Nhưng nương nương trước mặt cô đây thì hoàn toàn trái ngược. Cho dù không dám tin những lời đàm tiếu gần đây ở trong cung, nhưng chính bản thân cô bây giờ không muốn tin cũng không được.
Nghĩ đến đây nước mắt Điềm Điềm không biết từ lúc nào rơi xuống, màu mắt trở nên đỏ rực, đau lòng nhìn chủ của mình.
“Ngươi sao vậy?” Ba Ba Mạc Tỏa khó hiểu hỏi.
“Nương nương à, thực ra người là ai.”
“Ồ cuối cùng cũng thông minh rồi à, ta đã nói với ngươi cả trăm lần rồi, ta không phải nương nương của ngươi đâu, người mấy hôm trước mới chính là Mộc Thanh Nhi, còn ta là người thuộc hành tinh Apolojk mang hiệu 92 tên ta là Ba Ba Mạc Tỏa.”
“Cô thật sự không phải nương nương sao, vậy sao lại nhập vào thân xác của chủ tôi.”
“Vì chủ của ngươi nuốt phải ngọc tín hiệu điều khiển của ta, vật duy nhất để ta có thể trở về nhà.”
“Vậy làm sao để lấy được nó ra.” Điềm Điềm vừa nói vừa khóc nấc lên.
“Ta cũng chưa biết, vì viên ngọc thường trú ngụ ở nơi điều khiển sự sống con người chính là tim của Mộc Thanh Nhi, vì vậy muốn lấy được thì trừ khi chủ ngươi chết.”
“Cái gì?” Điềm Điềm đứng phắt dậy.
“Vậy có nghĩa là cô nhập vào chủ tôi là để giết cô ấy sao?”
Ba Ba Mạc Tỏa bị phản ứng của cô gái to con nhưng mít ướt trước mặt dọa sợ, cũng muốn kéo lại thể diện cho mình, cô ngay lập tức đứng lên bàn đá.
“Chứ còn gì nữa, chủ ngươi vốn dĩ đã sắp chết rồi, không phải vì có ta dùng chút năng lượng cuối cùng cứu sống thì ngươi nghĩ cô ta còn có thể sống được chắc.”
“Vậy nương nương…nương nương của tôi đã chết rồi ư?”
Ba Ba Mạc Tỏa chán nản nói:
“Thật không hiểu nổi não của đám khỉ địa cầu các người sinh ra để làm gì, cô ta đúng là xuýt chết, nhưng ta đã cứu cô ta rồi, mục đích thì đơn giản thôi, cơ thể ta không còn được nguyên vẹn bản thể, mà chủ ngươi lại giữ viên ngọc thứ duy nhất khiến ta khôi phục nên ta đành mượn xác chủ ngươi chờ ngày hồi năng lượng thôi.”
Nhìn thấy Điềm Điềm vẫn khóc như mưa.
“Được rồi chờ ta khôi phục năng lượng tự có cách lấy ngọc ra, lúc đó xem xét xem có cứu được chủ ngươi không, được chưa?”
Nói là vậy thôi chứ cứu làm sao được mà cứu, ở hành tinh mình đúng thật là cô làm nghề bác sĩ, nhưng năng lực biến một kẻ cơ thể sắp chết rũ như Mộc Thanh Nhi, có thể khôi phục cho đỡ mất sớm là đã ổn lắm rồi, còn đòi cô cứu sống thì có mà khó hơn lên trời.
Mà đúng thật bây giờ việc cô trở về hành tinh mình chính là đang lên trời đây, không khó sao được. Nhưng cứ chờ đợi xem sao vậy.
Nhưng cô thật không ngờ tưởng cuộc sống cứ vậy trôi qua chờ ngày cô hồi năng lượng, ai ngờ được xảy ra chút ngoài ý muốn. Mộc Thanh Nhi cùng cô lại dùng chung một cơ thể.
Biết thế lúc đấy mặc kệ vẻ ngoài có xấu xí hay không, không giúp cô ta chữa trị nữa, để bây giờ cô ta không nhưng còn sống mà còn có thể tranh giành cơ thể với cô nữa.
“Ta nói ngươi nghe này Điềm Điềm, bây giờ nương nương của ngươi cùng ta có thể thay phiên nhau cùng xuất hiện, theo quan sát mấy ngày nay của ngươi, có thấy điều gì tác động khiến hoán đổi cơ thể không?”
“Tôi cũng không biết.”
“Hừ, ngoài to xác với khóc lớn ra ngươi được cái tích sự gì cơ chứ?” Ba Ba Mạc Tỏa rầu rĩ ngồi xuống bàn, suy nghĩ mãi không ra rốt cuộc nguyên nhân gì để hai người hoán đổi thân xác cho nhau.
Bên cạnh Điềm Điềm lo lắng cho nương nương nhà mình tiếp tục khóc như muốn nhấn chìm cái tẩm cung cũ kĩ này. Nước mắt ướt đẫm tràn ra khắp mặt, kéo rũ xuống làn mì che đi tầm mắt, khóc đến không biết trời biết đất.
Ba Ba Mạc Tỏa đang suy nghĩ xoay ra nhìn thấy vẫn vẻ mặt khóc đến bù lu bù loa mà ngán ngẩm. Nhưng một giây sau cô chợt nhận ra điều gì đó, nhìn chằm chằm vào Điềm Điềm vẫn đang lấy tay lau đi nước mắt trên mặt trong vô vọng.
“Từ đã, Điềm Điềm…”
“Dạ…”
“Ngươi giữ yên trạng thái này cho ta.”
Điềm Điềm khó hiểu ngừng khóc luôn.
“Đúng rồi nha. Hahaha” Ba Ba Mạc Tỏa cười lớn, đúng rồi, do nước chứ còn do gì, dựa theo hình ảnh cô thu thập được từ ả Thuần quý phi kia thì do cô bị dính nước nên mới bị vậy, mặt mũi ngập ngụa toàn nước là nước. Lần trước, lúc trong hồ với cái tên đàn ông đang tắm kia cũng vậy, cô cũng là bị hắn kéo xuống nước.
“Điềm Điềm à, ta hiểu ta và nương nương nhà cô sao lại hoán đổi cho nhau được rồi, là do bị dính nước đó, Điềm Điềm à, mau lại giếng múc nước lên hất vào ta đi.”
“Vâng…” Điềm Điềm không hiểu gì nhưng vẫn làm theo đi đến cái giếng cách đó không xa, nơi cô thường chạy tới lấy nước tưới cho vườn rau của mình.
Điềm Điềm múc lấy một gầu nước lớn hất vào mặt của Ba Ba Mạc Tỏa.
Ba Ba Mạc Tỏa đang đứng dạng chân, vẻ mặt cười mãn nguyện, mắt nhắm chặt như đang chuẩn bị nghênh đón cú tát nước thần sầu.
cầu like, cầu like