“Phải.” Dạ Huân Thiên đã từ nãy ánh mắt chưa từng rời khỏi cô, nhìn lọn tóc phất ngang qua gương mặt xinh đẹp, hắn vô thức đưa tay lên vuốt tóc cô.
Ba Ba Mạc Tỏa cũng quay lại nhìn hắn, tình cảnh này thực có chút quái dị, cô cảm thấy hình như trong người có cảm giác không đúng, nhất ở ở vị trí tim, không biết tại sao cứ lăn tăn sau đêó lại cuồn cuộn như sóng trào.
“Ngươi…”
Chưa kịp nói hết cả người cô đã bị một vòng tay rắn chắc bao lấy.
“Không phải cô nói là lạnh sao?”
“Nhưng cũng không cần ngươi ôm ta.”
“Ngồi yên.”
Hắn mặc kệ cô vùng vẫy, ôm chặt lấy cô kéo vào trong lòng mình, hắn cảm giác vui sướng thỏa mãn chưa bao giờ thấy, đơn giản chỉ là cái ôm thôi mà đã nâng nâng như lên chín tầng mấy.
Ngày hôm sau, Ba Ba Mạc Tỏa đang say ngủ chợt Điềm Điềm chạy vào gọi dậy.
“Mạc Tỏa, mau dậy đi, cô không nhớ là hôm nay có hẹn gặp Dạ công tử sao?”
Ba Ba Mạc Tỏa trong tình trạng ngái ngủ, vùi đầu vào chăn nhăn nhó.
Phải rồi hôm qua trên mái nhà không biết ma xui quỷ khiến thế nào cô lại đồng ý hôm nay gặp tên Dạ Huân Thiên phú hào kia.
Giọng cô lè nhè nói, bên trong còn lẫn với sự ngái ngủ ngáp ngắn ngáp dài:
“Hắn nói vào đầu giờ thìn cơ mà.” (Giờ thìn từ 7 giờ đến 9 giờ sáng).
“Bây giờ đã quá giờ thìn rồi đó đại tỷ.” Điềm Điềm cũng không chịu nổi sự lười biếng của cô.
“Thế thì ở nhà luôn không đi nữa, năng lượng ta chưa nạp xong.”
Điềm Điềm giật lại chăn, xốc người cô dậy:
“Cô phải đi gặp Dạ công tử, nếu không ta phải bỏ mạng.”
“Làm như hắn là Hoàng thượng không bằng.”
Điềm Điềm: “…” Đúng vậy đó bà cô trẻ ạ.
Một lúc lâu sâu, Ba Ba Mạc Tỏa mới chịu xuất hiện ở rừng trúc, trên người vẫn là trang phục nam nhân màu màu nâu đỏ.
“Thật không có khái niệm về thời gian.” Dạ Huân Thiên không nhìn cô, thái độ bực dọc nói. Thời gian đối với hắn là vô cùng quan trọng, đây chính là điều hắn đại tối kị.
“Hôm nay có chuyện gì sao mà ngươi hẹn ta ra đây.”
“Cô không nhớ là chỉ một tháng nữa là đến ngày 14 sao?”
“?” 14 gì nhỉ, Ba Ba Mạc Tỏa ngơ ngác, cố lục lại dữ kiện trọng đầu, có phải dạo này ăn ít quá nên não cũng ghi nhớ kém đi rồi sao.
Dạ Huân Thiên muốn khô máu với con người này luôn.
“Hôm đó là đại hội minh chủ võ lâm diễn ra ở Liễu Trai cốc mà A Ngưu nói.”
Ba Ba Mạc Tỏa lúc này mới nhớ ra, nhưng mà như vậy thì sao, hắn ta nói gặp nhau ở đấy nhưng cô cũng có đồng ý đâu.
Nhìn ra được suy nghĩ của cô, Dạ Huân Thiên nói:
“Ta định đưa cô dến đó học những chiêu thức, nhưng trước tiên phải dạy cô cách phòng thủ đã, cô học chiêu thức mới của người khác rất nhanh, nhưng trong quá trình đó, cô thường tạo ra những khoảng trống, phải đợi người ta xuất chiêu rồi cô mới học được, điều đó tạo điều kiện thuận lợi cho đối thủ tấn công, nhiệm vụ của ta là…”
Nói đến đây hắn đột nhiên ngưng lại tiến gần về phía cô, cúi sát mặt nhìn vào mắt cô vẻ ái muội:
“…Là giúp cô lấp đầy khoảng trống đó.”
Không hiểu sao cô bỗng có dự cảm không lành, nổi da gà da vịt. Cái kiểu nói chuyện gì thế không biết, lấp đầy khoảng trống là lấp làm sao, có biết là cô hay suy nghĩ linh tinh lắm không, dùng từ thật khiến người khác hộc máu mà.
Thế là bắt đầu từ hôm đó, ngày nào cô cũng trôi qua như cực hình, sáng dậy sớm đi tập luyện phòng thủ gì đó, lại học thêm mấy cái chiêu thức từ trong mấy quyển sách võ công từ đời ma nào mà hắn mang đến. Hắn ôm ấp quý như vàng nâng niu chúng.
“Hừ, lão Hoàng thượng dạo này lại làm sao vậy chứ, vài bữa trước không phải là đối xử với ta rất tốt sao?”
Ba Ba Mạc Tỏa bực bội, chính tại Hoàng thượng không còn chiếu cố như trước nữa mà cô lại phải quay về thời kì cực khổ, xong vì miếng cơm manh thịt mà phải cùng tên Dạ Huân Thiên kia luyện tập đến thừa sống thiếu chết.
Cô không hề biết rằng tất cả những điều này hoàn toàn nằm trong kế hoạch của hắn, hắn là muốn dùng đồ ăn dụ hoặc cô.
Luyện tập đến tối cô đòi ra phố chơi, hắn cũng chiều theo đi cùng cô.
Ba Ba Mạc Tỏa nắm chặt bàn tay hắn kéo đi, trong lòng Dạ Huân Thiên có chút vui sướng đi cùng cô.
Tiểu Châu cùng Điềm Điềm cũng lập tức bám theo.
Cô đưa hắn đến trước cửa một tửu lâu nhìn vẻ ngoài có chút xa hoa tráng lệ, sang trọng bậc nhất. Màu sắc chủ đạo là đỏ và vàng, tổng cộng 6 lầu lớn, từ trên xuống dưới đều treo vô số những ngọn đèn lồng nhỏ màu đỏ vàng thắp sáng rực cả lầu. Khung cảnh muốn bao nhiêu lấp lánh có bấy nhiêu lấp lánh.
“Đây này, hôm nọ ta thấy ở đây là nơi náo nhiệt nhất.”
Mắt Dạ Huân Thiên như muốn rơi ra ngoài, nhìn lên biển hiệu ba chữ “Mạc Thịnh Lâu”
“Đây là kĩ viện?”
“Hả…là sao? Mà thôi đẹp quá, cứ vào đi.”
Ba Ba Mạc Tỏa đang định tiến vào, nét mặt háo hức mừng rỡ thì bị Dạ Huân Thiên kéo ghì lại.
“Đây là kĩ viện, nơi ăn chơi phong lưu của đàn ông, cô là nữ nhân, cô chắc mình vào đây chứ?”
“Có đồ ngon là được rồi, ngươi nhìn kìa đồ ăn của họ ngon quá.”
Ba Ba Mạc Tỏa nhìn chiếc bàn bên trên bày đủ sơn hào hải vị, cô thèm đến nhỏ dãi. Người không tự chủ cứ bị những mùi thơm đó thu hút.