“Cậu, cậu, cậu……” Trần Phỉ Phỉ buồn bực muốn chết, “Cậu ta nhìn cũng không giống như người tốt. Được rồi, được rồi, nghe nói là lớp số 9, vậy hẳn là lớp 11 số 9.”
“Cảm ơn cậu.” Bối Dao có chút áy náy, cô xác thật cũng không biết Bùi Xuyên học ở lớp nào.
“Cậu đừng nói cho Ngô Mạt.”
Bối Dao trợn mắt, nhưng rồi cũng nhẹ nhàng nói: “Không nói.”
Sau khi tan học Lục Trung không quản lý học sinh nên Bối Dao nhẹ nhàng mà đi ra khỏi cổng. Chuyến xe giữa hai trường cứ 5 phút lại có nên cô vừa ra ngoài đã có thể lên xe đi tới Tam Trung.
Trong chốc lát, xe dừng lại trước cổng Tam Trung, Bối Dao cũng đã từng đến đây với Sư Điềm nên khá quen đường. Mà lúc này Tam Trung tất nhiên cũng đã tan học.
Bối Dao hỏi một bạn học sinh, rồi ấn theo chỉ dẫn mà tìm đến lớp 11 số 9.
Tam Trung quản thúc nghiêm khắc hơn nhiều, còn có bạn học trực nhật đang ra sức quét rác. Có người ngẩng đầu thấy Bối Dao thì ánh mắt lập tức ngừng một giây.
Cô đứng ngược ánh sáng, mặc áo khoác màu xanh, ánh mắt sáng rỡ, bởi vì tìm người mà cô nhìn quanh, cả người có một loại đẹp nói không nên lời.
Thật xinh đẹp.
Nữ sinh đang trực nhật kia lập tức đỏ mặt, cô ta chọc chọc nữ sinh bên cạnh, sau đó lại thêm một người nữa dại ra.
“Xin hỏi Bùi Xuyên của lớp các bạn có ở đây không?”
Nữ sinh nói: “Ở…… A a không ở, cậu tìm cậu ta sao? Khả năng là cậu ta đang ở tiệm cơm bên ngoài trường, chính là nhà hàng lớn nhất kia, bên trên có một phòng giải trí.”
Nữ sinh đó thực đáng yêu, Bối Dao nhịn không được nhẹ nhàng cười với cô nàng một cái.
Chờ Bối Dao đi xa, nữ sinh kia kích động mà túm lấy bạn mình: “Chính là cô ấy, là nữ sinh lần trước nhảy cổ động, là hoa khôi của cả Nhất, Tam, Lục Trung đó!”
Đứa bạn bên cạnh sắp bị túm đến tắc thở, vội la oai oái: “Buông tay buông tay! Cái gì mà liên minh hoa khôi chứ?”
“Là người đẹp nhất ba trường chứ sao, chính là liên minh hoa khôi! Cô ta đẹp thật, không hề trang điểm mà so với Vệ Uyển của lớp chúng ta còn xinh đẹp hơn bao nhiêu.”
“Cẩn thận Vệ Uyển đánh chết cậu đó!”
~
Ở tiệm cơm lớn nhất bên ngoài Tam Trung, Bùi Xuyên đang cong chân hút thuốc.
Kim Tử Dương mời khách, Quý Vĩ ở bên cửa sổ khóc.
Kim Tử Dương cười ha ha: “Viagra, này này Viagra, đừng khóc nữa, nam tử hán đổ máu không đổ lệ.”
Quý Vĩ vừa khóc vừa lau mắt kính: “Tôi chả muốn nói chuyện với cậu.”
Kim Tử Dương muốn cười đến điên rồi, ngay cả Bùi Xuyên cũng nhếch khóe miệng lộ ra ý cười.
Quý Vĩ thật sự quá thảm, chiều nay Tam Trung trả bài kiểm tra. Thành tích bài thi tiếng Anh lần lượt là: Kim Tử Dương dựa vào đoán mò mà được 38 điểm, Quý Vĩ nghiêm túc làm bài thi thì được 37 điểm. Quý Vĩ vừa thấy bài thi liền khóc đến suýt ngất.
Đã thế cái tên Kim Tử Dương này còn thiếu đạo đức, đem bài kiểm tra của ba người bọn họ lần lượt là: Bùi Xuyên được 53, Trịnh Hàng là 46, Kim Tử Dương là 38, rồi cố ý lắc lắc trước mặt Quý Vĩ khiến hắn càng khóc tợn hơn.
Kim Tử Dương: “Ha ha ha ha ha ha!” Bạn gái mới của hắn cũng ở một bên che miệng cười.
Vì nể mặt Viagra mỗi lần đều làm bốn phần bài tập về nhà nên Trịnh Hàng vẫn đáng thương hắn. Trịnh Hàng cầm lấy bài thi của mình, gấp làm máy bay, nói “Viagra, thành tích ấy mà, chỉ giống một cái máy bay giấy thôi.” Trịnh Hàng gấp xong liền ném ra ngoài cửa sổ.
Chiếc máy bay kia ở trong gió bay lên rồi mới chậm rãi rơi vào trong ngực một thiếu nữ khiến cô hơi giật mình. Trịnh Hàng cúi đầu, còn thiếu nữ kia thì ngước mắt.
Một khuôn mặt trắng như sứ, tinh xảo nhỏ nhắn rơi vào trong mắt hắn. So với Vệ Uyển thì cô đẹp hơn nhiều, đã thế đôi mắt cô còn trong veo như nước hồ thu, khiến tâm Trịnh Hàng nhảy dựng lên. Hắn quay đầu lại: “Xuyên ca, cái kia……” Hắn suy nghĩ hồi lâu, phát hiện mình cũng không biết hoa khôi của Lục Trung tên là gì.
Lần trước tham gia trại hè, trong mắt Trịnh Hàng chỉ có Vệ Uyển, hơn nữa lúc bọn họ ở trong rừng cũng không có tiếp xúc nào. Hắn ấp a ấp úng nửa ngày, mặt ngược lại có chút hồng.
Thiếu nữ đã lên tới trên lầu.
Tấm ván gỗ kẽo kẹt vang lên, lầu hai tỏa ra mùi cây trúc. Bùi Xuyên đột nhiên không kịp phòng ngừa đã nhìn thẳng vào mắt cô. Tay phải hắn rũ xuống, lặng yên mà ném điếu thuốc đi.
Bài thi của hắn vẫn ở trên bàn, cô thì đứng bên cửa, nhẹ nhàng gọi: “Bùi Xuyên.” Giọng cô ngọt ngào, giống như gió xuân tháng ba, đến Kim Tử Dương không hiểu phong tình đều nhịn không được mà quay đầu lại.
Bọn họ ngồi ngả ngốn cả một phòng người, dưới ánh mắt trong trẻo nhu hòa của cô thì đều không nói nên lời.
“Đây là bài thi của mọi người sao?” Cô cầm máy bay giấy, bên trên cánh máy bay có một con số bằng mực đỏ: 46.
Bùi Xuyên nhấp môi, hắn lấy một cái cốc sứ, đặt lên trên điểm thi của mình. Bài thi này hắn chỉ làm một phần nhỏ, lần sau hắn sẽ không dám làm thế nữa.
Hắn đứng dậy, đón lấy tờ giấy từ tay cô, nói: “Đi thôi.”
Cô đi theo phía sau hắn, Bùi Xuyên mang cô lên lầu.
Bạn gái Kim Tử Dương hỏi: “Cô ấy là ai?”
Kim Tử Dương vuốt cằm cô ta nói: “Hoa khôi của Lục Trung, có đẹp hay không?”
“Bùi thiếu thích cô ấy à?”
Kim Tử Dương cảm thấy hứng thú cực kỳ, ngay cả Trịnh Hàng cũng ngước mắt: “Nói cái gì thế?”
Nữ sinh cười rồi cầm cái cốc để trên bài thi, lộ ra một con số đỏ tươi: 53.
Trên tầng ba là phòng trò chơi giành cho trẻ em, so với tầng hai thì chỗ này tràn ngập ngây thơ chất phác lại vui sướng.
Bùi Xuyên rũ mắt nhìn cô, cô lại rút phong bao “Bình an vui sướng” từ bên túi trái ra cho hắn. Bối Dao cực kỳ chân thành nói: “Cảm ơn anh đã cứu Bối Quân, mẹ em nói nhà em không có gì để cảm tạ anh, mẹ muốn đến thăm anh nhưng anh lại không ở Bùi gia.”
Đôi mắt đen nhánh của hắn dừng trên cái bao lì xì.
Khuôn mặt của thiếu nữ đỏ lên: “À…… Bao lì xì không nhiều lắm, nhà em có chút nghèo, anh cũng biết đó. Đây là tâm ý của ba mẹ em.”
Bùi Xuyên lớn như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên có người đưa tiền cho hắn.
Hắn biết thanh danh của mình ở Lục Trung có lẽ không tốt, nhưng cô vẫn đến. Bùi Xuyên thấp giọng nói: “Không cần, anh không thiếu tiền.”
Cô ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt trong sáng: “Cũng được.” Bối Dao đem bao lì xì cất vào trong túi tiền, sau đó từ bên tay phải lấy ra một thứ. Ánh mắt hắn ngừng trên tay cô, tim đập nhanh hơn.
Giọng cô mềm mại, dò hỏi ý hắn: “Cái này có thể nhận được không?”
Đó là một tuýp thuốc mỡ trị bỏng “Kinh vạn hồng”, giá bán bên ngoài chỉ tầm mấy đồng thôi.
“Bùi Xuyên, tay còn đau không?” Giọng cô nhẹ nhàng lại mềm mại, nhè nhẹ từng đợt nhưng vẫn chui thẳng vào trong lòng người.
Hắn biết mình không nên nhận, cũng không thể nhận, phải cự tuyệt cô như cái bao lì xì không hề có phân lượng gì kia. Nhưng cơ thể hắn cứng đờ, giống như nghẹn lại, tim thì đập như sấm, rồi hắn vươn tay phải ra nhận lấy.
Bàn tay của Bùi Xuyên rất lớn. Nghe nói người có bàn tay như vậy đánh người rất đau, nhưng có thể chịu khổ, lại chăm chỉ. Thiếu niên luyện quyền anh nên khớp xương to rộng rõ ràng, lòng bàn tay còn mang theo sưng đỏ vẫn chưa tiêu tán.
Cô nhẹ nhàng đặt tuýp thuốc vào trong tay hắn: “Về sau không được dùng nước sôi rửa tay nữa, anh biết chưa?”
Hắn cất giọng trầm thấp không dễ gì nghe được: “Ừ.”
Đêm qua lúc cô buộc quả bóng bay vào tay hắn thì đã phát hiện ra. Sau đó liên tưởng đến vệt nước còn bốc khói trên sàn phòng của hắn thì cô đã hiểu. Sáng sớm Bối Dao đã đến phòng y tế của trường để lấy thuốc. Lúc này là 6 giờ rưỡi, cô không ăn cơm mà vội chạy đến đây rồi lại phải về trước 8 giờ tối để tham gia tiết tự học buổi tối.
Bùi Xuyên biết cô phải đi. Hắn nắm chặt tuýp thuốc rồi đem nó bỏ vào trong túi.
“Bùi Xuyên, hẹn gặp lại, em phải về đây.”
Hắn chăm chú nhìn cô xuống lầu, bóng dáng đơn bạc tinh tế của thiếu nữ dần dần khuất xa.
Cửa phòng ở tầng hai mở ra, đồ ăn sắp lạnh ngắt rồi, nhưng Bùi Xuyên còn chưa trở về. Kim Tử Dương cười xấu xa nói: “Chúng ta đi tìm xem sao.”
Bọn họ lên lầu chỉ thấy Bùi Xuyên đứng ở trước cửa sổ, tay đút vào túi quần, an tĩnh không nói gì. Thiếu niên trầm mặc giống như núi này không hề giống Xuyên ca mà bọn họ biết.
Kim Tử Dương nói: “Xuyên ca? Còn muốn ăn cơm nữa không?”
Bùi Xuyên lắc đầu: “Không ăn.”
~
Tháng 10 đã vào mùa thu, sắp đến quốc khánh, khắp nơi đều là không khí vui mừng, trường học cũng được nghỉ.
Trên TV đang chiếu nghi thức duyệt binh, biểu thị tổ quốc phát triển phồn vinh hưng thịnh.
Tối ngày 2 tháng 10, trời đổ mưa nhỏ, mưa rơi tí tách, nhưng vẫn không thể ngăn cản một mảnh náo nhiệt chúc mừng ở bên ngoài. Tổ quốc càng cường đại, nhân dân càng có cuộc sống tốt hơn. Bùi Xuyên ở trong phòng thay quần áo, đột nhiên không kịp phòng ngừa mà để rơi một cái cúc áo nhỏ ra.
Biểu tình của hắn có chút đình trệ.
Cái cúc áo kia là một bộ điều khiển từ xa, giống như chiếc hộp của Pandora, dụ hoặc hắn đi mở ra. Hắn không vứt bỏ nó, lại chưa từng một lần nhấn mở nó.
Bùi Xuyên nhặt nó lên, đặt trên bàn, xoay người đi vào phòng tắm. Sau khi tắm xong, ánh mắt hắn lại dừng trên cái cúc áo kia.
Hắn nhấp môi, nói cho chính mình chỉ nghe một chút thôi. Vì thế hắn mở nút, đeo tai nghe Bluetooth lên. Chiếc cúc áo đột nhiên sáng lên, nhấp nháy, giống như trái tim đang đập không có quy luật của hắn, khiến lồng ngực của hắn khó chịu. Sau khi từ trại hè về, nó vẫn không hề bị tổn hại.
Sau tiếng tít tít ngắn ngủi thì hắn bắt đầu nghe được tiếng mưa rơi tí tách từ đầu bên kia. Sau đó là tiếng Triệu Chi Lan nói: “Dao Dao, thu quần áo vào đi con.”
Thiếu nữ ôn nhu đáp lại: “Mẹ, con thu quần áo rồi.”
Triệu Chi Lan vội vàng vào nhà. Con gái ở trong phòng làm bài tập, tiểu Bối Quân ở trên sô pha ôm thanh kiếm nhỏ ngủ. Bối Quân cuộn tròn thành một cục, gương mặt mang theo nước mắt, trên người đắp cái chăn của Bối Dao.
Hắn bị bừng tỉnh, trợn mắt lên thấy Triệu Chi Lan, sau đó “Oa” một tiếng khóc lớn: “Mẹ!”
Triệu Chi Lan bị tiếng khóc giòn giã của hắn dọa: “Làm sao vậy?”
“Con đem con gấu của chị cho vào máy giặt, con không cố ý.”
Triệu Chi Lan dựng mày lên, vọt tới ban công nhà mình. Quả nhiên thấy quần áo đã được cất vào, mà trong thùng rác nhà bọn họ có một con gấu trúc nhỏ, bị giặt đến bạc màu, sợi bông cũng bung ra ngoài, hơi thở thoi thóp.
Triệu Chi Lan quay đầu lại, thấy Bối Dao đang sờ sờ đầu Bối Quân còn hắn thì càng thương tâm nói: “Em không phải cố ý, em thấy gấu nhỏ bị bẩn.”
Triệu Chi Lan quả thực muốn đem đứa nhỏ tinh lực tràn đầy hay làm việc dư thừa này ra đánh một trận. Bà cảnh cáo: “Con gấu này đi theo chị con sắp mười hai năm rồi, con còn phải kêu nó một tiếng anh gấu trúc đấy. Thế mà con dám ném vào máy giặt làm hỏng rồi!”
Bối Quân chớp lông mi ướt dầm dề. Hắn lớn lên cũng có nét giống Bối Dao, đúng là một con búp bê xinh đẹp. Nhưng lúc này hắn mếu máo nói: “Thực xin lỗi, anh gấu trúc, Bối Quân sai rồi.”
Bối Dao không nhịn được cười: “Được rồi, chị không trách em.”