Vệ Uyển mặc một cái váy ngắn mùa hè, đi đến gọi: “Bùi Xuyên.”
Động tác trên tay Bùi Xuyên vẫn không ngừng, cũng không ngẩng đầu. Cả đầu hắn đều là mồ hôi, cái nóng màu hè đúng là làm người ta thấy quá sức.
Vệ Uyển khó xử nói: “Mình không biết dựng lều, cậu có thể giúp mình không?”
Bùi Xuyên cố định lều trại xong thì lạnh lùng nói: “Không thể.”
Vệ Uyển nhìn Bối Dao đang mờ mịt đứng ở một bên, lại bị hắn trực tiếp cự tuyệt thì biểu tình trên mặt cực kỳ khốn quẫn. Vệ Uyển thiếu chút nữa theo bản năng buột miệng thốt ra câu hỏi vì sao hắn giúp Bối Dao nhưng lại không giúp cô ta?
Nhưng rốt cuộc cô ta cũng không phải loại hoàn toàn không có đầu óc. Trên mặt Bối Dao không có mừng thầm hay vui sướng, cô chỉ nghi hoặc vì sao Bùi Xuyên không giúp cô gái kia thôi. Hơn nữa ánh mắt Bối Dao nhìn Bùi Xuyên cũng thật trong sáng, không phải loại ái mộ của thiếu nữ đối với thiếu niên, chỉ là tin cậy và quen thuộc mà thôi.
Một khắc kia trong đầu Vệ Uyển có một ý tưởng điên cuồng, không phải Bùi Xuyên tương tư đơn phương chứ? Nghĩ đến đây Vệ Uyển sửng sốt, trong lòng khiếp sợ.
Cô ta nhìn Bùi Xuyên đang lãnh đạm dựng lều, lại nhìn thiếu nữ ngây thơ tuyệt sắc ở bên cạnh, càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, thậm chí, cô gái tên Bối Dao kia cũng hoàn toàn không biết đến tình cảm của Bùi Xuyên!
Nghĩ xong điểm này, Vệ Uyển tức đến muốn nổ tung. Cô ta cũng được coi là người được sủng từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên muốn lấy lòng một người thì người kia lại lạnh lẽo lãnh đạm. Thế thì cũng thôi, nhưng hắn lại thích một người khác, đã thế hắn còn không dám tỏ tình, mà thiếu nữ kia lại ngây thơ hoàn toàn không biết gì cả!
Người cô ta không chiếm được có lẽ trong mắt người khác lại là dễ như trở bàn tay, thậm chí còn không thèm.
Sắc mặt Vệ Uyển khó coi cực kỳ.
Cô ta cũng không nói gì nữa mà đi trở về. Trịnh Hàng và Kim Tử Dương đã hợp sức dựng xong lều trại.
Kim Tử Dương nói: “Lão tử thật con mẹ nó lợi hại, ta yêu bản thân ta quá.” Hắn vung tay hô, “Các em, có ai cần Kim thiếu hỗ trợ cứ giơ tay!”
Trong đó có một nữ sinh tự nhiên hào phóng cười giơ tay: “Cảm ơn Kim thiếu nhé.”
“Đừng khách khí!”
Vệ Uyển vốn dĩ muốn nhấc tay, nhưng lại có người nhanh chân đến trước khiến cô ta càng tức hơn.
Lúc này Trịnh Hàng đi tới, nói: “Để mình giúp cậu.”
Vệ Uyển áp xuống tức giận trong lòng nói: “Được.”
Cô ta và Trịnh Hàng dựng lều trại, hai người dựa vào cực gần. Lúc này Vệ Uyển hỏi hắn: “Trịnh Hàng, Bùi Xuyên lúc trước đã quen Bối Dao sao?”
“Đúng vậy.”
“Bọn họ là quan hệ gì thế, cậu biết không?”
“Không rõ lắm, trước kia không thấy Xuyên ca nhắc tới.”
Nhắc đến cũng không nhắc ư?
Trong mắt Vệ Uyển hiện lên một tia sáng.
~
Đồng ruộng mùa hạ có tiếng côn trùng thỉnh thoảng truyền đến, mặt đất lại không mềm mại. Bùi Xuyên gối lên cánh tay, cửa lều trại mở một cái khe nhỏ, gió đêm thổi tung tấm vải lều, cách đó không xa là tiếng đánh bài của đám Kim Tử Dương.
Bình thường hắn cũng sẽ tới tham gia nhưng đêm nay hắn không đi.
Lúc này rèm vải bị người ta xốc lên, Bùi Xuyên ngước mắt, thấy một khuôn mặt nhỏ kiều mỹ tiến vào.
Hắn nhìn đôi mắt hạnh trong trẻo của cô, Bối Dao vui sướng nói: “Anh đoán xem em mang đến cái gì?”
Hắn nhìn dung nhan mỹ mạo vô song trong bóng đêm của cô, thấp giọng nói: “Không đoán được.”
Thiếu nữ lấy từ sau lưng ra một lọ dầu thơm nói: “Nơi này nhiều muỗi quá, tụi nó còn chui vào lều, bên trong lại không có đèn, không đánh được tụi nó. Cũng may em mang theo dầu thơm, anh muốn phun một chút không?”
Hắn chưa nói được hay không, chỉ dùng đôi mắt đen nhánh nhìn cô: “Bối Dao.”
“Vâng?”
“Lúc trước,” hắn nói xong lại dừng một chút, “Anh lừa em. Qua lâu như vậy, hiện tại anh thành cái dáng vẻ này, sao em vẫn không thấy gì mà ở chung với anh chứ?” Rốt cuộc cô không để bụng quan tâm hắn đến mức nào mới có thể hoàn toàn không đem mọi thứ của hắn để trong lòng.
Thiếu nữ nhìn vào mắt hắn, giống như rất khó hiểu. Hắn nghe thấy cô nhẹ nhàng nói: “Nhưng anh là Bùi Xuyên mà.” Là Bùi Xuyên cùng cô lớn lên, sẽ tùy hứng mà vẽ vĩ tuyến 38, sẽ mang theo một bình nước cho cô vào mỗi mùa hạ, sẽ cùng cô đi về nhà vô số lần.
Hắn bỗng nhiên nắm chặt tay, rõ ràng biết cô không có ý kia nhưng trong lòng hắn cơ hồ không khống chế được mà thả lỏng.
Hắn cất giọng trầm thấp: “Đem dầu thơm ra đây.”
“Vâng.”
Bùi Xuyên đứng dậy tùy tiện phun vài cái, sau đó lại đưa trả cho cô. Mùi dầu thơm nồng đậm chui ra khỏi cái khe nhỏ của cửa lều.
Cô nói: “Bùi Xuyên, ngày mai gặp!”
Thẳng đến khi lều trại khép lại, hắn mới nhẹ nhàng cười. Bởi vì hắn là Bùi Xuyên, thật là lý do buồn cười mà đáng yêu, nhưng cô chưa từng hiểu Bùi Xuyên là người thế nào.
~
Sáng sớm ngày hôm sau, mười đội viên đều nộp hết di động, sau đó bọn họ được dẫn riêng đến trong rừng cây. Trên người Bối Dao mặc một cái áo dài tay màu tươi sáng, được hướng dẫn viên đưa đến bìa rừng.
Loa bắc trên cây lúc này vang lên tiếng thông báo: “Các bạn học, ngày đầu tiên của trải nghiệm sinh tồn đã bắt đầu, hiện tại số người sống sót là: 10 người. Bị loại là 0 người, mọi người mau chóng đi tìm cơm trưa đi, nếu không sẽ bị đói bụng.”
Bối Dao nhìn chằm chằm cái loa kia trong chốc lát, hóa ra số lượng người còn sống sót cũng được thông báo cơ đấy.
Nói thật, cô cảm thấy cái loại trại hè sinh tồn này là việc kẻ có tiền mới tham gia, thật sự không thích hợp với cô. Nhưng cô đã tới đây thì cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ. Bối Dao mở bản đồ ra, bắt đầu tìm điểm sinh tồn trên bản đồ.
Đằng sau cổ cô có cái gì đó chợt lóe lên, nhưng ánh sáng đó dưới ánh mặt trời lại như không có gì cả. Ít nhất là bản thân Bối Dao không nhìn thấy.
Ở phía bên kia rừng cây, Bùi Xuyên cau mày nhìn màn hình định vị của mình.
Bối Dao đang cách hắn rất xa. Bọn họ cơ hồ là bị bỏ ở hai đầu của rừng cây, cái chấm nhỏ chợt lóe, chợt lóe kia đang nỗ lực tìm đường.
Mắt Bùi Xuyên híp lại, kỳ thật việc này cũng không phải dấu hiệu may mắn. Cho dù được tùy ý thả ở đây nhưng cô và hắn vẫn cách nhau xa nhất, trước nay bọn họ đều không có duyên phận. Nhưng thế thì sao chứ?
Bùi Xuyên đi về phía Bối Dao. Người đầu tiên hắn gặp được chính là Kim Tử Dương. Kim Tử Dương không hiểu tình huống, vẫn luôn đi loạn lên: “Mẹ nó, cái chỗ quái quỷ này, vừa rồi mình đã đi qua chỗ này chưa? Đã tới rồi sao? Hay không phải?”
Bùi Xuyên mặt không biểu tình, vòng qua hắn, tự mình đi đến chỗ khác.
Trong rừng cây có cây to cao lớn lại giống nhau như đúc nên mọi người rất dễ bị lạc đường. Hắn cũng không đi tìm cái gọi là cơm trưa và điểm cung ứng, mà vẫn luôn đi theo chấm nhỏ trên máy định vị kia.
“Bùi Xuyên!” Ánh mắt Vệ Uyển sáng lên, từ mười mấy mét cách đó chạy đến bên này, “Cậu chờ mình với.”
Cô ta chạy trốn thở hồng hộc, mà Bùi Xuyên thì không hề dừng bước chân. Vệ Uyển thật vất vả mới đuổi theo hắn được: “Hô…… Mình không tìm được đường, theo trên bản đồ thì không thể tìm thấy điểm cung ứng tài nguyên. Bùi Xuyên, mình có thể đi cùng với cậu không?”
“Không thể.” Hắn cất giọng nhàn nhạt, “Cút ngay.”
Tươi cười trên mặt Vệ Uyển tắt ngấm, cô ta lẩm bẩm nói: “Cậu đang đi tìm Bối Dao phải không? Cậu thích cô ta đúng không?”
Bùi Xuyên dừng bước chân: “Không liên quan đến cô.”
“Nhưng cô ta không thích cậu!” Cô ta nói, trong lời nói có vài phần khoái ý, lại bén nhọn, “Tôi cũng là nữ sinh, tôi có thể nhìn ra được! Cô ta không có ý đó với cậu.”
Bùi Xuyên bỗng nhiên quay đầu lại, cặp mắt đen kia có lạnh lẽo và tức giận.
Vệ Uyển lần đầu tiên thấy hắn tức giận như thế, trong lòng cô ta tuy sợ nhưng nghĩ lại thì cô ta chỉ nói sự thật. Bùi Xuyên nhiều lần nhục nhã chính mình, hiện tại cũng nên để hắn nếm thử mùi vị bị người ta cự tuyệt.
Vệ Uyển lui về phía sau một bước nói: “Cô ta không thích cậu, nhưng tôi thích cậu! Cậu nhìn tôi một chút đi?”
Thấy trong mắt Bùi Xuyên vẫn là giận dữ không thôi, đối với lời tỏ tình của cô ta cũng không thèm nhúc nhích chút nào, Vệ Uyển liền nói: “Có phải cậu không tin chuyện cô ta không thích cậu không? Nếu muốn cậu có thể trực tiếp hỏi! Hoặc để tôi đi hỏi!”
“Cô dám!”
Trong chớp mắt Vệ Uyển cảm nhận được một cơn tức giận vô bờ từ phía hắn. Vì sao hắn lại sợ Bối Dao biết chuyện này chứ?
Đầu óc Vệ Uyển vừa động liền nói: “Chúng ta ở bên nhau đi, như thế tôi sẽ không nói cho cô ta biết.”
Đây là đang uy hiếp hắn sao? Vệ Uyển bị Trịnh Hàng chiều một năm nên đã quên mất thân phận của mình. Cô ta còn tưởng rằng mình ghê gớm lắm. Bùi Xuyên cười, hắn đến gần cô ta, lạnh lẽo trên mặt cũng rút đi, tươi cười mang theo vài phần dã tính nói: “Thật sự thích tôi sao?”
“Đúng thế.”
Hắn cầm lấy cánh tay cô ta, mặt mày mang theo vài phần không kềm chế và lười biếng. Đây là lần đầu tiên Bùi Xuyên chạm vào cô ta, trái tim Vệ Uyển kinh hoảng. Cô ta bị khí chất bá đạo của thiếu niên khiến cho chói mắt: “Cậu, cậu đồng ý sao?”
“Hử? Cô thấy sao?” Hắn tới gần hơn, ánh mắt lạnh lùng, thân hình cao lớn.
Mặt Vệ Uyển chậm rãi đỏ lên: “Mình không có ý uy hiếp cậu, mình chỉ, thích cậu thôi.”
Hắn cười khẽ, mang theo trào phúng: “Vậy thật đáng tiếc, tôi vừa nhìn thấy cô đã thấy ghê tởm, cô thử đi tìm cô ấy xem?”
Hắn dứt lời, bỗng nhiên hất cổ tay cô ta ra. Tay Vệ Uyển đau đớn, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn Bùi Xuyên rời đi.
Vệ Uyển khó thở: “Đau quá.”
Cô ta cúi đầu nhìn đoạn cánh tay đỏ bừng của mình, trong lòng tủi thân muốn chết. Nhưng lúc cô ta nhìn đến trên cổ tay mình thì ngẩn ra.
Đồng hồ theo dõi của cô ta bị tắt rồi……
Vệ Uyển sắp điên mất thôi. Đồng hồ tắt có nghĩa là gì chứ? Nghĩa là vạn nhất cô ta không tìm được đồ ăn, cũng sẽ không có cách nào tìm kiếm trợ giúp được.
Cô ta điên cuồng mà ấn hai cái nút kia, nhưng trước sau chúng nó đều không có phản ứng.