Trong lòng Lưu Đông khinh thường, một kẻ tàn phế còn nói gì đến học đại học với cưới vợ. Đúng là quá tưởng bở, có nhà ai dám đem con gái gả cho hắn chứ? Cũng chỉ có bà già không có đầu óc này mới nghĩ ra được. Nhưng trước mặt anh vợ ông ta cũng không thể giáo huấn Bùi Xuân Lệ, chỉ có thể nhìn Bùi Hạo Bân.
Bùi Hạo Bân cúi đầu nói: “Tan tầm anh sẽ đi hỏi nó một chút.”
Ông ta rốt cuộc vẫn là chủ nhà, tính tình khác Bùi Xuân Lệ một trời một vực, lúc làm ra quyết định này chẳng ai dám có dị nghị gì.
Lúc tan tầm, Bùi Hạo Bân đi vào Tam Trung. Đây là lần đầu tiên ông ta tới nơi này nên có chút co quắp.
Tam Trung mới bắt đầu tiết tự học buổi tối, Bùi Hạo Bân đến tìm chủ nhiệm lớp của Bùi Xuyên. Chủ nhiệm lớp là một nữ giáo viên tầm 40 tuổi, sau khi biết được mục đích đến của Bùi Hạo Bân thì kinh ngạc nói: “Anh là ba của Bùi Xuyên sao? Nhưng trong hồ sơ em ấy ghi là cha mẹ đã mất hết rồi mà.”
Bùi Hạo Bân chấn động, phẫn nộ cái tên nghịch tử này đến hồ sơ đều dám sửa.
Lúc này chủ nhiệm lớp lại nói: “Nếu anh là ba của em Bùi Xuyên, vậy một hai năm nay sao anh chưa từng xuất hiện? Người nhà cũng không đến, không hỏi thăm tình huống của con em nhà mình. Vốn dĩ thấy bạn ấy là được cử đến học, chúng tôi kỳ vọng rất lớn, nhưng sau đó em ấy đi theo đám phú nhị đại trong lớp, nhiễm thói xấu, chúng tôi cũng quản không nổi. Gia đình thế nhưng cũng không nghĩ quản sao?”
Bùi Hạo Bân cảm thấy có chút lạnh trong lòng. Cái hố ngăn cách giữa ông ta và Bùi Xuyên chưa bao giờ là cuộc ly hôn với Tưởng Văn Quyên mà chính là đôi chân bị chặt đứt mà vào đêm khuya cả ông ta và Tưởng Văn Quyên đều mơ thấy.
Cha mẹ đều đã chết, hóa ra trong nhận thức của Bùi Xuyên bọn họ chính là như vậy.
Bùi Hạo Bân không biết mình đã ra khỏi trường học như thế nào, dáng người ông ta vẫn cao thẳng như cũ, dù sao năm nay ông ta mới bốn mươi tuổi, nhưng trong lòng lại như có khối đá đè nặng xuống, khiến cho ông ta không thở nổi.
Bùi gia cuối cùng vẫn dọn đi, tiểu khu lại mất đi một nhà.
Một nhà Bùi Hạo Bân đóng gói rất nhiều đồ đạc đi, nhưng cuối cùng cũng chẳng ai nói với Bùi Xuyên lời nào.
~
Triệu Chi Lan nói: “Tuy cảnh sát Bùi làm người không tồi nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy trong chuyện của Bùi Xuyên, anh ta thiếu một cây gân, ai nói gì đều không nghe lọt.”
Nhưng mà đây là việc nhà người khác, nhiều lắm thì cũng chỉ có thể đem ra bàn lúc ăn xong, rảnh rỗi.
Bây giờ mùa thu sắp qua, mùa đông rất nhanh sẽ tới, tiểu Bối Quân năm sau lại nhiều hơn một tuổi. Áo bông năm trước của hắn đã không mặc được nữa rồi, mà hắn cũng đến tuổi đi học vỡ lòng.
Triệu Chi Lan có áp lực rất lớn, lúc bà sinh đứa thứ hai thì bị chậm một năm công tác, hai đứa nhỏ đúng là gánh nặng lớn của cả gia đình.
Đó là chưa kể đến mỗi nhà đều có một bản kinh khó niệm, mà nhà bà chính là em trai của bà. Cậu của Bối Dao và Bối Quân lúc trước lái xe đâm phải người ta, phải trả rất nhiều tiền mới cứu ra được, toàn bộ tài sản của Bối gia đều phải đập vào đó. Triệu Hưng lại không biết cố gắng, sau mấy năm đều ở nhà ăn không, tiền không kiếm được, trở thành một cái động không đáy.
Triệu Chi Lan cảm thấy có lỗi với chồng và con cái. Tuy rằng bọn họ không cho Triệu Hưng mượn một đồng nào nữa, nhưng tiền đã cho mượn thì chẳng đòi được về, cũng chẳng thể đem người chém chết. Hiện tại khổ nhất vẫn là bà ngoại của Bối Dao. Bà có mỗi đứa con trai là Triệu Hưng, hơn nữa tư tưởng trọng nam khinh nữ quá lớn nên vẫn khổ sở với đứa con trai này.
Sắp bước sang năm 2008 rồi, nhà Triệu Tú càng ngày càng khá, Bùi gia cũng đã chuyển nhà, ngay cả nhà Trần Hổ mấy năm nay cũng không tồi, chỉ có nhà bọn họ, bởi vì Triệu Hưng mà vẫn vô cùng khó khăn.
Triệu Chi Lan dứt khoát đem quần áo của Bối Dao khi còn nhỏ mặc cho Bối Quân: “Dù sao cũng không xinh đẹp như chị con nên mặc cái gì chẳng giống nhau, năm nay tạm chấp nhận chút đi.”
Bối Quân mặc quần áo con gái, cầm cây kiếm nhỏ cũng không thấy có gì không đúng, cứ thế tung tăng. Đứa nhỏ tuổi này vẫn chưa biết sĩ diện là gì.
Chỉ có Bối Dao là dở khóc dở cười, có chút đau lòng em trai mình.
Triệu Chi Lan nói: “Dao Dao cần mua quần áo mới rồi, sang năm con đã 17 tuổi, hai ngày trước mẹ thấy trong cửa hàng có một cái váy mùa đông dành cho mấy cô gái trẻ mặc vào rất xinh đẹp.”
Bối Dao còn chưa cự tuyệt thì Bối Quân đã nói: “Tốt tốt! Mau mua cho chị để chị vui!”
Triệu Chi Lan nghĩ thầm, cũng may không uổng công sinh đứa con trai này. Hắn bé thế mà cũng biết đau lòng cô gái duy nhất trong nhà rồi cơ đấy.
Tháng mười hai, thành phố C có trận tuyết đầu tiên. Triệu Chi Lan và Bối Lập Tài đều đi làm, Bối Quân nói: “Chị, em muốn đi chơi, nghe nói bây giờ người ta lắp đèn khắp nơi, còn đắp người tuyết, đồ chơi cũng nhiều nữa.”
Bối Dao học ở trong thành phố nên rất quen thuộc chỗ kia. Cô nhìn đứa em trai mặc quần áo của con gái thì đau lòng nên về phòng đem tiền tiết kiệm của mình lấy ra nói: “Đi thôi, chị mang em đi mua quần áo.”
Bối Quân cũng chẳng quan tâm cái gì mà quần áo với không quần áo, chỉ biết có thể đi chơi là hắn cao hứng đến lật trời rồi.
Bối Dao ôm Bối Quân đi xe, không bao lâu sau, một người đàn ông bộ dạng tàn tạ đi ra từ góc, ông ta nhìn hai chị em Bối Dao đi xa rồi mới gõ gõ cửa: “Chị, anh rể!”
Không ai trả lời.
Triệu Hưng lo âu mà chà xát tay, nhớ tới bà nương nhà mình đang làm ầm ĩ đòi ly hôn thì lại đuổi theo hai chị em Bối Dao.
~
Mùa đông ở thành phố C tuy có tuyết rơi nhưng cũng không quá lạnh. Bối Dao nắm tay em trai, mà đứa nhỏ cũng rất ngoan ngoãn. Bối Dao nhìn tiền trong túi mình sau đó quyết định dẫn Bối Quân đi ăn KFC mà đời này hắn chưa từng được ăn.
Bối Quân đi ra khỏi KFC rồi vẫn còn bận mút tay: “Chị, cái ‘đức gà’ này ăn ngon thật.”
Bối Dao lau lau miệng cho hắn nói: “Trẻ con không thể ăn nhiều, ăn nhiều sẽ không cao được đâu.”
Cô vốn sợ em trai nhớ thương nên mới nói thế, nhưng Bối Quân nghĩ nghĩ một lúc rồi nói: “Nếu có ‘đức gà’ này để ăn thì không cao cũng được.”
“……”
Năm 2007.
Tuyết rơi dày, Bối Dao nắm tay em trai đi trên đường. Khuôn mặt nhỏ của cô trắng như sứ, so với băng tuyết còn đẹp hơn vài phần. Người trên đường cho dù vội vàng cũng không nhịn được nhìn cô nhiều hơn.
Bối Dao vẫn nhớ đến chuyện mua áo bông cho em mình. Sức cô không lớn, không thể cứ bế hắn mãi vì thế hai chị em nắm tay nhau đi.
Quốc gia ngày một phát triển, trên đường cái là một mảnh phồn hoa, năm 2008 nhất định là một năm rất tốt.
Cô mua quần áo mới cho Bối Quân rồi lại nắm tay em trai đến đợi xe về nhà.
Triệu Hưng theo đuôi một đường nhưng vẫn chưa tìm được thời cơ tốt nào. Cháu trai và cháu gái ông ta lớn lên đẹp, đi đến đâu cũng khiến người ta chú ý, vì thế trong lòng ông ta vô cùng nôn nóng. Triệu Chi Lan chắc chắn sẽ không cho ông ta vay tiền, cho nên ông ta đành phải ra hạ sách này.
Lúc này Bối Dao sắp đưa Bối Quân về nhà rồi, Triệu Hưng cũng không quản được nhiều. Đó dù sao cũng là cháu ngoại trai của ông ta, vì thế ông ta đột nhiên đi lên bế Bối Quân chạy.
Bối Quân đang kéo tay chị, lúc bị người ta bế lên thì bị dọa sợ hãi, tay cũng nắm chặt lấy không buông: “Chị! Chị!”
Bối Dao cũng cả kinh, thấy rõ người kia thì trong lòng sinh ra dự cảm không tốt: “Cậu.”
“Buông tay ra Bối Dao! Cậu đón Bối Quân qua chơi hai ngày thôi.”
Bối Dao làm sao có thể buông tay, cô lập tức kêu: “Có người lừa bán trẻ con!”
Đám người sôi nổi nhìn qua, mặt Triệu Hưng trướng đến đỏ bừng: “Mày nói hươu nói vượn gì đó, tao là cậu mày!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!