Ba Ba Mạc Tỏa vừa sửa soạn vừa sợ hãi, lần trước bị hắn hôn xong thần trí cô không ổn định mất mấy ngày liền, nên cô cảm thấy vẫn là không nên hôn hắn thì tốt hơn.
Xong xuôi cô đi ra cùng hắn, trước khi đi không quên sang phòng của Điềm Điềm nhắc nhở cô ấy uống thuốc, nằm nghỉ ngơi, nói đồ ăn đã chuẩn bị sẵn trong bếp.
Mấy ngày nay Điềm Điềm nghỉ ngơi không thể nấu nướng, cô đành tự mình xuống bếp, rất may khả năng nấu nướng của người ngoài hành tinh cô cũng không tệ, tuy ở tinh hà cô, thức ăn toàn bộ là dạng lỏng được chế biến bằng máy móc, nhưng khi ở đây cô đã cố gắng lục lọi rất nhiều sách nấu ăn được ghi nhớ trong đầu ra chế biến sao cho ngon miệng ngon mắt nhất.
“Điềm Điềm à, ta đi đây, cô nghỉ ngơi thật tốt nha.”
Nói xong hai người cùng nhau đi đến rừng trúc, chính là địa điểm bắt đầu. Đến nơi đã thấy Tiểu Châu giữ ngựa đứng ở đó.
“Cái quái gì vậy?” Cô nhìn chằm chằm vào cái con vật màu nâu đứng trước mặt khó hiểu không biết là con gì liền hỏi hắn.
“Là…” Đang định giải thích, hắn đã bị cô ngăn lại.
“Im, không cần ngươi giải thích, để ta tự tìm tòi.”
Hắn chưa kịp nói hết câu đã bị cô chặn miệng, cô dùng hai tay đặt lên đầu, mắt nhắm nghiền, cố lục tìm trong não xem mình đã được xem hay được đọc sách về con vật của người địa cầu này hay chưa.
Vì người dân ở hành tinh cô khi đi học có môn là nghiên cuộc sống của người dân địa cầu.
Nhưng kì lạ quá mãi không tìm ra được. Cô bần thần một lúc đành quay ra nhìn hắn bằng ánh mắt xin hàng, vốn ban nãy định thể hiện một chút nhưng chịu rồi.
“À ta quên mất nó tên gì rồi, chỉ biết là liệt vào nhóm động vật ăn cỏ, hì hì” Cô cười lè lưỡi xấu hổ.
“Nó đơn giản là con ngựa. Nơi nàng ở không có ngựa sao? Vậy làm sao để di chuyển?”. ngôn tình tổng tài
Dạ Huân Thiên khó hiểu cùng tò mò hỏi cô, sao lại có người không biết ngựa là con gì chứ, một nơi không có ngựa vậy bọn họ di chuyển bằng gì?
“Hành tinh Apolojk là một trong số hành tinh có nguồn năng lượng dồi dào nhất được cục trưởng dải ngân hà bầu chọn, chúng ta di chuyển bằng phi thuyền dựa vào ngọc năng lượng mà mỗi người khi sinh ra ai cũng có.”
“Ngọc năng lượng ư?”
“Thì cũng giống như cái thanh gỗ mà mấy người hay mang bên người đó. Nó đại loại như là chứng minh thân phận, có điều của bọn ta cao cấp hơn.”
Vừa nói cô vừa chỉ vào mảnh gỗ nhỏ dắt bên eo của Tiểu Châu còn của Dạ Huân Thiên lại không thấy đâu.
“Còn của ngươi đâu rồi? Không có ư?” Cô nhìn bên eo Dạ Huân Thiên, không có mảnh gỗ ghi tên tuổi giống như những người khác cô từng thấy.
“Của ta là bằng vàng, treo bên người rất dễ thu hút sự chú ý, vẫn nên cất đi thì hơn.”
“Ồ, cũng phải ha.”
Dạ Huân Thiên vẫn còn tò mò hỏi cô:
“Vậy viên ngọc đó đang ở đâu.”
Ba Ba Mạc Tỏa không chần chừ trả lời ngay:
“Chính là ở trong người Mộc Thanh Nhi, lần trước ta cũng có nói rồi, đây chính là lí do ta nhập xác nàng ta.”
“Vậy viên ngọc đó trong người không thấy cảm giác gì sao?”
“Chắc sẽ rất khó chịu đi, người bình thường thì sẽ cảm thấy đau đớn khi tim đập nhanh, khi phấn khích, theo ta nhớ là như vậy, còn người ốm yếu như nàng ấy, nếu nhẹ còn được năng lượng điều trị cho, nặng sắp chết kiểu đó khó lắm, chỉ là duy trì thôi.”
“Đau đớn khi tim đập nhanh ư?”
Bất giác hắn sờ tay lên ngực của mình, hắn gần đây mỗi lần rung động với cô, tim đập nhanh loạn nhịp thì ngực trái lại dậy lên từng cơn đau đớn, cơn đau cứ lớn nhỏ tùy lúc, khiến hắn cũng không biết tại sao. Mấy lần kích động ôm hôn cô cũng vậy, nhưng hắn cố gắng kìm lại, không để cô phát hiện.
“Liệu có chuyện người nào ở cạnh người giữ ngọc thì cũng sẽ bị lây đau đớn không?”
Ba Ba Mạc Tỏa cười lớn nhìn con người ngu ngốc:
“Làm gì có chuyện đó chứ, nếu có thì người gần nàng ta nhất không phải là ta sao, hoặc nữa là Điềm Điềm chứ!”
Thấy hắn vẫn trầm ngâm suy nghĩ, Ba Ba Mạc Tỏa vỗ mạnh vai hắn.
“Dạ Huân Thiên, sao vậy?”
“Trẫm không sao?”
Ba Ba Mạc Tỏa như thể không quan tâm câu nói cuối cùng của hắn, mắt nhìn lên con ngựa cao lớn, cơ thể săn chắc, vừa nhìn là biết một chiến mã ngày chạy ngàn dặm, nhưng cô chỉ biết lắc đầu liên tục.
“Ngươi không sao nhưng ta có sao đây, ta căn bản không biết cưỡi thứ đó.”
Cô tay chỉ vào con ngựa, mặt ỉu xìu như bánh bao chiều.
“Không sao, nàng và ta sẽ đi chung một con.”
“Ờ.”
Nói xong ba người hai ngựa cùng nhau lên đường, địa điểm tổ chức khá xa, đi được nửa ngày quá mệt mỏi, trên đường cũng phải dừng chân nghỉ ngơi.
Địa điểm ba người họ nghỉ ngơi chính là một rừng những bông cỏ lau mọc cao qua đầu, giữa rừng lau có lối đi chắc do được dẫm đi dẫm lại nhiều quá không biết từ bao giờ nó đã trở thành con đường, y như câu nói của Lỗ Tấn: "Kỳ thực trên mặt đất vốn làm gì có đường. Người ta đi mãi thì thành đường thôi".
Mọi người yêu thương like cho mình xin động lực ra chương mới nha mn ơi mn ơi!