Bởi vì Học Tiền Ban so với nhà trẻ xa hơn rất nhiều, hiện tại Bối Dao buổi sáng 6 giờ rưỡi liền phải rời giường.
Cô mỗi ngày buổi sáng còn buồn ngủ dụi mắt, thời điểm ra đến cửa tinh thần lại tràn đầy.
Triệu Chi Lan cùng Bối Lập Tài đi làm đều không tiện đường với đường đi nhà trẻ, nhưng rốt cuộc là trong xưởng của Triệu Chi Lan không quy định nghiêm khắc, đi làm muộn một chút thời gian cũng không sao, cho nên đưa Bối Dao đi học liền dừng lại ở trêи người Triệu Chi Lan.
Phương Mẫn Quân được Phương Hâm đưa đón, bởi vì Phương Hâm vốn dĩ chính là thầy giáo ở trường tiểu học Thái Dương Quan.
Bối Dao mặc cái áo khoác nhỏ màu xanh lục, hôm nay trời không mưa, vậy nên búi tóc của cô cũng liền không có loạn.
Phương Hâm một đường đi qua, đều có trẻ con chào một tiếng thầy Phương. Đi ở bên cạnh Phương Hâm là Phương Mẫn Quân liền cũng thành đối tượng được mọi người chú ý.
“Oa đó là con gái của thầy Phương sao?”
“Nghe nói lớn lên giống Thường Tuyết, hôm nay vừa thấy thật sự có điểm giống nha!”
“Ha ha ha đây là tiểu Thường Tuyết tiểu Ngọc Nữ đi.”
Trong tiếng nói ríu rít cực kỳ hâm mộ, Phương Mẫn Quân thẳng tắp sống lưng, đi đến trường học.
Rốt cuộc tuổi còn nhỏ, Phương Mẫn Quân không che giấu được sự đắc ý khi được mọi người yêu thích. Những năm này con của giáo viên không thể nghi ngờ là những người được để ý nhất lại dễ dàng bị lấy lòng thân phận. Bối Dao nhìn qua cũng không có hâm mộ, Phương Mẫn Quân vốn dĩ lớn lên đẹp mà!
Bối Dao che quả táo đỏ thẫm ở trong cặp sách, tính toán nên đưa như thế nào cho Bùi Xuyên.
Dựa theo yêu cầu của Triệu Tú, Phương Mẫn Quân cũng được phân vào học ở lớp 1.
Cô Dư Thiến có điểm sầu.
Lớp học vốn dĩ có 58 bạn học vừa vặn tốt, hiện tại bạn nhỏ Phương Mẫn Quân lại tới, nên cho ngồi chỗ nào mới tốt đây?
Kỳ thật lúc thầy Trịnh nghe thấy thế , theo bản năng liền nghĩ đến để Bùi Xuyên ngồi một mình.
Mấy ngày nay thầy cũng đã nhìn ra, Bùi Xuyên tính cách quái gở, không muốn cùng bạn lớp học giao tiếp bất luận cái gì, thường thường đều là đắm chìm ở thế giới của chính mình, hơn nữa Bùi Xuyên cũng không để ý tới tiểu Bối Dao ngồi cùng bàn với mình, để Bối Dao cùng Phương Mẫn Quân làm bạn ngồi cùng bàn, Bùi Xuyên ngồi một mình tựa hồ đối với sinh hoạt của Bùi Xuyên cũng không có thêm ảnh hưởng gì.
Thầy Trịnh cùng cô Dư Thiến nói ra ý tưởng của mình.
Cô Dư Thiến nhíu mày: “Như vậy không tốt lắm đâu, tôi nghe nói đứa trẻ tàn tật nội tâm vốn dĩ rất mẫn cảm, để Bối Dao cùng Phương Mẫn Quân làm bạn ngồi cùng bàn, Bùi Xuyên trong lòng sẽ nghĩ như thế nào?”
Thầy Trịnh đẩy đẩy mắt kính: “Tôi mấy ngày nay cũng có quan sát qua, Bùi Xuyên không thích cười, Bối Dao thích cười, cô bé này thực đáng yêu, nhân duyên không tồi. Chính là Bùi Xuyên không thèm để ý cô bé, tôi nhìn đến nhiều lúc Bối Dao hơi qua vạch một chút, Bùi Xuyên liền đẩy cánh tay cô bé ra, tựa hồ không muốn bất luận kẻ nào xâm chiếm lĩnh vực của mình.”
Trong lòng Bùi Xuyên có ranh giới nhất định, không để cho Bối Dao vượt qua. Cô bé ngốc nghếch cố tình lại không chịu hiểu, nhiều lần đều bị Bùi Xuyên lạnh nhạt mà đẩy đến giới hạn bên ngoài.
Thầy Trịnh xem Bùi Xuyên như vậy là đứa bé quá mức ích kỷ lạnh nhạt, cậu sẽ không tiếp nhận tiểu Bối Dao, hoặc là bất luận đứa nhỏ khác ngồi cùng bàn.
Chi bằng để cậu bé này ngồi một mình đi.
Dư Thiến không đồng ý phương án mà thầy Trịnh nói ra, Học Tiền Ban đã khai giảng một thời gian, cô phát hiện ra đứa bé Bùi Xuyên kia chưa từng giơ tay muốn thầy cô giúp đỡ đi WC.
Dư Thiến nhìn đôi môi khô nứt của cậu bé ngày hè, lập tức hiểu ra chuyện gì.
Bùi Xuyên là đứa bé có lòng tự tôn và vô cùng mẫn cảm, tuy rằng cảm xúc biến hóa không lớn nhưng bên trong nội tâm cậu bé nghĩ gì thì không ai biết được. Nếu đổi chỗ ngồi sẽ tạo ra tổn thương lớn với cậu bé, Dư Thiến cảm thấy đây không phải ý kiến hay.
Nhưng thầy Trịnh nói đến việc Bùi Xuyên đẩy Bối Dao cũng làm Dư Thiến có chút khó xử.
Nếu Bùi Xuyên thật sự bắt nạt Bối Dao, thì để Bối Dao ngồi cạnh cậu bé cũng không thích hợp.
Dư Thiến nghĩ tới nghĩ lui, quyết định quan sát trước một ngày rồi bàn tiếp.
Buổi sáng, cô Dư dẫn Phương Mẫn Quân đến lớp học, để cô bé tự giới thiệu với các bạn trong lớp.
Bạn nhỏ Phương Mẫn Quân bốn tuổi mặc váy công chúa màu trắng, tóc dài mềm mại rối tung, bởi vì lúc nào cũng nhớ rõ phải học theo một ánh mắt một nụ cười Thường Tuyết, cho nên khuôn mặt nhỏ non nớt không có biểu tình, đứng đắn nói: “Tớ là Phương Mẫn Quân, năm nay bốn tuổi, hy vọng có thể làm quen với các bạn.”
Đây là lời Phương Hâm dạy Phương Mẫn Quân nói, Phương Mẫn Quân vừa nói xong, cô Dư Thiến vỗ tay đầu tiên.
Trong những năm này, Phương Mẫn Quân chắc chắn là cô bé trong trẻo xinh đẹp, mọi người trong phòng học nhiệt tình vỗ tay lớn.
Bối Dao mặc một cái áo khoác màu xanh lục, bên trong là áo bông ngắn tay màu vàng nhạt, phía dưới là quần đùi dài đến gối màu xanh lá.
Loại quần áo tươi sáng hoạt bát này hoạt động lại không sợ bẩn, khi còn nhỏ cô không có quần áo màu trắng 一一bởi vì Triệu Chi Lan sợ quần áo bị trẻ con làm bẩn.
Cả lớp chắc cũng chỉ có một mình Phương Mẫn Quân có thể mặc váy công chúa màu trắng.
Phương Mẫn Quân tạm thời ngồi ở bàn đầu tiên gần cửa phòng học, thế nhưng bị sắp xếp phải ngồi một mình, dù sao cũng còn nhỏ tuổi, có chút tội nghiệp.
Phương Mẫn Quân nghĩ thầm tất cả mọi người đều có bạn ngồi cùng bàn, chỉ có mình là không có, ở nhà trẻ cũng không như vậy, bọn nhỏ ở nhà trẻ đều thích chơi cùng mình mà. Huống chi người không có chân Bùi Xuyên kia còn có bạn ngồi cùng bàn, tại sao mình lại phải ngồi một mình? Trước kia không phải Bùi Xuyên luôn một mình sao? Cô bé nhớ nhà, nhớ mẹ, chỉ là nhìn thấy ở bàn đầu tiên bên trái phòng học, Bối Dao cất gọn cặp sách, lại cảm thấy bản thân không thể trở về!
Hết tiết học thứ nhất, Phương Mẫn Quân lập tức được vài đứa trẻ vây quanh.
Thì ra có vài đứa là bạn trong nhà trẻ, cũng có đứa cảm thấy Phương Mẫn Quân đẹp, giống như chị gái Thường Tuyết trêи TV. Phương Mẫn Quân được mọi người quan tâm, tâm trạng lúc này mới dễ chịu đôi chút.
Bối Dao cẩn thận lấy quả táo được rửa sạch sẽ từ trong cặp ra. Quả táo to đỏ rực, do Triệu Chi Lan sợ cô Học Tiền Ban sẽ đói bụng nên chuẩn bị cho cô. Cô yêu quý nhìn nó, quay đầu hỏi Bùi Xuyên: “Bùi Xuyên, cậu ăn táo không?”
Bùi Xuyên đang tập trung luyện viết chữ trong sách bài tập, ánh nắng tháng chín từ ngoài cửa sổ chiếu vào cạnh cửa, dựa cửa sổ bên này có chút âm u. Bùi Xuyên rũ mắt, ánh mắt đen nhánh dừng trêи quyển sách, không nói gì. Anh không để ý tới cô, Bối Dao đã hiểu đây nghĩa là không cần, đừng làm phiền anh.
Cô vui mừng quay đầu, hỏi Nghê Tuệ và Cốc Hưng Hoa có ăn không.
Hai đứa nhỏ ngồi sau đều gật đầu.
Bùi Xuyên nắm chặt bút chì, dù sao thì cũng còn nhỏ nên thiếu kiên nhẫn. Anh quay đầu lại nhìn cô nhóc ngồi cùng bàn với mình đang dùng dao nhỏ cắt táo. Dải lụa từ nụ hoa trêи búi tóc của cô run lên, có thể thấy cô đang cố hết sức cắt táo.
Ánh mắt anh chuyển qua nhìn cây dao nhỏ kia, đây là dao gọt bút chì của Bối Dao. Có lẽ là do mẹ cô dạy, Bối Dao nghiêm túc dùng nước rửa sạch dao nhỏ mới bắt đầu cắt. Khóe miệng anh khẽ mím thành một đường thẳng.
Bùi Xuyên không vui.
Anh không ăn táo, nếu Bối Dao tự mình ăn thì anh không có ý kiến, chỉ là còn có Nghê Tuệ và Cốc Hưng Hoa cũng ăn, cảm giác tức giận sinh ra trong nháy mắt không thể khống chế được.
Cô bé này vừa ngoan lại vừa ngốc, tính tình tốt làm anh rất không vui cùng tức giận lập tức vọt lên.
Lúc Bối Dao cắt táo, Trần Hổ đi tới.
Bụ bẫm tham ăn, da mặt cũng tương đối dày, cậu ta hỏi xin táo của Bối Dao, mà Bối Dao chỉ có ký ức đến năm lớp 3 cũng rất ngây thơ, trong lòng cô không có quá nhiều loanh quanh lòng vòng, thoải mái hào phóng cho ngay.
Trần Hổ cắn quả táo thơm ngọt, khuôn mặt phúng phính, đại phát từ bi nói: “Bối Dao, năm nay ăn tết tớ sẽ dẫn cậu đi bắt chim sẻ.”
Mắt hạnh của Bối Dao trong trẻo, cười gật gật đầu.
Trần Hổ hát một cái rồi đi.
Bút chì của Bùi Xuyên chợt gãy ngòi.
Anh đột nhiên hiểu được Bối Dao đối với mọi người đều tốt. Anh cũng không phải người đặc biệt, mệt anh còn cho rằng…… nghĩ rằng……
Anh rũ mắt, lấy dao nhỏ ra bắt đầu gọt bút chì.
Đầu ngón tay tái nhợt, gọt bút chì so với cô gọt táo còn lưu loát hơn.
Bối Dao cũng không biết Bùi Xuyên không vui, với khuôn mặt lạnh của Bùi Xuyên, vui hay buồn đều là một biểu tình. Cô có năm năm kí ức trong đầu nhưng tâm trí vẫn là một đứa trẻ.
Đây là ngày nóng nhất tháng chín, buổi chiều mặt trời lên cao, nhiệt độ không khí có thể so với giữa hè. Buổi chiều lúc đi học, Bối Dao uống nước không ngừng, cô thích ngọt, trong nước bỏ một ít đường trắng, nhưng nước cũng không nhiều lắm. Bởi vì thường xuyên uống nên nước của cô hết, đều hỏi xin nước của Bùi Xuyên.
Bình nước của anh luôn đầy nước, một ngụm anh cũng không uống, bình thường dưới ánh mắt mong chờ của Bối Dao, anh đều sẽ cho cô.
Bối Dao uống xong nước của mình, quay đầu nhìn Bùi Xuyên.
Lông mi của anh dài nhưng không cong, lúc anh rũ mắt xuống sẽ che đậy được cảm xúc trong mắt. Góc nghiêng có vài phần thanh tú, lại lạnh lùng.
“Bùi Xuyên, tớ muốn uống nước.” Giọng nói non nớt mềm như bông, cánh tay nhỏ cầm cốc nước duỗi về phía trước, xin nước của anh. Thường tới những lúc này, Bùi Xuyên sẽ vặn bình nước, rót vào bên trong cái cốc của cô.
Nhưng mà hôm nay Bùi Xuyên không nhúc nhích, mắt cô trông mong nhìn.
Anh chậm rì rì giương mắt, mắt đen nhìn cô.
—— tôi không vui.
Đôi mắt anh không che dấu cảm xúc tốt lắm, nhưng là Bối Dao xem không hiểu. Cô mờ mịt nhìn anh, cho rằng mình đã hiểu ý của anh , vô cùng cao hứng đem cốc nước của mình đặt ở bàn của anh.
Bùi Xuyên: “……”
Bùi Xuyên đem cốc nước của cô đẩy trở về, sau đó lấy bút chì ra, từ đinh ốc đầu này trêи bàn đến đầu kia, chính xác mà vẽ ra một cái “Vĩ tuyến 38”.
Anh chia không chút cẩu thả, nửa phần cũng không chiếm tiện nghi của cô, cũng không có nhường Bối Dao một chút.
Một cái bàn gỗ vốn không lớn, hai người mỗi người một nửa.
Thái độ của anh lạnh lẽo lại cứng rắn, đem cô cách trở ở bên ngoài.
Bối Dao ngơ ngác nhìn.
Cái này không phải là mấy năm sau mới có thể bắt đầu xuất hiện đường ranh giới sao? Cô cùng Bùi Xuyên có phải hay không ở trong lớp học xuất hiện “Vĩ tuyến 38” sớm nhất?
Cô khổ sở phát hiện, Bùi Xuyên chán ghét mình.