Trịnh Hàng thì quan sát thần sắc của Bùi Xuyên, thoạt nhìn cũng bình thường, không bị kϊƈɦ thích đến nổi điên rồi ấy chứ?
Nhưng mà đến buổi chiều, lúc mọi người đều thành thành thật thật đi học thì lại phát hiện Bùi Xuyên không có tới.
Kim Tử Dương: “……”
~~~
Bát quái hoa hậu giảng đường hiến hôn ở ngày hôm sau sụp đổ. Bạn của Hàn Trăn lộ ra rằng ngày hôm qua Bối Dao không đi tìm hắn. Mọi người không thấy được quả dưa to kinh thiên, khó tránh khỏi thất vọng.
Một sự kiện khác khiến Bối Dao rất xấu hổ đó là việc bạn của Hàn Trăn là Cung Xán bị thương không nhẹ.
Hôm qua bọn họ đi phòng y tế, nhưng sau đó lại được yêu cầu đi bệnh viện, giáo y nói: “Vết thương này tôi cũng không dám trị, mấy người tuổi trẻ các em chơi đùa đánh nhau cũng không biết nặng nhẹ. Vết thương này có khác gì võ sĩ quyền anh chuyên nghiệp đánh ra đâu, mau mang người đi bệnh viện đi!”
Một đám thiếu niên lại nhanh chóng đưa người đi bệnh viện.
Bối Dao thập phần áy náy, vốn dĩ ngày hôm qua là sinh nhật 18 tuổi của Hàn Trăn nhưng hắn cũng thật xui xẻo, bởi vì lời đồn kia mà tiệc sinh nhật cũng bị ngâm nước nóng rồi.
Bối Dao sớm đã xin nghỉ học, hiện tại lại không thể đi tìm Bùi Xuyên nên cô đành đi thăm bệnh.
Bùi Xuyên thọc ra cái sọt thì cũng phải có người đi giải quyết chứ?
Rốt cuộc là đi thăm người bệnh nên Bối Dao mua trái cây cùng hoa tươi, trước liên hệ với Hàn Trăn, để hắn nói tên bệnh viện và số phòng, sau đó đi thăm Cung Xán.
Hàn Trăn cũng tới bệnh viện từ sáng sớm, tuy hắn cũng không quá thân với Cung Xán nhưng người ta vì mình mà bị liên lụy nên hắn cũng không yên tâm, đành xin nghỉ học đến thăm Cung Xán.
Lúc Bối Dao tới, Hàn Trăn nói: “Cậu đừng để trong lòng, chuyện này…… Cũng là Cung Xán nói lời không sạch sẽ chọc ra họa.”
Thấy Bối Dao khó hiểu thì Hàn Trăn biết cô không nghe được lời bọn họ nói với nhau ngày hôm qua.
Dung nhan thiếu nữ thanh lệ, dưới ánh nắng tháng năm vô cùng an tĩnh đẹp đẽ.
Trong lòng Hàn Trăn có chút chua xót, hắn cười hỏi: “Người ngày hôm qua đánh người kia là người cậu thích sao?”
Bối Dao không nghĩ tới hiện tại mọi người đều nói trắng ra như vậy, cô đem trái cây đặt lên trêи ghế bệnh viện, gương mặt cô đỏ lên, không nói chuyện. Rốt cuộc cô và Hàn Trăn cũng không thân quen đến mức nói chuyện cô thích ai.
Bối Dao nói: “Cung Xán bị thương nghiêm trọng như vậy, dù sao cũng phải nói một lời xin lỗi với cậu ấy. Để tớ đi nói lời xin lỗi với cậu ấy.”
Hàn Trăn gật đầu, hắn cũng không thể thay Cung Xán đưa ra quyết định.
Bối Dao còn chưa tiến vào phòng bệnh thì lại thấy ở cửa cầu thang có một thiếu niên tóc đen.
Anh mặc áo sơ mi trắng, nút áo cài đến nút cuối cùng.
Hàn Trăn vừa thấy người này thì theo bản năng nghĩ đến bộ dạng đánh nhau hung ác của anh tối qua, mày nhíu lại.
Bối Dao vẫn còn tức Bùi Xuyên, không muốn nói chuyện với anh.
Bùi Xuyên đoán được cô sẽ tới đây vì thế anh đi qua, thấp giọng nói: “Anh đi xin lỗi, em đợi anh.”
Bối Dao ngước mắt nhìn Bùi Xuyên.
Hàn Trăn cũng nhịn không được nhìn lại đây. Người này như thế nào cũng không giống người sẽ cúi đầu với người khác, loại người như thiếu niên này là kiểu cho dù bị đánh chết thì cũng có thể phun một ngụm máu vào mặt người ta.
Bùi Xuyên mở cửa đi vào, Cung Xán không ngủ trưa, trêи mặt hắn sưng đến lợi hại. Bùi Xuyên lấy ra số tiền thuốc men đã chuẩn bị tốt mà nói: “Thực xin lỗi.”
Trong ngoài phòng bệnh đều có chút yên tĩnh.
Bối Dao lần đầu tiên thấy Bùi Xuyên xin lỗi người ta.
Cung Xán cũng bị dọa, hắn thấy người này thì theo bản năng nghĩ người này sẽ lại đánh mình. Bùi Xuyên nói: “Đánh cậu là tôi không đúng, nhưng là nếu …… Cậu còn dám nói lời cợt nhả như thế nữa thì tôi sẽ đánh tiếp, thậm chí còn nghiêm trọng hơn.”
Cung Xán: “……” Tiền thuốc men hắn cũng không dám lấy nữa.
Bùi Xuyên đem tiền đặt ở mép giường hắn. Lúc đi ra ngoài anh nói với Bối Dao: “Được rồi, đi thôi.”
Bối Dao hiện tại nhìn đến anh thì lập tức nhớ tới nụ hôn triền miên hồi lâu tối hôm qua, rõ ràng là anh….. Kệ đi, cô đã quên rồi.
Cô vẫn để trái cây lại, bước nhanh ra khỏi bệnh viện.
Bên ngoài bệnh viện không khí mới mẻ hơn nhiều, trêи đường cái phi thường náo nhiệt. Ánh nắng đầu hạ cũng không quá nóng, phơi đến làm người ta lười biếng thoải mái.
Cô nhớ rõ Bùi Xuyên nói quên đi, phi thường làm người tức giận. Cho dù hôm nay là sinh nhật của anh, thì trong lòng cô cũng không hết ảo não.
Đó là …… Nụ hôn đầu tiên của cô.
Bối Dao cắn răng chạy đến trạm giao thông công cộng. Cô xin nghỉ học buổi chiều vì thế bây giờ chạy về nhà giận dỗi còn tốt hơn đứng ở đây.
Bùi Xuyên không thích chạy bộ, chân giả khi chạy bộ sẽ đau đớn, hơn nữa tư thế chạy có khả năng cũng không được tự nhiên. Nhưng hai lần anh chạy bộ đều là vì cô, một lần là trong cuộc thi Marathon, một lần nữa là lúc này khi cô đang tức giận bỏ đi.
Anh đuổi theo cô, tay nhẹ đặt lên vai cô.
“Bối Dao.”
Cô ngẩng đầu, rốt cuộc cô vẫn còn nhỏ, vẫn còn chút tính tình trẻ con, cô duỗi tay muốn hất tay anh ra.
Bùi Xuyên thuận theo mà buông tay.
“Em nghe anh nói.” Thiếu niên cất tiếng nói ôn nhu, “Là anh không đúng, làm em tức giận.”
Cảm giác ủy khuất của cô vì một tiếng xin lỗi này mà giống như lan ra, lại giống như yên lặng không tiếng động mà tiêu tán.
Bùi Xuyên rũ mắt, trong mắt có bóng dáng cô: “Tuổi thọ bình quân của nhân loại trong thế kỷ XXI đại khái là 70 tuổi. Năm nay em mới 17 tuổi, còn chưa được 1/4 cuộc đời. Về sau em sẽ đi học đại học, sẽ gặp được rất nhiều người xuất sắc. Cũng có…… Rất nhiều người đàn ông không tồi khác. Tầm mắt em sẽ rộng mở hơn, thế giới cũng trở nên rộng lớn hơn, tình cảm cũng sẽ thay đổi.”
Sân ga trạm giao thông công cộng cách đó không xa, ánh mặt trời đầu hạ bị hàng cây bên đường cắt thành nhiều mảnh khác nhau, hương vị mùa hè tràn đầy.
Anh cười, thực ôn nhu mà nhìn cô nói: “Dao Dao, em thực sự còn nhỏ tuổi, không biết tình huống của anh rốt cuộc có bao nhiêu không được.”
Bối Dao vốn vô cùng tức giận anh, nhưng mà anh chưa từng …… Ôn nhu như vậy mà đem nói trắng ra sự tàn tật của mình cho cô nghe như thế này. Đây rõ ràng là thứ anh để ý nhất, hốc mắt cô bỗng nhiên đỏ lên.
Anh nói, em không biết tình huống của anh rốt cuộc có bao nhiêu không được.
Một đời người sẽ gặp được rất rất nhiều người, có lẽ ngày sau cô sẽ phát hiện ra rất nhiều người còn tốt hơn anh rất nhiều.
Hốc mắt cô đỏ lên, Bùi Xuyên thở dài một tiếng, lòng bàn tay nhẹ nhàng chạm lên khóe mắt của cô.
“Không khóc.” Em khóc làm anh đau lòng lắm.
Bối Dao nhỏ giọng nức nở một tiếng, nức nở nói: “Sẽ không, em sẽ không gặp được ai tốt hơn anh. Tóm lại em biết như thế.”
Đây đúng là câu nói ngốc nhất trêи đời này.
Anh có thể mang cho cô cái gì chứ?