Triệu Chi Lan lúc đó tức đến nỗi ôm Bối Quân đi luôn, cũng mặc kệ cái gì khách khí hay không khách khí.
Triệu Chi Lan nhìn Bối Dao đang nghiêm túc làm bài thì nhíu nhíu mày, không đem chuyện này nói cho Bối Dao biết. Trong lòng bà vì việc này cũng vô cùng khó chịu. Nhưng dù Bùi Hạo Bân không đủ tư cách để làm một người cha nhưng bà lại là mẹ của Bối Dao. Bà phải vì cô mà suy xét. Gia đình Bùi Xuyên quá phức tạp, thân thể nó cũng……
Bà không hy vọng Bối Dao có quan hệ gì với Bùi Xuyên.
~~~
Tào Lị mang thai, người vui mừng nhất ngoài bà ta ra thì chính là Bạch Ngọc Đồng.
Bạch Ngọc Đồng mong ngày mong đêm, chỉ hy vọng mẹ mình sinh cho chú Bùi một đứa em trai.
Đứa nhỏ này sinh ra có nghĩa là địa vị của cô ta và mẹ sẽ được củng cố, còn cái tên anh kế kia cũng chẳng thể về nhà này nữa. Bởi vì rốt cuộc cũng đã có người thay thế địa vị của anh ta.
Một đứa em trai mạnh khỏe dù sao cũng tốt hơn một thiếu niên tính cách tối tăm chứ?
Tào Lị cảnh cáo cô ta: “Thu biểu tình vui vẻ này của con lại, trong lòng Bùi Hạo Bân vẫn có hổ thẹn đối với Bùi Xuyên. Nếu con muốn mẹ mình sống yên ổn chút rồi sinh em trai cho mình thì con an phận một chút đi.”
Rốt cuộc làm sao mà có đứa nhỏ này, Tào Lị là người rõ ràng nhất.
Đôi chân của Bùi Xuyên đổi lấy vinh quang nhiều năm cho Bùi gia. Bùi Hạo Bân tuy rằng không lộ rõ tình cảm, nhưng xác thật không muốn có thêm con. Vì vậy Tào Lị liền chọc vài cái lỗ trêи “áo mưa”, mới có thể có đứa nhỏ này.
Cảm tình của bà ta với Bùi Hạo Bân vẫn luôn không tồi nhưng cũng sợ Bùi Hạo Bân bởi vì chuyện này mà quở trách mình.
Nhưng tốt xấu gì thì ván đã đóng thuyền, bận tâm đến khối thịt trong bụng bà ta, sắc mặt Bùi Hạo Bân tuy rằng trắng bệch nhưng cũng không nói gì.
Đêm nay Bùi Hạo Bân nói: “Tào Lị, chuyện này anh phải nói rõ ràng với em. Anh…… Thực xin lỗi Văn Quyên và Tiểu Xuyên, em cũng biết chuyện năm đó, chân của Tiểu Xuyên…… Anh vốn đã tính đem toàn bộ tài sản để lại cho nó, chờ nó trưởng thành sẽ đưa. Đó là bồi thường duy nhất anh có thể cho nó.”
Trong lòng Tào Lị lộp bộp một cái, nhưng trêи mặt vẫn nở nụ cười hiền huệ.
Bùi Hạo Bân nói: “Hiện tại anh đã hơn 40, chờ đứa nhỏ này sinh ra và lớn lên thì chúng ta đã đều 60 rồi. Nó là con ruột của anh, nên anh sẽ không bỏ mặc em và đứa nhỏ, nhưng tình huống của Bùi Xuyên…… Anh hy vọng em có thể hiểu, anh sẽ giữ lại đủ tiền để đứa nhỏ ăn học, còn lại thì đều sẽ đưa hết cho Bùi Xuyên.”
Trong lòng Tào Lị tức giận vô cùng…… Nhưng bà ta là người trầm ổn, biết hiện tại có nói gì thì cũng vô dụng.
Chờ khối thịt trong bụng bà ta ra đời thì Bùi Hạo Bân có thể thay đổi chủ ý bất kỳ lúc nào. Chuyện mang thai này vốn là tâm tư riêng của bà ta, lúc này bà ta khẳng định sẽ hùa theo Bùi Hạo Bân.
Dù sao đứa con trai lạnh nhạt tàn phế kia chắc chắn chỉ có hai bàn tay trắng. Con của bà ta nhất định sẽ khỏe mạnh, có một gia đình hoàn chỉnh.
Thời gian của cao tam trôi qua nhanh, chờ kết quả cuộc thi chung giữa ba trường Nhất, Tam, Lục Trung được thông báo thì có người cười cợt nói: “Đánh cượcc một bao que cay, lần này người đứng đầu vẫn là Bùi Xuyên, tin hay không?”
“Ai muốn cùng cậu đánh cược? Nếu không tôi đánh cược người đứng đầu là hắn, cậu đánh cược người khác đi.”
“Cút!”
Bảng vàng cả thành phố được yên lặng treo lên, mọi người nhìn thấy tên Bùi Xuyên cũng không có thắc mắc gì.
Đã thật lâu rồi Bùi Xuyên không có tai tiếng gì truyền đi, giống như trong một đêm anh đã đi trêи còn đường học sinh tốt chân chính học hành vậy.
Mà sự thay đổi của Bùi Xuyên khiến đám người Kim Tử Dương cùng Trịnh Hàng kinh ngạc nhất. Bùi Xuyên hiện tại nên đi học thì đi học, cần nộp bài sẽ nộp bài, cũng không đi Khuynh Thế chơi.
Quý Vĩ vui vẻ cực kỳ, hắn cảm thấy có lẽ nỗ lực và nhiệt tình đối với học tập của mình đã khích lệ Xuyên ca.
Kim Tử Dương: “……” Viagra cậu nghe tôi nói, cậu nên đổ nước vào đầu trước đã.
Trịnh Hàng: “……”
Quý Vĩ hỏi Bùi Xuyên: “Xuyên ca, anh đã chuẩn bị tốt để thi đại học chưa?”
Bùi Xuyên đáp lời: “Ừ.” Nhắc tới thi đại học, trong mắt Bùi Xuyên có thêm chút thần thái khiến Kim Tử Dương cũng xem đến ngơ ngẩn. Sau đó Kim Tử Dương cũng nghĩ, mẹ nó, mình thương cảm cái gì chứ? Dù sao mình cũng thi không nổi rồi!
Bầu không khí học tập ở Tam trung vốn dĩ đã nóng hầm hập, rất nhiều người lúc này lại yên lặng càng thêm nỗ lực nhiều hơn.
Trước kỳ nghỉ, chủ nhiệm lớp của Bối Dao là Lý Phương Quần nói: “Về nhà chú ý an toàn, ngoài ra còn phải học tập, không được lơi là biết chưa?”
Mọi người đều đáp lời: “Biết ạ!”
“Lần này nghỉ, nếu có điều kiện thì các bạn đi trường đại học mà mình thích nhìn một chút, để có động lực mà học tập.”
Đến cô giáo cũng nói như vậy, Bối Dao chợt nhớ đến ước định với Bùi Xuyên.
Mùa đông năm nay ở thành phố C có tuyết muộn, lúc tháng 1 học sinh được nghỉ thì thời tiết vẫn lạnh và khô ráo như cũ, không có một mảnh tuyết nào.
Bối Dao nói với Triệu Chi Lan là cô muốn đi thành phố B xem đại học. Triệu Chi Lan rất ủng hộ. Thi đại học là chuyện lớn, con gái đi nhìn một chút cũng tốt.
Hơn nữa trải qua thế vận hội Olympic, người một nhà bọn họ đều có ấn tượng tốt với đế đô.
Triệu Chi Lan nói: “Sớm biết thế thì lần trước đến đế đô tiện thể đi xem cho rồi, miễn cho con phải đi thêm lần nữa.”
Lời này khiến Bối Dao có chút chột dạ.
Nghỉ hè cao nhị không dài, huống chi là nghỉ đông của cao tam.
Triệu Chi Lan đưa con gái ra xe, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không thấy yên tâm nói: “Hay cứ để mẹ đi với con đến đó đi!”
Bối Lập Tài dở khóc dở cười: “Em lo cái gì chứ, lúc anh bằng tuổi Dao Dao bây giờ đã một mình đến Quảng Đông làm công rồi đó.”
Triệu Chi Lan nói: “Anh là anh, Dao Dao là Dao Dao, anh lớn lên xấu, tất nhiên là không có nguy hiểm gì rồi.”
Bối Lập Tài tức phồng mắt, bà vợ này! Sao lại nói thế chứ?
Bối Dao cũng cười: “Mẹ, con đi với bạn học mà, mẹ đừng lo lắng. Mẹ lo chăm sóc cho em trai thật tốt, mỗi ngày đúng 8 giờ con sẽ gọi điện cho mẹ.”
Triệu Chi Lan còn muốn hỏi Bối Dao xem những bạn học khác là ai nhưng lại sợ con gái cảm thấy mình phiền nên đành tiễn cô xuất phát.
Bối Dao đeo một cái cặp sách màu xanh nhạt, vải dệt rất nhẹ, vừa lúc thích hợp cho chuyến đi đường dài.
Cô hẹn với Bùi Xuyên sẽ ngồi máy bay cất cánh buổi trưa.
Lúc cô đến thì anh đã đến rồi. Mắt cô cong thành mặt tăng nhỏ, nhìn một cái đã thấy anh trong đám người, nói: “Bùi Xuyên!”
Bùi Xuyên nhận lấy cặp của cô, sau đó đem vali mở ra, bên trong chỉ có chút quần áo của anh, còn lại vừa đủ để nhét cái cặp của cô.
Cô gái nhỏ chưa từng ngồi máy bay nên lúc đi qua kiểm tra an ninh có chút vui vẻ.
Hai người kiểm tra an ninh xong, ngồi chờ trong chốc lát, sau đó lên máy bay.
Anh chọn cho Bối Dao vị trí bên cạnh cửa sổ.
“Nếu lát nữa không thoải mái hoặc ù tai thì phải nói với anh nhé.”
Cô gật đầu, trong mắt đều là tò mò đối với thế giới.