Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đinh Vũ vừa kinh ngạc vừa hưng phấn bộ dạng, nàng nhìn Sở Mộ một lúc lâu rồi mới nói: “Thì ra là ngươi nắm chắc aa.a!”

Sở Mộ chỉ cười cười nhưng không nói gì.

Trương Lạc vẫn đứng im tại chỗ, nhìn chăm chú vào Thập Túc Ngô Công đã tử vong.

Đầu Thập Túc Ngô Công này đã làm hắn tiêu tốn rất nhiều thời gian để bắt sống và huấn luyện, những ngày qua lại càng ném ra không ít tâm huyết. Quan trọng nhất là bây giờ Thập Túc Ngô Công chết đi, không lâu sau sẽ phải bước vào trận chiến sinh tử, hắn khẳng định không có nửa điểm cơ hội tiến vào danh sách trước mười. Mà không vào được trước mười cũng có nghĩa hắn sẽ bị giết chết vô cùng tàn nhẫn.

Bỗng nhiên Trương Lạc hành động tựa như nổi điên.

“Đáng giận, ta muốn giết ngươi, cái tên khốn kiếp này.”

Trong tay Trương Lạc chẳng biết twf lúc nào xuất hiện một cây chủy thủ, mạnh mẽ vọt tới chỗ Sở Mộ.

Đối mặt Trương Lạc tập kích, Sở Mộ cũng là rất tỉnh táo đứng ở nơi đó.

“Vụt ~!”

Thân ảnh trắng bạc nhanh chóng nhảy lên, móng vuốt sắc bén xẹt qua lồng ngực Trương Lạc. Tên kia mới vừa vọt tới một nửa liền ngừng lại cước bộ, hoảng sợ ngây người nhìn đầu Nguyệt Quang Hồ ở trước mặt.

Thân thể Tiểu Mạc Tà khẽ hạ thấp nửa người trước xuống đất, cặp mắt màu bạc lạnh lùng nhìn chằm chằm Trương Lạc, há miệng để lộ ra hàm răng sáng loáng, bộ dạng đúng là tùy thời đều có thể công kích trí mạng.

“Gần thêm bước nữa, người chết chính là ngươi.” Sở Mộ hờ hững nói.

Chốc lát sau, Sở Mộ thấy Trương Lạc không dám hành động thiếu suy nghĩ mới đi tới địa phương để hồn hạch, nhặt hai quả hồn hạch lên thu vào trong ngực, trực tiếp xoay người rời đi.

“Muốn đi?”

Lúc này Cát Thanh cũng nở nụ cười lạnh, âm thầm niệm chú ngữ, trên mặt đất lập tức hiện ra một đồ án màu lam, hiển nhiên là hắn đang định triệu hồi ra hắn Hồn sủng.

“Tê tê tê tê ~~~~~~~~~~ !”

Một con trường xà dài gần ba thước từ trong màn sáng đột nhiên bò ra, trên người nó bao trùm tầng lân phiến (vảy rắn) bóng loáng.

“Lân Xà.”

Cao đẳng Hồn sủng, từ màu sắc lân phiến để đoán thì đây là một con yêu thú bốn giai cực kỳ đáng sợ.

Bốn giai, chủng tộc cao đẳng, thực lực có thể nói là rất tiếp cận Lão Lang của đám chấp sự.

Sở Mộ nhíu mày, hắn suy nghĩ nơi này cách doanh trại tương đối gần, những người thuộc vòng tròn của Trương Lạc hẳn là không dám làm loạn, nhưng không ngờ rằng tên Cát Thanh này vẫn dám động thủ.

“Thức thời thì mau chóng nộp lại hai khối hồn hạch, ta có thể thả cho ngươi và tiểu sủng vật kia một con đường sống.” Cát Thanh ngó chừng Sở Mộ, âm lãnh nói.

Lúc Cát Thanh nói lời này, bốn Hồn sủng sư khác cũng triệu hồi ra Hồn sủng, phần lớn là Hồn sủng thực lực ba giai.

Sắc mặt Sở Mộ ngưng trọng thêm vài phần, Đinh Vũ đứng bên cạnh cũng rất khó coi. Hiển nhiên không nghĩ tới mấy người này vô sỉ và gan lớn tới như vậy, ở gần doanh trại cũng dám động thủ uy hiếp người khác.

“A… !”

Trong giây lát, bất chợt có một tiếng kêu thảm thiết truyền tới.

Tình hình nơi này hết sức căng thẳng lại bị tiếng thét bỗng nhiên xuất hiện phá vỡ.

Tất cả mọi người ngẩn người ra, ánh mắt lập tức nhìn về phía Trương Lạc bỗng nhiên nổi điên.

Trương Lạc không biết bị cái gì công kích, dùng tay che ngay vị trí trái tim của mình, sắc mặt của hắn tái nhợt không còn chút máu, mồ hôi từ trên gương mặt không ngừng chảy xuống, da thịt toàn thân liên tục co giật từng đợt.

Tiếng kêu thảm thiết vẫn vang lên liên tiếp, Trương Lạc bắt đầu lăn lộn thống khổ trên mặt đất, bộ dáng vô cùng thê thảm, tất cả mọi người thấy vậy cũng nổi lên một tầng da gà lạnh lẽo.

“Yểm Ma… là Yểm Ma.” Một tên thiếu niên sững sờ trong giây lát chợt tỉnh ngộ, mặt mày hoảng sợ chỉ vào bóng đen mờ ảo chung quanh thân thể Trương Lạc.

Bóng đen giống như U Linh kinh khủng bao phủ cơ thểTrương Lạc càng lúc càng rõ ràng, thân thể hắn bắt đầu co quắp, run rẩy từng đợt. Gân xanh, mạch máu trên người đội lên y như những con rắn.

“Yểm Ma của hắn trưởng thành một giai đúng ngay lúc này.” Sắc mặt Cát Thanh cũng trở nên khó coi, hoàn toàn không ngờ rằng bỗng nhiên lại phát sinh loại chuyện này.

Yểm Ma đã thôn phệ linh hồn chủ nhân.

Rất hiển nhiên, hồn lực của Trương Lạc đã không còn đủ để cung cấp cho Yểm Ma sau khi tăng cường thêm một giai, vì thế linh hồn của hắn sẽ trở thành dưỡng chất cung cấp cho Thanh Yểm Ma, cuối cùng đành phải thê thảm chết đi.

Thanh Yểm Ma vừa phát tác, đám người chấp sự sẽ lập tức phát hiện. Sau khi Trương Lạc bị cắn nuốt linh hồn, Thanh Yểm Ma trên người hắn sẽ biến thành Hồn sủng không có chủ nhân, rồi bị hai gã chấp sự thu hồi trở về rất nhanh.

Mà Sở Mộ cũng nhân cơ hội này thoát khỏi Cát Thanh dây dưa.

“Hừ, ngươi đã hại chết Trương Lạc, ta sẽ báo thù thay hắn, vào ngày quyết chiến ngươi sẽ bị Lân Xà của ta nuốt vào bụng.” Cát Thanh không có ý định bỏ qua cho Sở Mộ, ngay khi Sở Mộ rời đi lập tức nói theo một câu độc ác.

Trở lại nhà gỗ, trong lòng Sở Mộ vẫn còn sợ hãi, không phải vì câu nói uy hiếp của Cát Thanh, mà là do tử trạng Trương Lạc quá đáng sợ.

Sở Mộ không phải lần đầu tiên nhìn thấy có người bị Thanh Yểm Ma cắn nuốt linh hồn, nhưng mà mỗi một lần tận mắt thấy đều có cảm giác tâm của mình lạnh lẽo một trận.

Sở Mộ mất tự chủ đưa tay sờ sờ trái tim mình, lầm bầm: “Ta nuôi dưỡng ngươi, con quỷ đáng ghét này, khiến cho ta không thể thi triển một cái kỹ năng, ngàn vạn lần không được vô cớ trưởng thành đó.”

Trên thực tế, Bạch Yểm Ma của Sở Mộ đã đạt tới năm giai. Nếu như hắn có thể triệu hoán Bạch Yểm Ma ra chiến đấu nhất định sẽ dễ dàng đánh bại toàn bộ đối thủ cạnh tranh, dù sao Bạch Yểm Ma và Thanh Yểm Ma hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.

Chỉ tiếc là bây giờ Sở Mộ phải dành tất cả hồn lực để nuôi nấng con quỷ này, nếu không trưởng thành đến giai đoạn cao cấp căn bản không thể nào triệu hoán nó tham gia chiến đấu. Mà còn thừa lại chút ít hồn lực chỉ có thể sử dụng để điều khiển tiểu Mạc Tà, vì thế những khi bộc phát chiến đấu hắn chỉ có thể đứng ở một bên nhìn và chỉ huy mà thôi.

May mà các Hồn sủng sư nơi này vẫn chưa được học tập kỹ năng, tất cả mọi người đều bị Thanh Yểm Ma hạn chế hồn lực, nếu không trong lúc chiến đấu Sở Mộ sẽ cực kỳ lỗ lả.

“Nguyệt Quang Hồ của ngươi đúng là cường hãn, một khi thi triển Mị Hoặc và Sở Liên, Hồn sủng của ta hoàn toàn không có ý chí chiến đấu. Cho dù thực lực mạnh hơn ngươi cũng không làm nên chuyện gì.” Đinh Vũ thở phì phò thu hồi Hồn sủng của mình.

Hồn sủng của Đinh Vũ là Thứ Côi Hoa Yêu, thuộc về Thực Vật giới – Hoa hệ – Mân Côi tộc, chủng tộc cao đẳng.

(Mân côi: hoa hồng)

Tại nội đảo, Thứ Côi Hoa Yêu là Hồn sủng đẳng cấp chủng tộc xếp hạng thứ chín, thực lực đã gia tăng lên đến bảy giai. Trong dĩ vãng, Đinh Vũ vẫn rất bề bộn huấn luyện bí mật, mãi sau này Hồn sủng của nàng mới bị những người khác phát hiện.

Sở Mộ là bạn cùng phòng với nàng tự nhiên biết từ sớm, nhưng khi biết nữ tử lại có thể tìm được Hồn sủng cường đại như thế, hắn cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

“Hừ, tiểu Mạc Tà của ngươi chính là một tên biến thái. Rõ ràng chỉ mới đạt tới sáu giai, giai đoạn thấp hơn Hoa Yêu của ta, đẳng cấp cũng kém một bậc, móng vuốt mới vừa đạt tới cấp một toàn kỳ (thời kỳ hoàn chỉnh). Thế mà Hoa Yêu của ta vẫn đánh không lại nó.” Đinh Vũ giương đôi mắt u oán ngó chừng Sở Mộ.

“Ha hả, ngươi không đụng ta vào ngày tỷ thí là tốt rồi.” Sở Mộ cười cười nói.

Còn cách buổi quyết chiến chỉ có năm ngày ngắn ngủi, thông qua hai tháng gấp rút tăng cường, tiểu Mạc Tà đã học xong hai kỹ năng Yêu linh là Sở Liên và Mị Hoặc.

Sở Liên là kỹ năng ngụy trang của Nguyệt Quang Hồ, thông qua ngụy trang biến ra bộ dáng điềm đạm đáng yêu để được các Hồn sủng đồng tình, tước nhược ý chí chiến đấu của đối phương.

Mị Hoặc là kỹ năng là thông qua bề ngoài mỹ lệ tạo ra giả tượng mê hoặc tâm trí đối thủ.

Hai kỹ năng này không có bất kỳ tính công kích nhưng Sở Mộ có thể vận dụng vào chiến đấu rất tốt, hẳn là có thể tạo thành thương tổn trí mạng đối với địch nhân.

Đinh Vũ bắt được Thứ Côi Hoa Yêu ở trong khu vực nội đảo, thực lực cường đại nên không có mấy người dám trêu chọc. Nhưng mà âm thầm đối chiến với Sở Mộ lại hoàn toàn bại trận.

“Còn có năm ngày nữa là tỷ thí rồi, tiểu hẳn là Mạc Tà giành lấy vị trí trước mười không thành vấn đề.” Đinh Vũ nói.

“Hồn sủng của ta đúng lúc khắc chế Thứ Côi Hoa Yêu của ngươi mà thôi, theo ta thấy không có mấy người có thể đối phó nổi Hồn sủng Hoa Yêu của ngươi đâu?” Sở Mộ nói.

“Thế thì chưa chắc, mặc dù ta từng tỷ thí với những người đó nhưng theo ta được biết ít nhất cũng có năm con Hồn sủng mạnh hơn Thứ Côi Hoa Yêu.” Đinh Vũ nói.

“À, chuẩn bị tới ngày tỷ thí rồi, ngươi thuận tiện nói cho ta nghe về Hồn sủng của những người khác đi.” Sở Mộ nói.

“Ngươi đó, chỉ biết vùi đầu vào tu luyện và huấn luyện Hồn sủng, những thứ khác không biết gì cả, sớm muộn gì cũng ăn thiệt thòi.” Đinh Vũ trợn mắt nhìn chằm chằm Sở Mộ.

Sở Mộ chỉ gãi đầu cười cười không hề phản bác.

Đinh Vũ chậm rãi nói cho Sở Mộ nghe về những Hồn sủng sư tương đối mạnh mẽ.

“Đường Hiển có Cương Nha thực lực tám giai, chủng tộc cao đẳng xếp hạng thứ mười, nhưng thực lực chân chính xếp hạng trước năm.”

“Phong Cổ có Nham Thạch Yêu chín giai, chủng tộc trung đẳng xếp hạng thứ hai mươi, thực lực chân chính xếp hạng cũng trước năm.”

“Còn có gã Cát Thanh tuyên bố muốn nuốt sống ngươi, Lân Xà của hắn mặc dù chỉ đạt tới bảy giai nhưng vô cùng hung ác, chiến đấu với người khác chưa từng bại.”

“Được công nhận mạnh nhất chính là Chu Sinh Mạc rồi, Hồn sủng của hắn là một đầu Lão Lang tư chất rất cao, thực lực mấy ngày hôm trước đã đạt tới tám giai – chủng tộc cao đẳng, vuốt sói ở giai đoạn toàn kỳ, nanh sói toàn kỳ. Cho dù không thi triển bất kỳ kỹ năng nào thì Thứ Côi Hoa Yêu của ta cũng đánh không lại, chỉ mong chúng ta không đụng phải hắn, bằng không phiền toái rất lớn.”

Nhắc tới Chu Sinh Mạc, sắc mặt Sở Mộ lập tức âm trầm xuống, tên này đã cố tình hãm hại hắn lúc huấn luyện thể năng, làm cho hắn suýt chút nữa bỏ mạng, Sở Mộ chắc chắn không bao giờ quên mối thù này.

“Dĩ nhiên, còn một người nữa chính là ngươi, một con Hồn sủng vốn chỉ làm sủng vật lại được ngươi huấn luyện đến trình độ này, đúng là không thể tin nổi. Nếu như ngươi có thể nhận được cao đẳng Hồn sủng giống như bọn họ thì xếp hạng trước ba không thành vấn đề.” Đinh Vũ nói.

Sở Mộ chẳng qua là cười cười, không có ý giải thích dư thừa làm gì.

“Ta đi vào rừng Mậu Lâm một chuyến, tự ngươi luyện tập đi.” Sở Mộ nói.

“À, không đi cùng sao?” Đinh Vũ nói.

“Không cần, ta sẽ tới một địa phương nguy hiểm.” Sở Mộ nói xong liền trực tiếp bước đi.

Sở Mộ xuyên qua bãi cỏ bên ngoài đảo hướng tới Mậu Lâm.

Mậu Lâm là khu rừng nằm ở vị trí tương đối gần nội đảo, có thể nói là một địa phương giống với rừng Bụi Gai, nhưng nó là khu vực ngăn cách nội đảo và ngoại đảo. Nơi đó cũng có chút ít Hồn sủng cường đại sinh sống.

Tháng trước, Sở Mộ mang theo tiểu Mạc Tà đi tới Mậu Lâm phát hiện một gốc dược liệu cấp hai, Ngọc Lộ Chi.

Lộ Thủy là chất lỏng tinh khiết nhất thu hút tinh hoa trời đất, một khi Lộ Thủy nhỏ xuống cùng một vị trí lâu ngày, nếu như thổ nhưỡng phì nhiêu sẽ có thể sinh trưởng Ngọc Lộ Chi.

Ngọc Lộ Chi là dược liệu cấp hai, hiệu dụng trực tiếp, có thể làm cho Hồn sủng nhanh chóng trưởng thành. Nếu có thể phối hợp Ngọc Lộ Chi và Thiên Lam Thảo cấp hai với tỷ lệ 2-3 sẽ tạo ra dược tề cấp ba có tác dụng trực tiếp giúp cho Hồn sủng trưởng thành mấy giai đoạn, đây là dược tề hiếm có.

Cách thời gian tỷ thí chỉ còn năm ngày, những người sau trận tỷ thí hoặc là bị trực tiếp giết chết, hoặc là sống sót được đưa ra khỏi đảo. Cho nên Sở Mộ phải tận dụng mấy ngày này thu thập Ngọc Lộ Chi.

Tháng trước gặp được nó, sở dĩ Sở Mộ không có hạ thủ là vì bên cạnh Ngọc Lộ Chi xuất hiện một con Hồn sủng Bách Mục Chưởng.

Bách Mục Chưởng là Thực Vật giới – Hoa hệ – Bách Mục Chưởng tộc – trung đẳng Hồn sủng.

Con Bách Mục Chưởng bảo hộ Ngọc Lộ Chi có thực lực đại khái tám giai, hễ nơi nào có Ngọc Lộ Chi địa phương sẽ có loại Hồn sủng này tồn tại.

Mới vừa bước vào Mậu Lâm, Sở Mộ chợt ngửi thấy mùi bùn đất nồng nặc, mấy ngày hôm trước trời mưa to nên không khí đặc biệt trong lành làm người ta có cảm giác thần thanh khí sảng.

Sở Mộ dẫn theo Mạc Tà, trên bả vai là tiểu Thanh Trùng đang nằm cuộn tròn vô cùng thoải mái. Tiểu Thanh Trùng tính cảnh giác rất cao, Sở Mộ nhờ mang theo nó nên rất nhiều lần tránh né nguy hiểm trong gang tấc.

Xâm nhập vào rừng khoảng chừng một dặm, Sở Mộ bất chợt nghe thấy tiếng nói ở trong rừng truyền đến.

Sở Mộ lập tức ngừng lại núp ở phía sau một cây đại thụ.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!