“Nghe nói ngày mai ngươi tỷ thí cùng Trương Lạc.” Đinh Vũ ngồi ở trên giường, nhìn thấy Sở Mộ đi vào lập tức hỏi dò.
Trong khoảng thời gian này Sở Mộ đi sớm về trễ, Đinh Vũ cũng bận rộn huấn luyện Hồn sủng của mình nên hai người trao đổi không nhiều.
“Ừ.” Sở Mộ gật đầu.
“Thập Túc Ngô Công của hắn đã đạt tới ba giai rồi, Nguyệt Quang Hồ của ngươi chỉ mới hai giai đúng không?” Đinh Vũ nói.
“Ừ.” Sở Mộ vẫn bình thản gật đầu.
“Nguyệt Quang Hồ vốn là Hồn sủng có lực công kích tương đối kém, cho dù tốc độ nhanh nhưng móng vuốt xé rách giáp xác Thập Túc Ngô Công không nổi. Lớp giáp xác của Thập Túc Ngô Công đã là trung kỳ rồi đó.” Đinh Vũ nói.
“À? Trung kỳ đúng không?” Sở Mộ nhíu mày nghĩ ngợi, trong lòng cảm thấy chuyện này nằm ngoài dự liệu, không ngờ tên kia đã tăng cường lực phòng ngự của Thập Túc Ngô Công nhanh như thế. Sở Mộ nhớ hai ngày trước nhìn thấy Thập Túc Ngô Công thì giáp xác của nó chỉ là sơ kỳ mà thôi.
“Đúng, nếu như thời gian tỷ thí là buổi tối, ngươi mới miễn cưỡng chu toàn được với hắn.” Đinh Vũ nói.
Nguyệt Quang Hồ có kỹ năng chủng tộc Nguyệt Ngưng Hoa, vào ban đêm nhờ có ánh trăng nên lực chiến đấu sẽ tăng cường đôi chút.
“Tỷ thí vào buổi trưa, hắn cũng không ngốc.” Sở Mộ nói.
“Ta vẫn không rõ, trên đảo nhiều Hồn sủng như vậy tại sao ngươi hết lần này tới lần khác tuyển chọn một con Nguyệt Quang Hồ chứ?” Đinh Vũ nói.
Đinh Vũ là nữ tử, vốn phải đặc biệt yêu thích Hồn sủng xinh đẹp, khả ái như Nguyệt Quang Hồ. Nhưng các nữ tử trên đảo này không thể nào sinh ra bất kỳ một tia đồng tình nào, bởi vì các nàng muốn sinh tồn, để sinh tồn thì phải vô tình vô nghĩa, cắt đứt toàn bộ những tình cảm yêu mến dạt dào vô ích kia đi.
Sở Mộ không trả lời, tiểu Mạc Tà là Hồn sủng dị biến liên tục phải được giữ bí mật tuyệt đối, kiên quyết không thể để cho bất luận kẻ nào biết, nếu không nhất định sẽ dẫn đến tai họa sát thân.
Đinh Vũ thấy Sở Mộ không muốn nói chuyện, chính nàng cũng mệt mỏi rồi, cho nên nằm ở trên giường, bịt kín chăn đi ngủ sớm.
Đi lại vào ban đêm là chuyện tương đối nguy hiểm, phần lớn Hồn sủng sư ở nơi này sẽ ngủ khuya rồi dậy thật sớm vào buổi sáng.
Sở Mộ đọc lướt qua thông tin về Thập Túc Ngô Công trong bộ Sủng Giám, lưu tâm ghi nhớ một lần rồi mới nằm ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, tiểu Mạc Tà hưng phấn kêu lên tựa hồ có tin tức tốt muốn nói cho Sở Mộ biết. Sở Mộ tỉnh lại triệu hoán nó ra xem thử là chuyện gì.
“Tại sao, Mạc Tà?” Sở Mộ khó hiểu dò hỏi.
“Ô ô ô ~~” Mạc Tà đưa móng vuốt ra nhất thời mấy đạo hàn quang hiện lên, nguyên cái móng vuốt cắm ngập vào trong sàn nhà nhẹ nhàng như dùng dao cắt giấy.
Sở Mộ ngẩn người, bất chợt mừng rỡ như điên nói: “Hậu kỳ, móng vuốt của ngươi đã tiến vào kỳ rồi?”
“Ô ô ~~” Tiểu Mạc Tà cũng kêu lên vui vẻ.
“Ha ha ha !” Sở Mộ nhất thời mỉm cười vô cùng sảng khoái.
Tiểu Mạc Tà không hỗ là Hồn sủng liên tục dị biến, cho dù chỉ ở giai đoạn ban đầu của chủng tộc Nguyệt Quang Hồ thì tư chất cũng cao đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Thông thường Nguyệt Quang Hồ ít nhất phải trưởng thành đến sáu giai thì móng vuốt mới có thể tiến vào hậu kỳ, mặc dù có Lam Dũ Thảo thúc dục tiến hóa nhưng cũng chỉ đến trình độ trung kỳ mà thôi.
Thế mà tiểu Mạc Tà ở thời điểm hai giai, ấu trảo đã phát triển tới trạng thái hậu kỳ, hiệu quả công kích hiển nhiên được tăng cường không ít. Coi như là không sử dụng Tê Liệt Trảo cũng tuyệt đối có thể phá vỡ lớp giáp phòng ngự của Thập Túc Ngô Công.
Tiểu Mạc Tà mang đến vui mừng khiến cho lòng tin Sở Mộ tăng lên nhiều, vào buổi trưa đi tới địa điểm ước hẹn cùng Trương Lạc.
“Đợi một chút, ta cùng đi với ngươi.” Đinh Vũ sáng sớm ra cửa, buổi trưa vừa trở lại nhìn thấy Sở Mộ rời đi lập tức kêu một tiếng.
Sở Mộ gật đầu, đợi một lúc rồi cùng Đinh Vũ đi tới chỗ hẹn.
Khi tới bãi cỏ, Sở Mộ thấy được Trương Lạc đã đứng sẵn ở đó, ngoại trừ Trương Lạc ra còn có năm người khác, hẳn là thành viên trong nhóm của Trương Lạc.
Rất nhiều Hồn sủng sư vì nhận được Hồn sủng, hoặc là không muốn bị những người khác cướp đi sẽ tự tạo thành một vòng tròn quan hệ nhỏ, bảo đảm bọn họ không bị ức hiếp hoặc mất đi tính mạng trước khi quyết chiến.
Sở Mộ thích độc lai độc vãng nên không gia nhập vào cái loại vòng tròn như thế này. Đinh Vũ tự nhiên gia nhập vào một nhóm nữ Hồn sủng sư.
“Thì ra là hắn, Trương Lạc, ngươi muốn tìm đối thủ cũng nên tìm một người mạnh một chút chứ.” Một người thiếu niên tóc dài trong có nhìn thấy Sở Mộ lập tức lộ ra nụ cười khinh bỉ.
Mấy người khác hiển nhiên cũng không nghĩ tới đối thủ của Trương Lạc lại là Sở Mộ với Hồn sủng Nguyệt Quang Hồ, cả đám đồng thời cảm thấy ngoài dự liệu.
Năm mươi Hồn sủng sư trong đảo sẽ phải tiến hành quyết chiến sinh tử, hiểu rõ những Hồn sủng sư và Hồn sủng khác là chuyện cần thiết. Những người cùng nhau hợp lại tạo thành vòng tròn quan hệ hiển nhiên sẽ thu thập tin tức từ những người khác, sau đó báo lại cho mọi người trong nhóm để khi bọn họ gặp phải đối thủ sẽ gia tăng thêm phần thắng.
Hồn sủng của Sở Mộ là Nguyệt Quang Hồ cũng không tính là bí mật, có thể nói là ở trong nhận thức của các nhóm Hồn sủng sư ở nơi này, Sở Mộ được công nhận là người không có tính chất uy hiếp nhất. Thậm chí còn không bằng mấy nữ Hồn sủng sư.
Trương Lạc bị những người bên cạnh giễu cợt lúng túng giải thích: “Không có biện pháp, tại vì hắn khiêu chiến trước, ta cũng không thể từ chối được.”
Đối với những người đối diện đang gián tiếp và trực tiếp giễu cợt, Sở Mộ cũng chỉ âm thầm buồn cười.
“Cái tên tóc dài kia hình như là Cát Thanh, nghe nói Hồn sủng của hắn là Lân Xà, cao đẳng Hồn sủng, xếp hạng thứ sáu.” Đinh Vũ nói.
Sở Mộ cũng đã nhìn ra được ở trong vòng tròn quan hệ kia lấy tên thiếu niên Cát Thanh làm chủ, hẳn là trong quá trình thi đấu sinh tử sẽ có tính uy hiếp cao nhất đối với hắn.
“Tốt lắm tốt lắm, bắt đầu đi, đừng lãng phí thời gian.” Cát Thanh mất kiên nhẫn, thúc giục Trương Lạc và Sở Mộ quyết chiến.
Trương Lạc ngượng ngùng cười một tiếng, lấy hồn hạch Thú thuộc tính ra đặt ở chính giữa làm tiền đánh cuộc. Sau đó Sở Mộ cũng đem hồn hạch Trùng thuộc tính để xuống.
Trong tay Sở Mộ có ba miếng hồn hạch, hai quả trong đó đã tiêu hao hết khi làm mồi dụ Hồn sủng, bây giờ chỉ còn lại có một quả hồn hạch Trùng thuộc tính cuối cùng. Trương Lạc chiến đấu với Sở Mộ chủ yếu là bởi vì quả hồn hạch Trùng thuộc tính này.
Hồn sủng sư quyết đấu với nhau phân làm hai loại, một là Hồn sủng chiến đấu thuần túy, còn có một loại chính là Hồn sủng sư gia nhập vào trong trận chiến.
Hồn sủng sư có hồn lực nên cũng có thể thi triển một vài loại kỹ năng, chỉ có điều các Hồn sủng sư nơi này còn chưa có được sách kỹ năng thích hợp, cơ hồ hoàn toàn vô dụng. Vào thời điểm chiến đấu chỉ có thể hoàn toàn dựa vào Hồn sủng và đứng ở một bên khống chế trận đấu mà thôi.
“Nghe theo linh hồn của ta triệu hoán.” Trương Lạc bắt đầu niệm chú ngữ hồn ước của mình.
Quang mang màu nâu nhàn nhạt nổi lên, trên bãi cỏ từ từ tạo thành một đồ án hồn ước đường kính chừng hai thước. Sau đó đồ án lóe lên tia sáng rực rỡ, Thập Túc Ngô Công xuất hiện ở trên mặt đất.
Chiều cao đạt tới một thước có thừa, mười sáu cái chân như lưỡi dao sắc bén tới tới lui lui. Cái đầu dữ tợn và cái đuôi rết không ngừng đu đưa qua lại biểu lộ đây là một Hồn sủng hung tàn không dễ trêu chọc.
Tiểu Mạc Tà được Sở Mộ triệu hồi ra, vừa nhìn thấy Thập Túc Ngô Công xuất hiện, Mạc Tà cao ngạo lập tức nhảy ra phía trước Sở Mộ trợn mắt nhìn chằm chằm vào con rết hung tợn kia.
Trương Lạc hiển nhiên là không muốn bị đồng bạn cười nhạo, vì thế phải nhanh chóng giải quyết cuộc chiến đấu này mới tốt. Hắn lập tức chỉ huy Thập Túc Ngô Công phát động công kích tiểu Mạc Tà.
Thân hình Thập Túc Ngô Công tựa như một khối sắt cứng, trong quá trình di động lắc lư cái đuôi qua lại chuẩn bị lựa thế tấn công tiểu Mạc Tà.
Thân thể Tiểu Mạc Tà rõ ràng là nhỏ bé, yếu đuối hơn, lực phòng ngự cũng thua kém, chỉ cần bị Thập Túc Ngô Công đập một cái chính diện sẽ có thể mất đi lực chiến đấu.
May mà tiểu Mạc Tà có tốc độ nhanh hơn Thập Túc Ngô Công, động tác né tránh cũng linh hoạt. Tiểu Mạc Tà nhanh chóng tránh né đuôi kìm của Thập Túc Ngô Công, móng vuốt sắc bén bỗng nhiên vươn ra xẹt qua thân thể Thập Túc Ngô Công.
“Két !”
Móng vuốt Mạc Tà tựa như mài lên trên một trấm kim khí, một kích kia hiển nhiên không thể phá vỡ lớp da phòng ngự của Thập Túc Ngô Công.
Sở Mộ cũng không thèm để ý, dù sao đó là Mạc Tà phát động công kích dưới tình huống đang né tránh, thân thể mất đi điểm tụ lực rất khó phát huy đầy đủ uy lực móng vuốt.
“Chạy vòng quanh nó, cái tên kia xoay người tương đối khó khăn.” Sở Mộ đã sớm nghĩ kỹ chiến lược đối phó Thập Túc Ngô Công, lập tức mệnh lệnh cho tiểu Mạc Tà hành động.
Tiểu Mạc Tà cũng rất linh mẫn, vừa né tránh Thập Túc Ngô Công công kích vừa không ngừng chạy nhiễu loạn chung quanh. Cho dù Thập Túc Ngô Công vẫn luôn vung đuôi công kích nhưng khả năng đánh trúng không cao, thân thể di chuyển lại nặng nề, lúc nào cũng phải điều chỉnh một hồi mới có thể tấn công lần nữa.
Trương Lạc nhìn ra thân thủ Nguyệt Quang Hồ phi thường nhanh nhẹn cũng biết không thể tiếp tục như vậy, lập tức đưa tay ra làm hiệu lệnh.
Chỉ lệnh vừa phát ra, Thập Túc Ngô Công dừng ngay công kích đối với tiểu Mạc Tà, mạnh mẽ bật người nhảy lên, đỉnh đầu cắm xuống chui vào trong lòng đất trong nháy mắt, lưu lại trên bãi cỏ một cái hố sâu.
“Xuống đất, Thoán Tập?” Trên mặt Sở Mộ hiện lên một nụ cười thấu hiểu, hắn biết kỹ năng Thập Túc Ngô Công có thể nói là rõ như lòng bàn tay, lập tức phát ra chỉ lệnh ứng đối.
Tiểu Mạc Tà dừng lại tại chỗ không nhúc nhích, giống như là lẳng lặng chờ đợi cái gì đó.
Trương Lạc, Cát Thanh bao gồm những người khác nhìn thấy Nguyệt Quang Hồ đứng bất động khóe miệng đồng thời nhếch lên giễu cợt. Hiển nhiên là nhận ra cuộc chiến đấu này sắp kết thúc rồi, dù sao Nguyệt Quang Hồ vẫn là loại Hồn sủng mảnh mai yếu ớt, căn bản là chịu không nổi Thập Túc Ngô Công dùng chiêu Thoán Tập.
“Mau bảo Hồn sủng chạy trốn, nếu như bị Thập Túc Ngô Công khóa định vị trí, ngươi sẽ thua đó.” Đinh Vũ đứng ở bên cạnh cũng âm thầm gấp gáp dùm cho hắn.
Thoán Tập là kỹ năng điển hình của Trùng hệ, thông qua hành động tiến vào mặt đất, sau đó đột nhiên từ dưới đất chui ra công kích phần bụng địch nhân yếu ớt nhất.
Sở Mộ không có để ý Đinh Vũ lo lắng, bình tĩnh nhắm mắt lại, tiêu hao hồn lực của mình để gia tăng cảm giác phạm vi chung quanh.
Cảm giác bao trùm toàn bộ bãi cỏ, cho dù không cần dùng mắt, Sở Mộ cũng có thể thông qua hồn lực cảm giác được mảnh đất dưới chân tiểu Mạc Tà đang từ từ chấn động.
Bỗng nhiên, Sở Mộ mở mắt.
“Chính là bây giờ, nhảy lên.” Rồi ra lệnh một tiếng.
Tiểu Mạc Tà luôn giữ vững tinh thần liên lạc với chủ nhân, trong nháy mắt Sở Mộ hạ chỉ lệnh, tiểu Mạc Tà lập tức tụ lực nhảy lên.
“Ầm ~!”
Thảm cỏ bỗng nhiên nổ tung, con rết dài vài thước giống như một thanh trường thương màu đen đột ngột đâm lên, theo đà bay thẳng lên không trung hơn hai thước.
Thoán Tập đã phát động, ngay khi tiểu Mạc Tà nhảy lên đúng lúc tránh thoát đòn công kích mãnh liệt này, hơn nữa còn kịp thời leo lên một cái cây khá to.
Tiểu Mạc Tà nhẹ nhàng nhảy lên, lao thẳng về phía Thập Túc Ngô Công đang lơ lửng ở giữa không trung.
“Tê Liệt Trảo.” Sở Mộ hạ chỉ lệnh.
Tiểu Mạc Tà vươn móng vuốt ra, thân thể khẽ cong lại mạnh mẽ vạch ra hai đạo hàn quang.
Nhìn thấy tiểu Mạc Tà biểu diễn một màn kinh thế hãi tục này, mọi người cũng ngạc nhiên không dứt. Hiển nhiên không nghĩ tới Nguyệt Quang Hồ lại có thể thả ra Tê Liệt Trảo.
“Xẹt xẹt !”
Hàn quang bay ngang qua, cơ thể Thập Túc Ngô Công xuất hiện vết đứt khúc ngay giữa thân, nặng nề té ngã xuống mặt đất.
Còn tiểu Mạc Tà thì nhẹ nhàng hạ xuống đất, cao ngạo ngẩng đầu nhìn lên trời, không thèm nhìn tới Thập Túc Ngô Công một lần nào nữa.
“Không cần gấp gáp, Thập Túc Ngô Công của ta đã cường hóa giáp xác, tiểu hồ ly này đánh Tê Liệt Trảo nhiều lắm chỉ có thể thương tổn lớp vỏ ngoài của nó mà thôi.” Trương Lạc mặt mày cứng đờ, cảm giác Thập Túc Ngô Công của mình bị Nguyệt Quang Hồ công kích té ngã như thế đúng là mất thể diện vậy, vội vàng lên tiếng giải thích.
Giải thích xong, Trương Lạc liều mạng ra lệnh cho Thập Túc Ngô Công bò dậy tiếp tục chiến đấu.
“Đứng lên.”
“Mau dậy đi.”
Tinh thần ý niệm không có cách nào giúp cho Thập Túc Ngô Công đứng lên, Trương Lạc đành phải nhìn về phía Thập Túc Ngô Công không ngừng la to. Nhưng mà hô hoán nhiều lần Thập Túc Ngô Công vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.
“Chuyện gì xảy ra?” Ba người kia cũng lộ vẻ nghi ngờ, trợn mắt nhìn sang Cát Thanh.
Cát Thanh nhíu mày rơi vào trầm tư, một hồi lâu mới mở miệng nói: “Lúc nãy tiểu hồ ly sử dụng Tê Liệt Trảo có lực công kích rất mạnh…”
Nhưng Cát Thanh vừa dứt lời, thân thể Thập Túc Ngô Công bỗng nhiên co quắp một trận.
“Rẹt…” Một tiếng giòn giã vang lên, trên thân thể Thập Túc Ngô Công bỗng nhiên hiện ra mấy vết cào, những vết cào đó dĩ nhiên sinh sôi cứt đứt thân thể của nó biến thành vài khúc.
Sau khi một màn kinh hãi này xuất hiện, sắc mặt Trương Lạc lúc xanh lúc trắng, ngơ ngác nhìn hai khúc thân thể đang co quắp dưới đất của Thập Túc Ngô Công.
“Lực công kích rất mạnh.” Đinh Vũ đứng ở gần đó, lúc nãy nàng thấy rõ toàn bộ quá trình tiểu Mạc Tà buông thả Tê Liệt Trảo.
Lớp giáp xác Thập Túc Ngô Công ở giai đoạn trung kỳ, lực phòng ngự coi như là thượng thừa rồi. Nhưng mà lại bị Mạc Tà chỉ dùng một kích Tê Liệt Trảo đánh chết.
Cát Thanh và mọi người cũng lộ vẻ kinh hãi, phần lớn những người ở nơi này không hiểu tại sao lại xảy ra chuyện này.
Ở trong mắt Cát Thanh và đám thiếu niên này, Thập Túc Ngô Công dữ tợn hung hãn tuyệt đối có thể dễ dàng đánh bại Nguyệt Quang Hồ. Mà lúc này Thập Túc Ngô Công lại tử vong làm cho bọn họ ngạc nhiên cùng với kinh ngạc, còn có mấy phần cảm giác không thể tin tưởng.
“Ngao ô ~~~~~~!”
Tiểu Mạc Tà giành lấy thắng lợi bỗng nhiên ngẩng đầu tru lên một tràng dài.
Một luồng quang mang bàng bạc xuyên thấu qua cành lá chiếu vào người tiểu hồ ly, bộ lông trên cơ thể Mạc Tà dần dần trở nên đầy đặn, mềm mại như nhung, bộ dạng nhìn thoáng qua có vẻ cao quý và mỹ lệ y như tiểu thư nhà quyền quý.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!