Bọn họ cũng không tham dự tiết học buổi tối hôm nay. Từ Khuynh Thế nhìn qua có thể thấy ánh đèn khu lớp học của Lục Trung đang sáng. Hắn đột nhiên có loại xúc động muốn đi xem hiện tại cô sống thế nào, chỉ đứng từ xa xem là được.
Kim Tử Dương nói: “Khuynh Thế mà có thêm cai sàn nhảy nữa là đủ. Xuyên ca, lại đây uống rượu không?”
Bùi Xuyên quay đầu lại, trong KTV quần ma loạn vũ, Lục Trung ở nơi xa thì là một mảnh sáng lạn và an tĩnh.
Bùi Xuyên nói: “Tôi đi xuống dưới một chút.”
Hắn đi trong bóng tối về phía Lục Trung, đến cổng trường thì gặp Ngô Mạt. Bùi Xuyên mắt nhìn thẳng, Ngô Mạt lại thấy tim mình đập nhanh hơn. Cô ta gọi: “Bùi Xuyên!” sau đó chạy chậm đến chỗ hắn, “Anh, sao anh lại tới Lục Trung?”
Lúc này Bùi Xuyên mới dừng chân, lục trí nhớ thì nhận ra đây là bạn cung phòng của Bối Dao.
Tính cách hắn lãnh đạm, Ngô Mạt không biết tại sao lúc ở trước mặt hắn cô ta lại khẩn trương hơn đối mặt với Hàn Trăn nhiều. Mặt cô ta chậm rãi đỏ lên dưới ánh mắt đen nhánh của thiếu niên, ngữ khí cũng mềm mại hơn: “Lần trước, cảm ơn cậu đã giúp tôi.”
Cô ta cắn môi nhìn trộm hắn.
Bùi Xuyên nhàn nhạt nói: “Ừ.” Hắn trầm mặc một lát, rồi hỏi, “Các cô đang học sao?”
Đương nhiên là đi học, cô ta là ủy viên môn sinh vật, thầy giáo nhờ đi lấy vài dụng cụ nên mới đi ra ngoài. Nhưng ánh mắt thiếu niên lại nhìn khu lớp học của bọn họ, trong lòng Ngô Mạt lúc này trầm xuống.
Cô ta thử thăm dò hỏi: “Cậu tới tìm Bối Dao sao?”
Lần trước chuyện Đinh Văn Tường là kẻ lừa đảo chính là Bối Dao nói cho cô ta.
Bùi Xuyên không thừa nhận, cũng không phủ nhận. Hắn không thích người hỏi một đằng trả lời một nẻo, đối với Ngô Mạt cũng không có kiên nhẫn gì vì thế hắn vòng qua người cô ta mà đi.
Trong lòng Ngô Mạt rất khó chịu. Mấy ngày nay cô ta đều nằm mơ, trong mơ đều là bộ dáng của Bùi Xuyên. Ngữ khí không chút để ý của hắn khiến Đinh Văn Tường sợ đến mức đào tẩu, ước chừng trong thời kỳ thiếu nữ của mỗi người đều sẽ bị kiểu thiếu niên lạnh lùng lại cường đại thế này làm cho nhớ mãi không quên.
Ngô Mạt đang ở vào lúc tình đầu mới chớm, đối với một Bối Dao ngây thơ thì hiểu biết hơn nhiều. Ghen ghét trong lòng cô ta cơ hồ đã trở thành thuốc độc. Vì cái gì, vì cái gì lại là Bối Dao?
Ngọn lửa giận trong lòng khiến Ngô Mạt chạy về phía trước vài bước nói với hắn: “Bọn mình đang học, Bối Dao đang giúp thầy giáo chấm bài thi.”
Hắn dừng bước chân lại.
Ngô Mạt dùng giọng nói nhẹ nhàng mà tiếp lời: “Cậu là bạn của Bối Dao đúng không? Để mình nói cho cậu biết, ngày kia sẽ có tin vui đó. Ngày kia là ngày thi chạy Marathon mùa thu, Hàn Trăn của lớp số 1 sẽ tỏ tình với Bối Dao. Dao Dao hôm trước nhận được thư tỏ tình của cậu ta, nhưng chuyện này không mấy người biết.”
Thiếu niên ngoái đầu nhìn lại, trong bóng đêm đen nhánh, ánh mắt hắn có loại thâm sâu hơn cả bóng đêm.
Bùi Xuyên nói: “Cô ấy đã nhận?”
Ngô Mạt nắm chặt tay dưới tay áo đồng phục, nói: “Đúng thế. Cậu gặp Hàn Trăn chưa? Bọn họ rất xứng đôi, mà cậu ta cũng thực thích Dao Dao. Cậu ta biết rõ tỏ tình sẽ bị phạt, hơn nữa người có thể chạy đến hết cuộc thi đó mỗi năm cũng không nhiều nên chỉ riêng phần tâm ý này đã có thể khiến Bối Dao cảm động.”
Thiếu niên trầm mặc như núi, một lúc sau hắn xoay người đi ra ngoài cổng trường, không đi đến khu dạy học nữa.
Lần thứ hai Ngô Mạt nói dối về chuyện này thì không có hoảng hốt như lần đầu tiên. Cô ta nhìn bóng dáng cao lớn của thiếu niên, trong lòng sinh ra khát khao không nói nên lời. Nếu hắn tin, hoặc sẽ chủ động rời khỏi hoặc sẽ mạnh mẽ tranh đoạt, mà người thương tổn cũng chỉ có thể là Bối Dao hoặc là Hàn Trăn.
Ngô Mạt trở lại phòng học, nhìn Bối Dao đang an tĩnh rũ mắt tự học bài thì trong lòng lại lần nữa sinh ra chút chờ mong.
Ngày kia, trong đại hội thể thao mùa thu, Hàn Trăn sẽ thổ lộ, Bối Dao cự tuyệt hay không cự tuyệt thì đều sẽ có tai tiếng. Để xem cô ta sẽ khiến Hàn Trăn bị xấu mặt trước toàn bộ mọi người hay đáp ứng hắn để cả hai cùng bị phạt đây?
~
Cuộc thi chạy Marathon mùa thu vô cùng náo nhiệt.
Biểu ngữ được giăng đầy, đại bộ phận học sinh không tham gia cũng sẽ tới hỗ trợ. Nhóm người tình nguyện mặc đồng phục trường mình, mang huy hiệu trường mà ngồi xe lên núi.
Núi Thường Thanh xanh um, người ta xây một con đường mòn ở trên đó, xung quanh là lan can vững chắc. Ngày thường cũng có người leo núi vì thế nơi này mới được chọn làm địa điểm thi Marathon mùa thu.
Con đường từ chân núi đến đỉnh núi phù hợp với chạy Marathon giúp cường thân kiện thể. Chỉ cần người tham gia chạy đến đích thì sẽ có khen thưởng. Vì thế mỗi năm vào mùa Marathon, không khí đều rất náo nhiệt. Chẳng qua bởi vì Tam Trung và Lục Trung cách đó gần nên nhiều người dự thi, còn những trường khác thì vì cách xa nên ít người tới.
Hội trưởng Hội Học Sinh Sư Điềm đi tuốt ở đằng trước làm nhiệm vụ tiếp đón các bạn tình nguyện của khối 10 và 11 lên xe —— hoạt động này đám lớp 12 sẽ không tham gia.
Sư Điềm sắp mệt thành chó con luôn rồi. Cô nàng lẩm bẩm nói: “Vì cái gì mà một học sinh lớp 12 như ta còn phải làm cái này. Tình nguyện viên năm nay thiếu nhiều quá khiến mình phải đi bắt lính, còn không có được dân tâm.”
Trong phòng ký túc của Bối Dao thì có Bối Dao vừa lúc đến kỳ hành kinh nên chỉ có thể lựa chọn làm người tình nguyện.
Ngày thường cô an tĩnh nhưng cũng thích náo nhiệt như thế này. Dương Gia và Trần Phỉ Phỉ tham gia chạy Marathon, muốn hoàn thành quãng đường để tùy tiện kiếm cái huy chương làm kỷ niệm. Trên cổ Trần Phỉ Phỉ còn có bình nước, Bối Dao gỡ xuống giúp cô ấy: “Cái này không cần mang, sẽ rất mệt. Tình nguyện viên đứng ở mỗi đoạn đường sẽ chuẩn bị nước đường glucose. Nếu cậu khát thì nhớ đi qua uống nước là được.”
“Được, Dao Dao, cậu chúc mình may mắn đi.”
Ngô Mạt không lên xe trước mà đi qua chỗ Sư Điềm đề nghị: “Hội trưởng đại nhân, có thể để em và Bối Dao lên đỉnh núi không? Bọn em đều muốn đi lên trên đó nhìn một chút, cầu xin chị đó!”
Sư Điềm làm người sang sảng, lại nghĩ tới lần trước Bối Dao giúp một việc lớn như thế, hơn nữa việc này cũng không phải chuyện lớn lao gì nên lập tức đồng ý: “Được, nhưng phải để ý chút, người có thể chạy lên đến đỉnh đều không dễ dàng, hỗ trợ một chút nhé.”
Ngô Mạt vội vàng nói: “Đương nhiên, đương nhiên.”
Lúc này xe trở học sinh đã đến chân núi. Đám tình nguyện viên đã lên một xe khác lên núi, còn những người dự thi thì tập hợp dưới chân núi.
Lúc này loa thông báo vang lên: “Các bạn học sinh chú ý nghe quy định của cuộc thi. Toàn bộ đoạn đường tổng cộng có sáu điểm dừng chân, chạy tới mỗi điểm thì lấy một dải lụa, thành tích của mỗi người cũng sẽ được ghi lại đó.”
Kim Tử Dương và Trịnh Hàng vốn muốn trộm đạp xe lên núi lúc này liền câm nín: “……”
Người tham gia thi đấu đúng là biển người tấp nập.
Kỳ thật núi Thường Thanh cũng không cao, lại bằng phẳng, tiện để bố trí điểm nghỉ. Chẳng qua con đường này xa, đủ để thử thách sức chịu đựng của mọi người, còn những cái khác không khác Marathon là mấy.
Trịnh Hàng vừa quay đầu đã kinh ngạc nói: “Xuyên ca?”
Bùi Xuyên gật gật đầu với bọn họ.
“Anh cũng chạy sao? Nhưng anh không báo danh, nếu thắng cũng không được khen thưởng đâu.” Không có khen thưởng, không có vinh dự thì chạy làm quái gì.
Bùi Xuyên ngước mắt, nhìn chỗ đỉnh núi: “Tùy tiện chạy một chút.”
Đám người tình nguyện lúc này đã đến nơi, vội vã đi lấy bình nước và cốc giấy để cung cấp cho các điểm nghỉ chân.
Sáng sớm tháng 10, gió núi có chút lạnh. Một tiếng còi nổi lên, bọn học sinh hoan hô rồi lao đi.
Mọi người tham gia thi đấu đều luôn mang theo tình cảm tràn đầy mãnh liệt lúc xuất phát nhưng không biết được chờ đợi bọn họ là con đường lâu dài và cô đơn thế nào.
Bùi Xuyên thả chậm bước chân mà chạy. Gió tháng 10 phất qua mái tóc ngắn và cánh tay lộ ra bên ngoài của hắn. Đám người chạy tứ tán, ngay từ đầu xung quanh hắn có rất nhiều người, nhưng sau khi lấy được dải lụa thứ hai thì người dần thưa bớt.
Hắn thở phì phò, phần chân cụt tiếp xúc với chân giả bắt đầu ẩn ẩn đau, nó như đang khuyên hắn nên từ bỏ.
Nhưng không vì không cam lòng hay vì thứ khác mà hắn vẫn tiếp tục nện bước như cũ.
Hàn Trăn là người bình thường, tốc độ của hắn nhất định nhanh hơn mình, Bùi Xuyên nghĩ thông suốt điểm này nên không chọn uống nước.
Điểm nghỉ thứ ba, rồi thứ tư……
Trên cánh tay hắn là bốn dải lụa, dần dần con đường này chỉ còn mình hắn chạy. Hắn không phải là người dẫn đầu, chẳng qua chạy Marathon khiến khoảng cách bị kéo ra, người có thể nhìn thấy cũng ít đi. Nhưng mồ hôi chảy xuống làm ướt nhẹp mái tóc đen và lông mi của hắn, phần còn lại của đôi chân bị cụt đã đau đến nỗi hắn phải kêu lên. Chúng sắp bị mài đến vỡ ra rồi.
Hắn thở phì phò, nhìn về phía đỉnh núi, không nói thêm gì mà chỉ tiếp tục.
Đến điểm nghỉ thứ năm, hắn lấy dải lụa, tùy ý quấn quanh tay mình. Người tình nguyện thấy hắn mồ hôi ướt sũng quần áo thì nói: “Uống nước đi bạn học, đừng nóng vội.”
Hắn không đáp lời, chỉ chạy tiếp lên đỉnh núi.
Người đi chân giả có thể chơi bóng, có thể chạy bộ, có thể tập quyền anh. Nhưng lúc hắn đau đến cơ hồ không đứng vững nổi thì hắn mới hiểu được, hóa ra tàn tật vĩnh viễn là tàn tật.
Con đường này thực cô độc, không có đồng bạn, không có bất kỳ kẻ nào cùng hắn chia sẻ sự cô độc này. Chỉ có gió núi thỉnh thoảng phất qua thái dương hắn, mồ hôi chảy xuống, mà hắn không phải chỉ mệt như những người khác mà còn đau đớn hơn nhiều.
Có điều Bùi Xuyên nghĩ thầm, mệnh và thân thể của hắn tuy đê tiện nhưng tâm ý lại không hề thấp hèn.
Lúc còn cách điểm đích 100m thì hắn thấy cô. Bối Dao ngồi ở trước cái bàn dành cho tình nguyện viên, trên vai là huy hiệu của tình nguyện viên, và trên người cô là đồng phục của Lục Trung. Bên cạnh cô còn có mấy nam nữ sinh của trường khác cũng làm tình nguyện.
Nơi đó có không ít người, bọn họ đều đang nhón chân chờ đợi Cô thì rũ mắt nghiêm túc đổ đường glucose vào nước, để đưa cho bạn học chạy đến điểm nghỉ đó.
Bối Dao vừa ngước mắt đã thấy Bùi Xuyên.
Cách 50 mét, bước chân của hắn thực thong thả, tựa như bài hát đồng dao khi còn nhỏ, ốc sên luôn bò từng chút một lên phía trước. Hắn không phải ốc sên nhưng vẫn gian nan mà chạy bộ.
Kỳ thật khi đó bước chân hắn đã không bình thường, tập tễnh đến đáng sợ. Thứ duy nhất chống đỡ hắn chính là nghị lực, những người chạy bên cạnh hắn không có một ai phải nỗ lực đến như vậy. Trên cánh tay hắn đều là mồ hôi, giống như cả người mới từ trong nước vớt lên.
Đến cả Ngô Mạt đứng trong đám tình nguyện viên ở điểm nghỉ cũng mở to hai mắt, cái, cái gì? Bùi Xuyên sao lại mệt như vậy?
Còn hai mươi mét cuối cùng, hắn chạy không nổi nữa, chỉ có thể cắn răng bước từng bước, đi về phía cô.
Bùi Xuyên kỳ thật cũng không cầu cái gì, cô đưa hắn một chén nước là được. Nhưng hắn gần như không đi nổi khoảng cách nhỏ này.
Sư Điềm vừa quay đầu đã thấy Bối Dao chui qua dây phòng hộ, cô nàng sợ hãi hét: “Bối Dao! Em làm cái gì vậy! Đừng đi qua!”
Bối Dao chui vào trên đường chạy, cũng không trả lời Sư Điềm.