Cô nàng gấp đến sắp khóc rồi. Bối Dao thấy vậy thì nói: “Cậu đừng vội, dù sao cũng chỉ là lời đồn thôi, lời đồn đều sẽ tự tan đi. Dù sao mình không làm, thì đến lúc đó mọi người sẽ đều rõ cả thôi.”
Trần Phỉ Phỉ vẫn lên Tieba làm sáng tỏ, nhưng mà chẳng ai tin.
Đêm đó trở về, Trần Phỉ Phỉ cùng Ngô Mạt thiếu chút nữa là đánh nhau. Trần Phỉ Phỉ chắc chắn là Ngô Mạt loan tin nhưng Ngô Mạt lại nói: “Cậu không có bằng chứng, sao có thể oan uổng cho tôi chứ?”
“Lúc ấy chỉ có cậu ở đây nghe được, không phải cậu thì là ai?”
“A, chính cậu nói bậy đầu tiên chứ có phải tôi đâu. Nói không chừng chính cậu mới là người truyền ra ấy!”
Trần Phỉ Phỉ tức đến nỗi mắt cũng đỏ lên, không ai biết cô thích người bạn như Bối Dao thế nào. Hiện tại lại bị người ta hiểu nhầm có dụng tâm hiểm ác thì cô tức giận đến muốn đánh người. Dương Gia thấy thế thì vội chạy đến ngăn cản.
Lúc này Bối Dao đi lấy nước sôi đã về. Thái độ của cô bình tĩnh hơn Trần Phỉ Phỉ nhiều. Cô nói: “Ngô Mạt, tôi cũng biết là cậu.”
“Hừ, các cậu chính là thích vào hùa oan uổng tôi đúng không?”
Bối Dao nói: “Tôi không tranh luận với cậu, chả có ý nghĩa gì. Cậu nói đúng, chúng tôi không có chứng cứ, rốt cuộc loại chuyện nhàn ngôn toái ngữ này, một khi đã truyền ra ngoài thì sẽ lan nhanh.”
Đắc ý trong mắt Ngô Mạt vừa nổi lên thì Bối Dao vừa quay lưng rót nước vừa nói: “Chuyện của cậu và Đinh Văn Tường cũng như thế.”
Trên mặt Ngô Mạt là biểu tình không thể tin được: “Cậu nói cái gì?” Cô ta rốt cuộc cũng nóng nảy, “Bối Dao, không phải tôi, thật sự không phải tôi. Các cậu rõ ràng đã đáp ứng tôi là sẽ không nói ra ngoài!”
“Lúc cậu làm chuyện xấu sao không nghĩ tới người khác cũng có chỗ khó xử chứ?” Bối Dao nói, “Hàn Trăn và tôi đáng bị cậu bịa đặt lời đồn sao?”
Ngô Mạt lôi kéo Bối Dao: “Tôi biết cậu lương thiện nhất, cậu sẽ không nói ra đúng không?”
Bối Dao nói cho cô ta biết: “Thiện lương là tấm áo giáp để mình không thẹn với lương tâm, không có nghĩa là để bản thân bị khinh bỉ.”
Lúc này Bối Dao thật sự tức lắm rồi. Chuyện này không chỉ có mình cô mà Hàn Trăn cũng bị liên lụy. Cô cảm thấy thực xin lỗi Hàn Trăn.
Pháp luật và quy định của trường học đều không thể trừng phạt loại người như Ngô Mạt, cái này không khiến cô ta sợ nhưng các cô có cách khác.
Sau khi trưng cầu ý kiến của Dương gia cùng Trần Phỉ Phỉ xong, chuyện của Đinh Văn Tường cũng được truyền ra.
Ngô Mạt bị chọc giận đến điên lên rồi. Hiện tại cô ta vừa ra khỏi cửa đã cảm thấy người khác nhìn mình với ánh mắt khác thường.
Trần Phỉ Phỉ nói: “Truyền ra cũng tốt, ít nhất để các bạn học đề phòng loại người như Đinh Văn Tường.”
Ngô Mạt không dám báo cảnh sát chuyện của Đinh Văn Tường, nói không chừng vì thế sẽ càng có nhiều người bị hại hơn. Để mọi người cảnh giác cũng tốt.
Bối Dao cũng nghĩ thế.
Lúc trước các cô giữ kín bởi vì Ngô Mạt là người bị hại, người bị hại hẳn là nên được bảo hộ. Cho dù Ngô Mạt từ bỏ cơ hội trừng phạt người xấu.
Nhưng mà thân phận người bị hại không phải lý do để cô ta làm hại người khác.
Xử lý xong chuyện này, Bối Dao lại thừa dịp cuối tuần vội vàng trở về nhà, chuẩn bị quà cho Bùi Xuyên, còn mang khăn quàng cổ và bao tay của hắn đến trường. Cô chuẩn bị đến thứ ba này, ngày 17 cô sẽ xin nghỉ đi ra ngoài ăn sinh nhật với hắn.
~
Kim Tử Dương đang lướt tin tức, lại đọc được một tin lớn, “Mẹ ơi, không phải chứ? Hoa khôi của Lục Trung hiến hôn. Trâu bò thế sao? Sao không hiến cho mình? Kể cả sinh nhật mình đã qua từ đời rồi, nhưng mình có thể mạnh mẽ đổi thành ngày mai cũng được mà.” Hắn kinh ngạc cảm thán mà nói, trong tin còn có một cái ảnh chụp của Bối Dao. Cô đang ngồi xổm xuống xắn ống quần, dưới ánh nắng mặt trời, khuôn mặt nghiêng nghiêng của cô thực đẹp.
Phía dưới còn có người đăng ảnh của Hàn Trăn, đúng là có khí chất của nam chính phim truyền hình thanh xuân.
Nghe được mấy chữ “hoa khôi của Lục Trung”, Bùi Xuyên đang viết bài lập tức ngước mắt. Hắn thấp giọng nói: “Cậu nói cái gì?”
Quý Vĩ đắm chìm ở trong thế giới học tập, lúc này quay đầu lại, dùng ánh mắt sùng bái mà nhỏ giọng cầu cạnh: “Xuyên ca, anh giảng cho em cái đề hàm số này đi!”
Bùi Xuyên tuy rằng tính cách quái gở nhưng làm người rất hào phóng, hắn giảng đề lại rõ ràng, làm lợi cho không ít người.
Kết quả Quý Vĩ quay đầu lại liền thấy sắc mặt Bùi Xuyên trầm xuống. Hắn nhìn tin tức trên di động, rũ mắt hồi lâu cũng không động. Nhưng đốt ngón tay hắn trắng bệch, môi mím chặt muốn chết.
Khi đó bọn họ đang học tiết tự học buổi tối về sinh vật .
Bùi Xuyên bỗng nhiên đứng lên, ghế dựa đập vào bàn phát ra tiếng vang chói tai, thầy giáo đang soạn bài trên bục giảng và các bạn học đều quay đầu nhìn lại.
Hắn giống như không thể nhịn được nữa, vội mở cửa sau của phòng học mà đi ra ngoài.
Thầy giáo dạy sinh vật kinh ngạc một chút sau đó mới phản ứng lại: “Bùi Xuyên, em làm cái gì thế? Còn đang học đó!”
Bùi Xuyên đẩy cửa mà ra, không quay đầu lại.
Trong phòng học yên tĩnh đến đáng sợ, không khí có chút xấu hổ. Kim Tử Dương hắc hắc cười: “Thầy ơi, Xuyên ca mắc tiểu, không kịp nói, ha ha thầy đừng để ý.”
Sắc mặt thầy giáo xanh mét.
Trịnh Hàng đứng lên: “Báo cáo thầy, em cũng mắc tiểu.” Hắn cũng từ cửa sau đi ra ngoài.
Kim Tử Dương: “Báo cáo thầy, em cũng……”
Thầy giáo đập một phát lên bục giảng, giận tím mặt. Kim Tử Dương đành sờ sờ cái mũi: “Được rồi, em không có việc gì hết.”
Trịnh Hàng chạy ra ngoài gọi: “Xuyên ca!”
Bùi Xuyên nhìn hắn bằng đôi mắt đen. Thoạt nhìn Bùi Xuyên cũng không có gì khác biệt, nhưng chỉ hắn mới biết cơ bắp cả người hắn đã cứng lên đến phát đau.
Trịnh Hàng nói: “Lúc này anh không thể đi. Anh thích cô ấy hả?”
Bùi Xuyên cắn răng không nói.
Trịnh Hàng cười khổ trong lòng. Lúc ấy hắn ở lầu hai của tiệm cơm, máy bay giấy bay vào trong ngực Bối Dao. Trong nháy mắt thiếu nữ ngẩng đầu lên hắn đã cảm thấy kinh diễm đến mức động tâm. Nhưng sau đó hắn biết không thể thì cũng bỏ tâm tư này. Chỉ thế thôi mà hôm nay hắn nhìn tin kia còn thấy không thoải mái, huống chi Bùi Xuyên.
Trịnh Hàng nói: “Bọn họ hiện tại đang đi học, hôm nay là thứ hai, hiệu trưởng và giáo viên đều đi tuần tra đó.”
Cho nên, sự tình không thể ầm ĩ lên.
Bùi Xuyên khó khăn mở miệng nói: “Anh biết.”
Hồi lâu hắn mới nói tiếp: “Anh chỉ là…… đi ra tĩnh tâm lại thôi.”
Hắn sớm nên suy nghĩ một chút xem trong khoảng thời gian này, hắn đang làm cái gì. Vì sao hắn lại hy vọng xa vời sẽ được Bối Dao thích, vì sao không nghe lời dì Triệu, chủ động cách xa con gái nhà bọn họ một chút. Hắn từ bỏ nguyên tắc, bị đánh cho tơi bời, lại về tới tiên đoán lúc ban đầu —— Nhìn cô thích người khác mà không có biện pháp gì.
Hắn dựa vào cây bạch quả, rũ mắt nhìn giày thể thao màu trắng của mình. Mùa hè cây bạch quả ra một đống lá xanh non, có đôi khi thực vật cũng giống những người ít nói, luôn im lặng chờ thời cơ mà biến hóa.
Trịnh Hàng nói: “Hút một điếu không?”
Bùi Xuyên tiếp nhận, cắn giữa môi giống như đang phát tiết tuyệt vọng. Nhưng lúc Trịnh Hàng bật lửa cho hắn thì hắn lại quay đầu, không hút.
Cô nói đừng hút thuốc, không dễ ngửi.