Một đại nam nhân như Kim Tử Dương thiếu chút nữa đã oa lên mà khóc thành tiếng. Vốn dĩ ngay buổi tối hôm sau không tìm được lều trại hắn đã muốn đi ra. Nhưng hắn nghĩ lại nhỡ Trịnh Hàng và Xuyên ca còn chưa ra, hắn lại từ bỏ thì chẳng phải rất mất mặt sao. Vì thế hắn cố chống đến ngày thứ tư, không nghĩ tới Bùi Xuyên sớm đã ra ngoài rồi!
Như thế chẳng phải hắn ngốc sao?
Nhưng Kim Tử Dương tắm rửa xong ra ngoài thì lập tức lại khôi phục nguyên khí —— Trịnh Hàng không phải còn ở bên trong sao? Thật sự đúng là dũng sĩ có gan đối diện với nhân sinh ảm đạm, thế mà vẫn luyến tiếc rời đi.
Sau khi kiểm kê nhân số thì vẫn còn ba người ở bên trong.
Kim Tử Dương gãi gãi đầu: “Sao có thể, Vệ Uyển còn chưa ra ngoài sao? Không phải chứ, một nữ sinh sao có thể kiên trì lâu như vậy?”
Bối Dao cũng rất nghi hoặc.
Bùi Xuyên không nói chuyện, chỉ gõ nhịp lên mặt bàn, đôi mắt nửa híp lại.
Trên thực tế, giáo viên phụ trách cũng đã phát hiện ra có gì đó không đúng. Chấm nhỏ đại biểu cho Vệ Uyển mấy ngày nay đều di động, cũng không phát ra bất kỳ tín hiệu cầu cứu nào. Mãi đến ngày hôm qua chấm nhỏ đó đột nhiên bất động, đến sáng sớm nay cũng không nhúc nhích.
Giáo viên hướng dẫn cảm thấy hoảng hốt, rốt cuộc cũng cảm thấy không ổn. Mọi người nhanh chóng chạy vào rừng tìm người, lại thấy Vệ Uyển đang ngã trên mặt đất.
Quần áo cô nàng bị phá không thành bộ dáng gì, trên mặt cũng bẩn, vài chỗ bị sâu đốt đến sưng lên. Trên người Vệ Uyển truyền đến một mùi thối khó ngửi, nhưng bọn họ cũng bất chấp mà vội vàng mang người trở về.
Kim Tử Dương ngây người: “Cậu ta làm sao vậy?”
“Vừa đói, vừa mệt nên ngất đi, yên tâm không có việc gì lớn.”
Kim Tử Dương mới tiến lên nhìn đã bị một cỗ tanh tưởi hun cho phải lùi lại: “Vệ Uyển rốt cuộc đi nơi nào mà người lại thối như vậy……”
Còn may là Vệ Uyển hôn mê chưa tỉnh, bằng không sẽ bị hắn chọc tức chết.
Giáo viên hướng dẫn nói: “Lúc chúng tôi tìm được bạn học này thì đồng hồ của cô ấy hỏng rồi, không thể gửi tín hiệu xin giúp đỡ. Nhưng bởi vì phần định vị bên trong không hỏng nên động thái của cô ấy vẫn hiện ra. Thật kỳ quái, đây là lần đầu tiên trong nhiều năm xuất hiện chuyện đồng hồ hỏng, tại sao lại thế này chứ?”
Bùi Xuyên ngồi trong góc lạnh lùng cong cong môi.
Hai người cuối cùng cũng đã trở lại. Trịnh Hàng vừa đến cũng bị cỗ mùi thối kia hun phải lui về sau một bước. Hắn nhíu nhíu mày mới nhận ra đó là Vệ Uyển. Hắn cũng không thiếu đạo đức như Kim Tử Dương, chỉ hoảng sợ gọi: “Vệ Uyển? Vệ Uyển?”
Vệ Uyển không tỉnh nên được đưa đến chỗ bác sĩ.
Lúc cô ta tỉnh lại, người đầu tiên nhìn thấy chính là thiếu niên đang nhìn bầu trời xanh ngoài cửa sổ.
Bùi Xuyên mặc một bộ quần áo màu đen, dưới ánh sáng tháng 8 lại nổi lên vài phần lạnh lẽo. Người hắn cao lớn, lúc này hắn quay đầu, con mắt Vệ Uyển lập tức co lại.
Cô ta gần như hét lên một tiếng, lập tức nhào qua: “Vì sao lại hại tôi, vì sao?”
Vệ Uyển xông tới, hắn cũng không cản cô ta. Nhưng bên hông cô ta bị dí một thứ đồ vật lạnh băng khiến cô ta không dám động đậy.
Đó là một cây côn điện.
Vệ Uyển không thể tin được ngẩng đầu nhìn hắn, lại thấy hắn cười nói: “Biết phải nói thế nào chưa?”
~
Đối mặt với ánh mắt quan tâm của một đám bạn học, Vệ Uyển nắm chặt ngón tay nói: “Mình, mình té ngã, đồng hồ đập lên tảng đá nên mới bị hỏng.”
Cô ta nói xong, ánh mắt lại không thể khống chế mà dừng trên người một thiếu nữ khác. Thiếu nữ 15 tuổi đơn thuần lại xinh đẹp.
Bối Dao tự cho là không thù không oán với Vệ Uyển, vì thế cô cầm một chén cháo đến, chờ cảm xúc của Vệ Uyển bình phục thì lặng lẽ đặt ở mép giường cô ấy. Bối Dao không thích người này, nhưng cũng không có lý do chán ghét Vệ Uyển. Nếu bản thân mình bị bắt ở trong rừng cây một mình chống chọi 5 ngày thì nhất định cũng sẽ vô cùng sợ hãi.
Vệ Uyển run rẩy, suýt thì nức nở thành tiếng. Người cô ta muốn ở cùng lúc trước hóa ra là một tên ma quỷ máu lạnh. Hắn thậm chí sợ thiếu nữ hắn âu yếm biết được hắn là người thế nào nên cố tình tới uy hiếp mình.
Giờ phút này Vệ Uyển hoàn toàn không ghen ghét với Bối Dao nữa. Bối Dao có làm gì sai đâu? Không, cô ấy chẳng làm gì sai cả. Cô ấy thậm chí còn xui xẻo hơn mình khi bị một tên tâm thần như vậy coi trọng.
Vệ Uyển uống xong cháo thì nhắm mắt lại nghỉ ngơi, sự tình liên quan đến Bùi Xuyên, cô ta không nói một chữ.
Hôm rời đi, trên núi không có mặt trời, chốc lát sau mưa rơi xuống. Số lượng ô che lại không có đủ vì thế Bùi Xuyên đút tay vào túi, một mình đi trong mưa.
“Bùi Xuyên ——” Bối Dao bắc tay thành một cái loa nhỏ, cười gọi hắn. Hắn quay đầu lại.
Lúc đó trên núi hơi nước mờ mịt, cô căng dù chạy chậm về phía hắn.
Thiếu niên đeo chân giả vào rất cao, cô phải nhón chân lên mới che được ô cho hắn.
Mùi hương trên người thiếu nữ đánh úp lại khiến hắn hơi hoảng hốt trong giây lát.
Đúng vậy, hắn không phải chỉ có một mình. Hắn đón lấy cây dù cô đang cầm giúp cô che lên đầu.
Bối Dao nói: “Rất nhanh đã có thể lên xe rồi, anh đừng để bị ướt mưa cảm lạnh.” Khi còn nhỏ Bùi Xuyên thường bị bệnh, cho nên cô vẫn luôn sợ hắn phát sốt.
Nhưng cô lại không biết, sau khi lớn lên hắn hiếm khi sinh bệnh.
Mái tóc màu đen của thiếu niên đã hơi ướt, Bối Dao buồn rầu cực kỳ. Nếu cô chạy nhanh hơn chút thì hắn sẽ không bị ướt như thế.
Chiếc xe rốt cuộc khởi động, một đường lung lay trở về thành phố. Vệ Uyển là người đầu tiên xuống xe, cô nàng thất hồn lạc phách, sắc môi tái nhợt.
Bối Dao từ cửa sổ xe nhìn theo bóng dáng cô ta, nhẹ nhàng nhíu mày. Cô đột nhiên rất muốn chứng minh một sự kiện.
Rất nhanh đã đến tiểu khu, những đóa hoa mùa hạ nở ngay vườn bên cạnh, Bối Dao phát hiện Bùi Xuyên thế nhưng cũng về cùng cô.
“Bối Dao.”
“Vâng?”
“Tháng chín này.” Hắn trầm mặc một lát mới hỏi, “Chúng ta cùng đến trường học nhé?”
Bối Dao hơi giật mình. Cô còn nhớ rõ năm trước hắn ném cô lại một mình trong một buổi sáng mưa lạnh. Nhưng cô cũng không ghi hận hắn, chỉ cười rồi gật đầu nói: “Được!”
Trong mắt hắn có ý cười nhợt nhạt.
Lúc cô lên lầu thì tiểu Bối Quân đã đi nhà trẻ. Năm nay hắn cũng bốn tuổi rồi.
Bối Dao do dự mấy lần, vẫn gọi cho dãy số trong trí nhớ của mình. Sau vài tiếng tít thì đầu dây bên kia có người nhấc máy: “Alô?”
“Chào Vệ Uyển, tôi là Bối Dao.” Bối Dao hơi do dự, rõ ràng cô không nên hoài nghi hắn, nhưng hành vi của Vệ Uyển trước sau quá quái dị. Lúc trước cô ta rõ ràng thích dán đến bên Bùi Xuyên nhưng sau khi trải qua việc kia thì cô ta thậm chí còn chẳng thèm liếc mắt nhìn Bùi Xuyên một cái.
Bối Dao nhẹ giọng hỏi cô ta: “Đồng hồ của cậu có phải do Bùi Xuyên làm hỏng không?”
Đầu bên kia trầm mặc thật lâu, sau đó Vệ Uyển ngắt điện thoại.
Trong lòng Bối Dao trầm xuống. Cô còn nhớ rõ một năm cấp hai đó, cô cho rằng đó là lần đầu tiên Bùi Xuyên kết giao với người bạn khác phái. Tuy trong lòng mất mát nhưng cô vẫn thấy vui mừng thay hắn. Không nghĩ tới cô lại thấy được một màn con chó kia xông đến cắn Bùi Xuyên và Thượng Mộng Nhàn.
Lúc ấy cô quá kinh hoàng, nhưng sau đó nghĩ lại mới nhận ra: Chu nãi nãi rõ ràng ngày nào cũng đóng cửa, Bùi Xuyên cũng biết, vì sao con chó kia lại vẫn chạy ra chứ?
Cô cho rằng đứa bé mình che chở lớn lên chỉ phải chịu chút đau khổ thôi nhưng lại quên mất tên gọi “Ma quỷ” dành cho hắn trong cuốn sổ ghi bí mật.
Đó là tên gọi đáng sợ cỡ nào chứ.
Cô không thể bảo vệ hắn. Hắn cuối cùng vẫn dẫm lên con đường kia. Cái này giống như nhìn bảo bối mình bảo hộ nhiều năm dần dần nhuốm đen nhưng lại bất lực. Cô cho rằng hắn đã có bạn bè thì cuộc sống sẽ càng ngày càng vui hơn mới đúng chứ?
~
Bạch Ngọc Đồng nói: “Mẹ, sao hắn luôn không coi ai ra gì như vậy, nói đến là đến đi là đi.”
Tào Lị cũng phiền lòng: “Con đừng động đến cậu ta, mau học cho tốt, thành tích như thế thì xem con có thể thi được vào trường nào bây giờ!”
Bạch Ngọc Đồng tủi thân muốn chết: “Con không phải suy nghĩ cho chúng ta sao? Mẹ xem Bùi thúc cũng không quản được hắn. Quần áo hắn đều bị cắt rách, không phải hắn gia nhập với đám lưu manh đó chứ?”
“Cẩn thận lời nói của con đó! Dạy con nhiều năm như thế đều không xong! Con mau đi rót cho cậu ta chén nước đi!”
“Mẹ……”
“Đi!”
Bạch Ngọc Đồng nén giận trong lòng, cũng không dám cãi lời mà đành đổ một ly nước sôi mang qua cho Bùi Xuyên. Cô ta gõ cửa thật lâu bên trong mới truyền đến một giọng nói lạnh lùng: “Chuyện gì?”
“Tôi mang nước cho anh.”
Thiếu niên lãnh đạm nói: “Không cần.”
Đến cửa cũng không thèm mở, Bạch Ngọc Đồng căm giận bưng nước rời đi.
Bùi Xuyên tháo chân giả xuống, nằm ngửa ở trên giường. Phần chân bị cụt của hắn có chút sưng, mỗi lần tham gia thể thao nó đều có gánh nặng rất lớn. Mỗi một lần đau lại nhắc nhở hắn rõ ràng rằng hắn không phải một người khỏe mạnh.
Khoa học kỹ thuật phát triển từng năm, kỹ thuật làm chân giả cũng ngày càng hoàn thiện, thậm chí vài năm này còn có chân giả thực hành mô phỏng, dùng điện lưu khống chế, có thể giống như chân thật, có cảm giác, có các chi phối khác.
Nhưng không có một loại khoa học kỹ thuật nào có thể một lần nữa mang chúng trở về.
~
Đầu tháng 9, một cơn mưa đêm hiếm thấy trút xuống, lớp 11 đã sắp khai giảng.
Bùi Xuyên nhớ lại lời hẹn với Bối Dao vì thế từ sớm hắn đã đi ra trạm giao thông công cộng bên ngoài tiểu khu chờ cô, thực hiện lời hẹn đã bỏ lỡ một năm.
Hắn nhìn bầu trời xám xịt, mưa to sắp rơi rồi.
Mỗi năm vào tháng chín, mưa lại rơi không ngừng, nhưng bởi vì đã về bên cạnh cô nên hắn lại cảm thấy yên tâm ngoài ý muốn.
Có điều xe buýt đi Lục Trung đã lướt qua từng cái một mà trước sau không thấy Bối Dao đâu. Ánh sáng trong mắt hắn dần tối đi.
Điện thoại của hắn chợt vang lên, trong nháy mắt hắn đã nhận cuộc gọi. Giọng thiếu nữ truyền đến: “Thực xin lỗi Bùi Xuyên, hôm nay em không đến được.” Cô áy náy nói, “Em gặp chút chuyện ngoài ý muốn.”
Ánh mắt thiếu niên lạnh lùng, giọng nói bình tĩnh: “Chuyện gì vậy?”
“Không, không tiện nói với anh.”
Như vậy sao?