Bùi Xuyên điên rồi sao? Sao hắn lại có thể đối xử với cô ta như thế chứ?
~
Bùi Xuyên không gặp người nào khác nữa, dù sao rừng cây này cũng không nhỏ, hắn đi từ sáng sớm đến buổi chiều, mới tìm được đến trước lều trại của Bối Dao.
Mặt trời đã xuống núi.
Cô dựa theo phương pháp hắn dạy mà tự dựng lều trại cho mình. Nghe thấy tiếng bước chân, Bối Dao cảnh giác quay đầu lại. Cô nhỏ bé, trong miệng vẫn đang ngậm một cái bánh mì. Nhìn thấy Bùi Xuyên, mắt hạnh của cô tràn ra vui sướng sau đó là xấu hổ, tay vươn lên bắt lấy cái bánh mì.
“Bùi Xuyên, thật khéo lại gặp được anh ở đây. Em đi đã lâu mà còn chưa gặp được ai đâu.”
“Ừ, thật khéo.”
Đầu thiếu niên đầy mồ hôi, cái áo thun màu đen của hắn cũng ướt đẫm, nhưng ánh mắt hắn lại cực kỳ trầm tĩnh. Cánh tay rắn chắc của thiếu niên mười sáu tuổi lộ ra bên ngoài, mang theo mồ hôi.
Trên áo thun của Bùi Xuyên có một ảnh ướt nước, mà mặt trời cũng đã chìm xuống phía tây. Hắn đã đi rất xa sao?
Bối Dao không dựng lều trại nữa, cô nhìn thiếu niên trầm mặc sau đó đi đến bên người hắn: “Giữa trưa anh có tìm được đồ ăn không?”
Hắn nhìn đôi mắt ôn nhu sáng ngời của Bối Dao, theo đúng sự thật mà nói: “Không có.” Hắn căn bản không đi tìm.
Bối Dao biết đồ ăn rất khó tìm, cô cũng phải đi rất lâu, mới tìm được đồ ăn vào lúc 12 giờ trưa, sau đó lại đi hồi lâu mới tìm được lều trại. Cô sợ buổi tối tìm không thấy đồ ăn, vì thế giữa trưa cô chỉ ăn một nửa. Cô ăn hết cơm hộp, còn lại thì cô cất đi. Sau khi tìm được lều trại, cô bắt đầu dựng trại —— sợ trời tối rồi thì không kịp nữa.
Thiếu niên làm cô đau lòng cực kỳ. Bối Dao ngồi xổm xuống tìm trong bao của mình một bịch sữa bò, một cây giăm bông, một hộp bánh quy cùng một cái cái bánh kem nhỏ đưa cho hắn.
“Ăn đi.”
“Em thì sao?”
Trong mắt cô có mang theo ý cười ôn nhu: “Em đã ăn rồi, không đói bụng.”
Trên thực tế, cô còn chưa ăn cơm chiều, nhưng trong tay không phải còn một cái bánh mì dính nước miếng của cô sao. Cô và hắn cùng nhau ngồi xuống, gặm bánh mình trong tay. Lúc này cô đói bụng, nên cái gì ăn cũng trôi.
Bùi Xuyên đem ống hút cắm vào bịch sữa bò rồi đưa cho Bối Dao. Sau đó hắn cầm lấy chai nước khoáng bên cạnh cô, vặn nắp uống hai ngụm.
“Uy……” Bối Dao trợn tròn mắt, “Đó là em……”
“Hử?”
“Kệ đi.” Bối Dao nhụt chí, cô muốn nói cái bình đó cô đã uống qua, nhưng nói thế không biết hắn có xấu hổ không?
Bối Dao nói: “Nhanh ăn đi, ăn xong chúng ta lại tìm xem.”
Đáng tiếc là tài nguyên không nhiều như các giáo viên nói, bọn họ cũng không tìm được cái lều thứ hai.
Bối Dao có chút thất vọng, nhưng Bùi Xuyên lại nói: “Em ngủ đi, anh tùy tiện qua đêm nay cũng được.”
Nói xong hắn trực tiếp đi tới nằm cạnh cái lều của cô, lấy ba lô làm gối đầu, động tác cực kỳ tực nhiên. Bối Dao không có biện pháp gì, cô nghĩ nghĩ nói: “Anh muốn chút dầu thơm không?”
Bùi Xuyên nói: “Ừ.”
Sau khi phun dầu thơm, hắn nhắm mắt, xong lại mở ra. Ánh trăng ôn nhu trên bầu trời, cách hắn rất gần, tiếng nói của thiếu nữ nhu nhu ngọt ngào, giống như gió xuân tháng ba, cô nói: “Bùi Xuyên, cái trại hè này không vui tí nào. Về sau anh đừng tham gia cái này nữa nhé, rất nguy hiểm.”
“Ừ.”
“Em có chút sợ hãi, em nghĩ ngày mai em sẽ ra khỏi chỗ này.” Cái này quá mệt mỏi, hơn nữa việc tắm rửa gì đó cũng là vấn đề. Mùa hè nên mồ hôi ra nhiều, Bối Dao tuy có thể tìm thấy nước và thức ăn đã là may mắn nhưng cô không thể lý giải nổi loại trại hè sinh tồn này có gì thú vị.
“Đừng sợ.” Hắn thấp giọng nói, “Anh mang em đi tìm kho báu.”
Cô cười rộ lên: “Anh còn không tìm thấy đồ ăn đâu.” Còn nói gì đến kho báu.
Hắn nói: “Đúng vậy, may có Bối Dao.”
Tiếng thiếu niên trầm thấp. Hắn trưởng thành rồi nên hầu kết cũng nổi rõ, giọng nói cũng là giọng của một người đàn ông rồi. Bối Dao tự nhiên có chút ngượng ngùng, cô không nói nhiều nữa chỉ nói: “Ngủ ngon.”
Ban đêm, một chiếc máy bay điều khiển từ xa mang theo vật tư mới đến. Loa cũng phát ra tiếng nói thanh thúy: “Bạn học Đào Hàm Hàm đã từ bỏ, còn 9 người sống sót, một người bị loại trừ.”
Buổi sáng ngày hôm sau Bối Dao đưa cho Bùi Xuyên một tờ giấy ướt. Cả đêm qua cô ngủ không tốt, trên mặt đất thực khó chịu, khuôn mặt nhỏ của cô có chút mệt mỏi. Bùi Xuyên ngủ trên mặt đất ngoài trời thì lại chẳng thấy mệt mỏi gì, thể chất của hắn tốt, cho dù mệt chút nhưng qua một đêm đã khôi phục lại.
Bùi Xuyên cõng cái bao nhỏ của cô, theo lời mà mang theo Bối Dao đi tìm đồ ăn. Cảm giác phương hướng của hắn tốt, cơ hồ không đến một giờ bọn họ đã tìm được bữa ăn sáng.
Hắn tùy tay cầm một cái bánh sandwich nguội ngắt, cùng một lọ nước khoáng: “Em ở chỗ này, đừng cử động, anh đi chung quanh nhìn xem.”
Chỉ trong chốc lát hắn đã trở lại: “Có một cái đầm nhỏ, em muốn đi rửa mặt chút không?”
Bối Dao vui cực kỳ. Bọn họ đi không bao lâu quả nhiên có một cái đầm nhỏ.
Bối Dao nói: “Anh muốn rửa mặt chút không?” Hắn đổ mồ hôi còn nhiều hơn cô, trên áo hắn loang lổ vệt mồ hôi.
Bùi Xuyên dừng một chút rồi đáp: “Em rửa mặt trước đi.”
Cái đầm nhỏ này là nước mưa tích xuống, ước chừng tầm 2 mét vuông. Bối Dao chọn một hòn đá nhỏ để ngồi xuống, dùng tay múc nước rửa mặt, cái nóng mùa hè theo đó cũng rút đi. Nước này mát lạnh, thoải mái cực kỳ, cô lại không muốn đi rồi. Nhưng nghĩ đến Bùi Xuyên, cô vẫn nhanh chóng rửa mặt xong.
Bùi Xuyên tùy tiện lau mặt hai cái, sau đó hắn nói: “Còn chưa tới giữa trưa, em nghịch nước chút rồi chúng ta lại đi.”
Cô cất tiếng giòn nộn, vui vẻ đến không được nói: “Được.”
Trong rừng cây tiếng chim kêu, tiếng ve vang không ngừng, mặt trời càng ngày càng dâng cao.
Bùi Xuyên ở trên cây tóm được một con ve, lúc hắn trở về thì cô đang cởi giày, một đôi chân trắng nộn lộ ra, dưới ánh mặt trời trắng đến sáng ngời.
Cô đang nghịch nước. Bùi Xuyên cũng không đi qua mà chỉ dựa vào cây, lẳng lặng nhìn cô.
Vệ Uyển nói, tôi nhìn ra được, cô ta không có chút ý tứ gì với cậu.
Hắn biết, cho nên hắn đã từng từ bỏ. Hắn không cần sự thương hại và đồng tình của cô. Hắn muốn lấy thân phận của một người đàn ông mà đứng cùng một chỗ với cô.
Trước năm lớp 10 hắn thậm chí từng hận cô.
Hắn nghĩ vì sao cô lại xuất hiện trong sinh mệnh của hắn chứ? Bởi vì cô thiện lương và đồng tình hắn sao? Sau đó cô bắt hắn nhìn cô yêu đương, gả chồng, sau đó còn phải chúc phúc cho cô ư?
Hắn hận cô vì cô sẽ không thích hắn, thế nên hắn từng từ bỏ. Một kẻ ghê tởm, âm u như hắn vẫn nên sống trong trí nhớ của cô thôi, ít nhất đó là một mảnh đất bằng phẳng.
Nhưng mà hắn lại bị câu dẫn, trở thành ác ma quay về để đòi lấy.
Dưới ánh mặt trời mùa hạ, thiếu nữ cuốn ống quần lên đến đầu gối, cẳng chân cô cân xứng tinh tế, ngón chân phấn nộn đáng yêu.
Đôi mắt đen của hắn nặng nề, con ve trong lòng bàn tay hắn bị niết đến chịu không nổi, “Chi ——” một tiếng, vừa dài vừa sắc bén!
Cô quay đầu lại khiến tim hắn đập thật nhanh, nhất thời không nói gì.
“Cho em.”
Bùi Xuyên mở lòng bàn tay kia ra, con ve đã tắt thở.
“……”
“……”
Mặt trời giữa trưa treo cao, có một thiếu niên trầm mặc ngồi trên tảng đá cạnh bụi cỏ.
Bối Dao liếc hắn một cái rồi lại nhịn không được muốn cười. Cái việc hắn bóp chết con ve kia thực khôi hài và xấu hổ. Bối Dao đoán hắn còn nhớ lúc nhỏ có lần Trần Hổ mang theo bọn nhỏ trong tiểu khu trèo cây lớn bắt ve, sau đó dùng chỉ buộc chúng nó lên, để tụi nó sẽ vừa bay vừa kêu, khiến bọn nhỏ chơi vui cực kỳ.
Khi còn nhỏ Bối Dao cũng sẽ tham gia trò chơi này, nhưng Bùi Xuyên “Không hợp đàn” thì chưa từng tham gia.
Hắn đem ve bóp chết.
Không biết phải dùng lực lớn thế nào đây?
Bối Dao cười đủ rồi, lúc này ánh mắt cô vẫn mang theo hơi nước. Cô sợ hắn bực nên không chủ động nhắc đến chuyện này nữa.
Năng lực sinh tồn của Bùi Xuyên quả thực không tồi, cơm trưa bọn họ cũng tìm được rồi.
Trên loa lại thông báo: “Số lượng người còn sống sót là 7, 3 người đã bị loại.” Lần này loa không báo những ai bị loại trừ.
Bối Dao nhìn đồng hồ: “Bùi Xuyên, chúng ta đi ra ngoài đi.”
“Hử?”
Bối Dao nhẹ nhàng ho một tiếng: “Ở trong rừng cây thật không tiện, buổi tối có muỗi, ban ngày bị mặt trời thiêu đốt, mà quan trọng nhất là, đi, đi vệ sinh……”
“……”
Hơn nữa trời nóng thế này mà không tìm được chỗ tắm rửa thì chắc chỉ có đứa có tiền lại chưa trải việc đời như Kim Tử Dương mới cảm thấy chơi vui.
Bùi Xuyên cũng không do dự, hắn ấn nút màu đỏ kêu gọi cứu viện của mình. Rất nhanh, một vị giáo viên đã đến để đưa bọn họ ra ngoài.
Giáo viên thấy hắn cùng Bối Dao đều sạch sẽ, chỉ có áo trên người bị cắt mấy miếng, hơn nữa bọn họ cũng tìm được đồ ăn và lều trại thì hơi ngạc nhiên. Rõ ràng bọn họ có bản lĩnh tìm được kho báu nhưng lại trực tiếp từ bỏ thì quả đáng tiếc. Nhưng vị giáo viên đó cũng rối rắm quá lâu.
“Để tôi mang hai người ra ngoài.”
Đi ra ngoài là có chỗ ở, bên trong tửu trang còn có một cái ao nuôi cá vàng đang phun nước. Bối Dao mỹ mãn mà tắm một hồi, lại nghỉ ngơi một buổi tối, ăn đồ ăn ngon.
Số người bị loại trừ đã là 5 người, trong đó Bối Dao chỉ quen Bùi Xuyên cùng một người tên Quý Vĩ.
Quý Vĩ giận dỗi, hoài nghi nhân sinh. Hắn bị Kim Tử Dương lừa gạt đưa đến đây. Vốn hắn còn ôm nhiệt tình đến giao lưu học tập nhưng không nghĩ đến đây lại là cái gì mà dã ngoại sinh tồn. Ngày đầu tiên hắn thiếu chút nữa đã bị cảm nắng đến ngất!
Giữa trưa ngày thứ tư, Kim Tử Dương rốt cuộc ra ngoài, năm người vừa thấy hắn thì thiếu chút nữa phun ra.
Kim thiếu giống thằng nhặt ve chai, trên người hắn chỗ vàng chỗ đen, mái đầu có chút cẩu thả thường ngày của hắn bây giờ rối như tổ chim. Trên mặt hắn lún phún râu, nghèo túng thất vọng, cánh tay lộ ra mấy chỗ bị muỗi đốt nổi cục u to tướng.
Kim thiếu ủ rũ cụp đuôi, kết quả vừa thấy Bùi Xuyên ngồi uống trà thì hắn lập tức nổi giận: “Con mẹ nó, con mẹ nó, Xuyên ca, anh thế mà cũng đi ra rồi!”
Bùi Xuyên nhíu mày: “Cách xa một chút, người cậu thối chết đi.”