Ào một cái, gầu nước được hất trọn vẹn lên người cô, nhưng đợi một lúc khá lâu, đến khi cơ thể cô liên tục hắt xì vì cảm lạnh. Cũng phải thôi, chiều hôm gió lạnh, lại bị dính nước hai lần trong ngày, không cảm cũng lạ.
“Sao không phản ứng gì nhỉ, chẳng lẽ mình nhầm lẫn gì sao?”
Ba Ba Mạc Tỏa như muốn điên lên được, rõ ràng là do bị dính nước mà hoán đổi thân phận mà không phải sao, chứ không thì là gì cơ chứ.
Nghĩ là vậy nhưng không tìm ra nguyên nhân thì biết làm gì bây giờ.
Nhiều ngày sau.
Suy nghĩ nữa nghĩ mãi cũng vậy thôi, tuy không biết nguyên lí thực sự khiến hoán đổi là gì nhưng người làm chủ cơ thể hiện giờ chính là cô.
Ba Ba Mạc Tỏa trong cung quá đỗi buồn chán liền rủ Điềm Điềm xuất cung đi ngắm nghía phố phường coi sao.
“Không được đâu Mạc Tỏa à, phi tần không được phép ra ngoài.”
Gần đây cô cho phép nàng ấy gọi thẳng tên mình cho thân thuộc ban đầu Điểm Điềm tỏ ra khá gượng gạo, nhưng dần đã quen rồi.
“Ôi trời, ngươi lo gì chứ, chúng ta ở nơi hẻo lánh này có ai để ý đâu, cho dù bây giờ ngươi chết, thì cũng phải một tháng sau khi cơ thể ngươi bốc mùi thối rữa mới có người tìm đến thôi, hiểu ý ta chứ.”
Điềm Điềm tỏ vẻ, cũng đúng nhỉ.
Nhưng chưa kịp suy nghĩ lâu la đã bị Ba Ba Mạc Tỏa kéo đi.
“Khoan đã…”
“Còn khoan gì nữa.” Ba Ba Mạc Tỏa khó chịu ra mặt.
“Cần phải làm một điều.”
Một lúc lâu sau hai người bước ra với ngoài hình của hai chàng trai, một người thân hình gầy gò thanh mảnh, khuôn mặt đẹp trai anh tuấn tiêu sái, một người cơ thể rắn chắc, đô con, nét mặt chân chất hiền hậu.
“Cái ngươi nói là cải trang thành nam nhân hả?” Ba Ba Mạc Tỏa nghi ngờ hỏi.
“Đúng, để tránh phát hiện đó mà, từ giờ ra ngoài chúng ta sẽ mặc vầy nhé Mạc Tỏa.”
“Cơ mà ngươi lấy mấy đồ này đâu ra vậy.”
Điềm Điềm lè lưỡi cười hì hì xấu hổ nói.
“Thì mấy lần muốn lẻn vào nhà bếp kiếm đồ ngon ăn, không phải nên cải trang chút hay sao…”
“Ồ, nha đầu này, xem ra cũng đáo để đấy.”
Vì biệt cung của bọn họ nằm ở phía tận cùng bờ Tây, nên rất gần với bên ngoài, chỉ cần nhảy qua tường hoặc chui qua lỗ chó là lập tức được coi là xuất xung.
Chỉ có điều phía bên ngoài là một rừng trúc lớn phát khiếp, xây ra mục đích để bảo vệ hoàng cung tránh kẻ gian đột nhập, cho nên cạm bẫy cũng không ít.
Mặc dù nghe Điềm Điềm nói qua rồi nhưng cô không tin trí óc của người ngoài hành tinh như cô lại đi thua mấy cái cạm bẫy của người địa cầu.
Ba Ba Mạc Tỏa nhanh chóng xách áo lên dùng khả năng bật tường thần sầu của mình tung người bắn ra bên ngoài.
“Ồ, Mạc Tỏa nương nương khinh công không tồi nha…”
Điềm Điềm giây trước còn tỏ ra ngưỡng mộ, giây sau liền thay đổi sắc mặt trở lên nghiêm túc đến lạ.
“Được rồi, xem ta đây.” Hây ya một tiếng, một cú bật đẹp mắt, Điềm Điềm cũng nhanh chóng đứng cạnh Ba Ba Mạc Tỏa.
“Lợi hại lợi hại…” Sức mạnh của cô bé nha hoàn này cũng thật khiến cô bất ngờ hết lần này đến lần khác.
Hai ngươi nhìn về phía trước, buổi sáng vừa bắt đầu, những làn sương ẩm ướt vẫn còn đọng trên lá tre từng hạt ướt át, không khí có chút ẩm thấp.
Ánh sáng mặt trời chiếu vào những giọt nước đọng trên lá cây tạo thành những viên ngọc sáng trong lấp lánh, thân trúc cũng phủ lên một màu xanh bóng mượt.
Khung cảnh trước mắt này đúng là xinh đẹp, mà thường là những cái gì xinh đẹp cũng không hẳn tốt. Ai mà ngờ khu rừng trúc xinh đẹp này lại có chứa vô số những cạm bẫy.
Nhìn đám sương long lanh động trên lá tre, Ba Ba Mạc Tỏa thở dài nói:
“Đẹp thật đấy, long lanh thế này mà lại chẳng phải là ngọc tín hiệu của ta.”
Cô chẹp chẹp hai tiếng rồi đi tiếp.
Điềm Điềm nhìn con đường mòn phía trước, hai bên là tre trúc mọc thành hàng, suốt từ nãy đường đi khá rậm rạp, nhưng phía trước, con đường mòn hiện rõ ràng như vậy chứng tỏ cũng có nhiều người đi qua rồi. Nhưng họ có bỏ mạng hay không thì cô cũng không dám chắc.
Nhìn vẻ mặt sợ sệt, cộng thêm hành động nuốt nước bọt hoảng sợ của Điềm Điềm, Ba Ba Mạc Tỏa cười lớn:
“Có ta ở đây ngươi lo gì chứ, quên ta là ai rồi à.”
“Ờ thì thiếu nữ đại hành tinh dung mạo như hoa Mạc Tỏa cô nương.” Điềm Điềm nhàn nhạt nói lại cái câu nói phát ớn kia với vẻ mặt không tình nguyện.
Hai người vừa đi vừa nói thế nào mà dẫm phải một cơ quan mật dưới đất.
“Đừng động đậy đứng yên đấy.”
“Phải làm gì đây, sợ quá huhu.” Điềm Điềm hoảng loạn la lối.
“Yên xem nào.”
Ba Ba Mạc Tỏa dùng mắt quét qua một lượt cơ quan dưới đất, tuy trước mặt chẳng có gì ngoài lớp bụi đất dày đặc, nhưng với con mắt người ngoài hành tinh của cô cô có thể nhìn xuyên thấu được lớp đất đá đó.
“Thì ra là di chuyển theo lối 7, 3.”