Lại có người phụ nữ dám nói lời này với Dương Gia Cửu! Trợ lý ở bên cạnh trợn mắt nhìn... Cô gái này điên rồi à?
Mặc dù Tống Như đứng ở trước mặt Dương Gia Cửu mỉm cười, nhưng thật ra đang khẩn trương đến mức tim cũng muốn vọt lên tới cổ họng. Chỉ có điều một khi cô đã quyết định muốn làm chuyện gì thì tuyệt đối sẽ không thay đổi.
Cho nên Tống Như ưỡn thẳng lưng, ép mình thản nhiên đón nhận ánh mắt uy nghiêm giống như của hoàng đế từ người đàn ông này.
"Tống Như?"
Đôi môi mỏng của Dương Gia Cửu chậm rãi khép mở, giọng nói vô vùng truyền cảm chậm rãi nói ra tên cô.
Tống Như siết chặt nắm tay lấy can đảm: "Đúng."
Dương Gia Cửu quan sát người phụ nữ trước mặt, vẻ mặt lạnh lùng và nghiêm nghị hoàn toàn không lộ ra cảm xúc, liếc mắt nhìn trợ lý và nói ra một câu đầy bất ngờ: "Đưa tài liệu của cô ấy cho tôi!"
Tống Như mím chặt đôi môi, ép xuống vui mừng trong lòng để chờ đợi quyết định cuối cùng của người đàn ông này.
Trợ lý không dám làm trái mệnh lệnh của Dương Gia Cửu, lập tức đưa tất cả tài liệu về Tống Như đặt lên tay anh.
Mấy phút sau, anh đứng ở cửa Ủy ban và nói với cô hai từ: "Có thể."
Trong nháy mắt này, Tống Như mới thở phào nhẹ nhõm!
Anh đồng ý rồi!
Lấy Dương Gia Cửu là một quyết định vẹn cả đôi đường. Ít nhất, giữa bọn họ đều sẽ không làm khó đối phương, cũng không cần cái gọi là tình yêu.
Mà Bùi Lạc Phong, cô sẽ làm anh ta hiểu rõ hai chữ hối hận viết thế nào!
Thủ tục đăng ký được làm rất nhanh. Khi cùng Dương Gia Cửu ra khỏi Ủy ban, trong tay Tống Như đã có thêm một tờ giấy chứng nhận kết hôn.
Hóa ra kết hôn lại dễ dàng như vậy sao?
Ánh mặt trời rất chói mắt nhưng không có cách nào át đi ánh sâng của người đàn ông bên cạnh cô.
"Vậy... ngài Dương, tôi có thể xin ngài mấy phút không?" Tống Như gọi anh lại, trong giọng nói lộ ra sự khẩn trương. Cho dù đã nhận giấy kết hôn nhưng cô vẫn cảm thấy giữa mình và anh có khoảng câch rất lớn, nhưng đây hình như cũng là chuyện tốt.
Người đàn ông hơi nhíu mày vì hai từ ngài Dương, trong đấy mắt thoáng hiện ra vẻ lạnh lùng rồi biến mất, sau đó nói ra một từ: "Được."
Tống Như vội đi tới mấy bước, theo sát anh lên xe.
"Cô muốn nói gì?" Mắt anh thẫm lại nhìn cô, tư thế ngồi dựa vào trên ghế cũng có vẻ rất cao quý.
"Bây giờ chúng ta là vợ chồng hợp pháp, nhưng chuyện của chúng ta... Tôi tạm thời không muốn công khai." Tống Như cúi đầu, vặn vẹo đầu ngón tay, cẩn thận nói.
"Nguyên nhân." Anh không từ chối luôn mà khẽ hỏi.
"Tôi muốn tự tay giải quyết một vài chuyên riêng, sẽ không tốn quá nhiều thời gian đâu!"
Dương Gia Cửu nghe lời này liền cười với vẻ ẩn ý, câu trả lời nói ra khỏi miệng lại vô cùng nguy hiểm: "Có thể! Nhưng cô chỉ cho tôi tối đa là ba tháng."
"Ngày mai, tôi sẽ phái người đi đón cô."
"Đón tôi?" Tống Như không kịp phản ứng, kinh ngạc nhìn về phía anh.
"Bây giờ cô đã là bà Dương, vợ chồng cần phải ở cùng một mái nhà." Ánh mặt anh nhìn lướt qua giấy chứng nhận kết hôn mà Tống Như nắm chặt trong ta, trong lời nói có hàm ý khác.