Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Sức nóng của một ác ma

Dương Gia nhỏ giọng nói: “Bối Dao, cái tin đồn năm nay về cậu và Hàn Trăn không phải thật chứ?”

 

Bối Dao nói: “Không phải thật sự.”

Dương Gia thở nhẹ ra.

Bối Dao nghĩ thầm, nhưng mà cô cùng một người khác, thật đến không thể thật hơn.

Dù cho có thể bị bắt đứng trước toàn trường vào thứ hai thì ngọt ngào và vui mừng trong lòng cô vẫn chiến thắng hết thảy sợ hãi. Bối Dao cúi đầu tiếp tục học tập.

Từ khi cao tam đến nay, Bối Dao càng thêm nỗ lực.

Buổi sáng ăn sáng xong cô đã tới phòng học, buổi tối cũng ngồi đến khi phòng học tắt đèn mới đi.

Dương Gia nói: “Cậu nỗ lực như vậy khiến tớ cũng hoảng hốt.”

Rốt cuộc người ưu tú hơn cô lại nỗ lực hơn cả cô thì là chuyện thật sự đáng sợ. Dương Gia cũng nghiêm túc lại, cùng nhau học tập thật tốt.

Bối Dao và Bùi Xuyên không học cùng trường, cao tam học hành lại đặc biệt nặng nề nên cô nghĩ rằng phải một thời gian rất dài tới sẽ không được gặp anh.

Có điều vào một ngày nghỉ tháng 9, Bối Dao nhìn thấy Bùi Xuyên với Trần Anh Kỳ ở trước cửa tiểu khu nhà mình.

Một tháng không thấy, Trần Anh Kỳ thật ra không có nhiều thay đổi. Bùi Xuyên thì tiều tụy hơn chút. Thiếu niên cao cao, tay đút túi quần, cũng không biết nói gì với Trần Anh Kỳ mà thấy Trần Anh Kỳ thần sắc ngưng trọng gật gật đầu.

Lúc thấy Bối Dao, Bùi Xuyên vỗ vỗ bả vai Trần Anh Kỳ còn Trần Anh Kỳ cũng liếc mắt nhìn Bối Dao một cái, sau đó rời đi.

“Bùi Xuyên.” Cô chạy lại, hiếu kỳ nói, “Anh và Trần Anh Kỳ nói cái gì đó?”

Đôi mắt anh đen nhánh, lúc nhìn thấy cô thì hóa thành một mảnh nhu ý: “Cùng cậu ấy hàn huyên một chút thôi, hỏi xem mấy năm nay cậu ấy thế nào.”

“Ừ ừ.” Bối Dao thật vui vẻ. Rốt cuộc anh cũng đã thử ở chung với những người khác.

Cô cẩn thận đánh giá anh một chút hỏi: “Sao anh lại gầy đi thế?”

Bùi Xuyên nói: “Cao tam rồi phải học tập tốt mới được.”

Bối Dao rốt cuộc cũng hiểu được cảm giác khi Dương Gia nhìn cô. Cô nói: “Em lo lắng lắm, anh lợi hại như thế mà còn đặc biệt nỗ lực, nếu em không thể thi đậu cùng một trường đại học với anh thì sao bây giờ?”

Cô thật sự nghiêm túc mà nghĩ đến vấn đề này.

Gió tháng chín thổi nhẹ qua tóc cô.

Cô gái ngốc, tương lai của cô có anh chính là lời âu yếm êm tai nhất mà anh nghe thấy trong đời này rồi.

Anh cười: “Không đâu. Em sẽ thi đậu. Em muốn học trường đại học nào?”

Bối Dao nói: “Nếu là em thì em muốn đi đại học B, nghe nói mùa đông ở đó cũng có tuyết, giống hệt thành phố C, thậm chí còn không lạnh bằng.”

Một hồi thế vận hội Olympic rốt cuộc đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng cô, khiến cô tán thưởng thành phố kia.

Bùi Xuyên nói: “Vậy đi đại học B thôi.”

Anh trầm mặc trong chốc lát lại nói tiếp: “Nghỉ đông năm nay anh mang em đến đại học B nhìn tuyết được không?”

Bối Dao gật đầu, trong mắt sáng lấp lánh, cô nói: “Em nhất định sẽ nỗ lực, sẽ không kém anh quá nhiều.”

Anh cũng cười: “Ừ, anh tin tưởng Dao Dao.”

Cùng cô đi học đại học là kế hoạch đẹp đẽ nhất mà anh có cho tương lai.

Có lời hứa hẹn của Bùi Xuyên nên trong lòng Bối Dao rất vui vẻ.

Mỗi người trước khi vào đại học đều sẽ muốn đi xem bộ dạng trường đó như thế nào, cô cũng muốn đến đại học B xem thế nào.

Bối Dao nghĩ nghĩ: “Lâu lắm anh mới trở về, anh vào tiểu khu nhìn xem, bây giờ nhiều thay đổi lắm.”

Bùi Xuyên đi theo cô vào trong.

“Cái cầu bập bênh ở bên kia đã bị dỡ xuống, công viên chỉ cách chỗ này không xa nên đám nhóc con đều thích ra đó chơi.”

“Cây mai trước đây bị bão thổi ngã, sau đó mọi người trồng lại, mùa đông năm trước nó nở hoa đẹp cực kỳ.”

Anh nghiêm túc nghe, nhìn khuôn mặt mang ý cười của cô, trong lòng cũng nhịn không được mà vui mừng theo.

Bối Dao nghĩ nghĩ, nhón chân lên nhỏ giọng nói bên tai anh: “Anh có muốn đến nhà em xem không?”

Bùi Xuyên cứng đờ.

Anh nói: “Đừng nháo, về nhà đi.”

Bối Dao nói: “Bùi Xuyên, Trần Anh Kỳ cũng đã qua nhà em chơi rồi, nhiều năm như vậy anh vẫn chưa từng tới, không hiếu kỳ với tiếc nuối sao?”

Trong đầu anh không nhịn được nhớ tới mùa hè năm ấy, thiếu nữ ở trước cửa sổ đầy dây thường xuân và hoa tường vi nở rộ mà nhảy thể thảo rèn luyện cơ thể. Lúc đó cô vẫn còn bụ bẫm của trẻ con, lúc nhảy áo cuốn lên để lộ một đoạn vòng eo mảnh khảnh trắng nõn.

Bùi Xuyên nhấp môi.

Sao anh có thể …… không hiếu kỳ về khuê phòng của thiếu nữ chứ? Sao có thể không nuối tiếc nếu không đi qua chứ?

Cô ngước đôi mắt hạnh trong trẻo: “Mẹ em đi đón em trai em rồi, anh đến nhà em chơi đi. Đúng rồi, trước đó em có chuẩn bị quà cho anh, em vẫn để ở trong phòng. Cái cây không khí đó còn sống, khăn cổ và bao tay của anh cũng vẫn ở đó, em quên vẫn chưa trả cho anh.”

Bộ dạng của cô thực hiếu khách, lý do cũng đặc biệt đầy đủ.

Rõ ràng anh không nên đi, cô có thể không tuân thủ hai điều kiện kia nhưng anh thì không thể không tuân thủ.

Có điều trong lòng anh có một giọng nói rằng nếu anh không đi thì đời này sẽ không còn cơ hội được nhìn nơi cô sống và lớn lên nữa.

Bùi Xuyên trầm mặc mà đi theo cô lên tầng.

 

Bối Dao lấy chìa khóa mở cửa, đúng như cô nói, ba mẹ cô đều chưa về. Chắc phải hơn hai mươi phút nữa bọn họ mới về. Trong phòng khách có nuôi một đôi cá đuôi vàng màu đỏ và màu đen, đang chậm rì rì bơi lội.

Ánh mắt anh rời khỏi hai con cá đuôi vàng kia mà quét nhìn phòng ở một lần.

Cấu trúc nhà Bối gia rất giống với ngôi nhà cũ của anh, dù sao cũng ở chung một tiểu khu, nhưng ngôi nhà này rõ ràng là ấm áp hơn nhiều.

Căn nhà cũ đã mười mấy năm, có dấu vết xưa cũ trêи nóc nhà và xà nhà. Gia cảnh nhà Bối Dao quả thực không tốt lắm. Nếu là người khác thì có khi sẽ tự ti không được tự nhiên khi dẫn người đi tham quan nhưng cô không thế, cô thể hiện niềm vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙ thỏa mãn từ trong xương cốt.

Bối Dao nói: “Anh có muốn đến phòng em nhìn không? Phòng em hơi loạn một chút, mẹ em nói nó là cái ổ mèo, khẳng định không sạch sẽ bằng phòng anh đâu.”

Anh rũ mắt, đi theo phía sau cô.

Bùi Xuyên nói với chính mình rằng chỉ xem một cái thôi rồi đi.

Bối Dao đẩy cửa ra.

Hoàng hôn nghiêng xuống, từ cửa sổ rơi vào trong phòng, những đóa hoa tường vi lay động theo gió.

“Ổ mèo nhỏ” của cô có một cái giường nho nhỏ, khăn trải giường màu hồng nhạt, đầu giường có một con gấu bông.

Bức màn màu vàng nhạt rũ xuống, bên cạnh là cái bàn học nhỏ, một cái tủ quần áo xưa cũ. Trêи bàn là một cái đèn nhỏ, ngoài ra còn có ảnh chụp của một cô nhóc bảy tuổi đang cười.

Đó là Bối Dao lúc bảy tuổi, cô nhóc cười lộ hai cái răng cửa bị sún, mặt béo đô đô vừa ngốc vừa manh. Ánh mắt anh nhịn không được mà mềm mại.

Trêи mặt đất có một cái bàn vẽ màu xanh lục.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!