Tào Lị trừng mắt liếc cô ta một cái: “Câm miệng, biết cái gì nên nói cái gì không nên nói không? Hắn dù sao cũng là con trai ruột của Bùi thúc.”
“Nhưng người một năm nay tận hiếu chính là con mà!”
“Người được lợi cũng là con còn gì!” Tào Lị lạnh lùng nói, “Còn muốn ở Bùi gia sống những ngày êm đẹp thì phải nghe lời mẹ!”
Bạch Ngọc Đồng bị dọa lúng ta lúng túng không nói nữa. So với một cái phòng không quan trọng thì cô ta càng quyến luyến cuộc sống áo cơm vô lo hơn. Cô ta thật sự sợ nghèo lắm rồi.
Tào Lị lại nghĩ nhiều hơn so với cô ta. Đổi phòng hay không vẫn còn là vấn đề. Bùi Hạo Bân không nhất định sẽ nhường con mình, rốt cuộc một năm nay không biết thằng con mất hút kia đã làm gì.
Bùi Xuyên cũng nói với trong nhà là hắn học ở Lục Trung, kết quả Bùi Hạo Bân đến Lục Trung tìm người lại tìm không thấy. Ngày hôm sau ông ta nhận được một cái tin nhắn: Đi rồi, không cần nhớ.
Hắn vừa đi là một năm.
Bùi Hạo Bân theo manh mối con trai để lại tìm đến nơi thì chỉ thấy một vé máy bay đi thành phố Q. Lúc này Bùi Hạo Bân mới không thể không từ bỏ.
Người Trung Quốc nhiều thế này, biết đi nơi nào mà tìm một thiếu niên hành tung bất định chứ? Một năm này Bùi Hạo Bân tuy có mất ngủ lúc đầu, lăn qua lộn lại vì lo lắng nhưng trong lòng cũng sinh ra oán trách với Bùi Xuyên. Người nhà mà hắn nói không cần liền không cần, giống kẻ máu lạnh bạc tình, sao có thể trông cậy hắn hiếu thuận với mình chứ?
Bạch Ngọc Đồng lại dùng giọng nhẹ nhàng hỏi: “Mẹ, hắn từ đâu ra vậy? Sao tự nhiên lại trở về thế?”
“Mẹ đâu biết.”
“Mẹ nói xem một kẻ tàn……” Bạch Ngọc Đồng vội ngậm miệng dưới cái nhìn cảnh cáo của mẹ mình, không dám nói ra từ kia mà tiếp tục hỏi, “Hắn cũng không mang theo tiền, sinh hoạt phí không có thì một năm nay hắn sống thế nào chứ?”
Tào Lị cũng nhíu nhíu mày: “Chắc làm công gì đó.”
Trong lòng Bạch Ngọc Đồng khó tránh khỏi dâng lên một tia khinh thường. Trách không được Bùi Xuyên trở về lại mặc một cái áo sơ mi trắng bình thường, hóa ra là nghèo, chắc không cố được nữa nên mới trở lại.
Bạch Ngọc Đồng từng đi làm công, cô ta biết lao động trẻ em vất vả thế nào. Đến nay tay cô ta vẫn thô ráp, vừa đến mùa đông còn xấu xí nứt da chính là bởi vì trước đó rửa bát quá nhiều. Nghĩ đến cuộc sống của Bùi Xuyên hơn một năm qua, Bạch Ngọc Đồng cảm thấy sự kinh diễm khi mới gặp hắn quả nhiên là buồn cười.
Sao cô ta lại bị một người như thế làm cho kinh ngạc chứ? Nói không chừng thì tên kế huynh sớm “Bỏ học” này cả đời cũng chỉ có thể dựa vào dượng.
Nhớ tới cái này lại khiến cô ta bực bội. Trong nhà lại nhiều thêm một miệng ăn, nói không chừng về sau hắn còn phải dựa vào cô ta. Trong lòng Bạch Ngọc Đồng rất là không thoải mái.
~
Bùi Xuyên dựa vào mặt tường có dây thường xuân xanh um tươi tốt.
Hắn ích kỷ bất kham nên cuối cùng vẫn lựa chọn con đường ti tiện này. Hắn muốn cướp, muốn đoạt một phần vạn khả năng kia.
Bùi Xuyên gọi điện thoại, đầu dây bên kia thấp giọng nói: “Đã làm thỏa đáng.”
Bùi Xuyên “Ừ” một tiếng.
Lòng bàn tay hắn xẹt qua di động, có chút thất thần. Khi còn nhỏ, trong sách giáo khoa có kể câu chuyện anh nông dân và con rắn. Anh nông dân cứu con rắn, nhưng nó lại lấy oán trả ơn nuốt mất người nông dân kia.
Hiện giờ hắn chính là con rắn độc đang nhe nanh kia. Hắn muốn đi làm chuyện xấu xa nhất trên đời này.
Bối Dao, nếu có một ngày em biết hết mọi thứ, rằng việc làm bạn, rồi biệt ly đều là do anh trăm phương ngàn kế ác độc bày ra thì mặc dù không thể yêu anh, cũng mong em đừng hận anh có được không?
Hắn nhắm mắt dựa vào dưới lầu nhà cô.
Ánh mặt trời tháng 8 nóng cháy, mặt tường này đón ánh mặt trời nên dây thường xuân mới phát triển tốt như thế. Bởi vì dây thường xuân xanh um khiến cho cảnh sắc thêm mỹ lệ đồ sộ, nên dân cư của tiểu khu cũng không muốn phá nó đi.
Mồ hôi của Bùi Xuyên chảy theo mái tóc đen xuống dưới, một đường làm ướt nhẹp cái áo sơ mi giá rẻ, nhưng hắn lại không hề để ý.
Chờ đến buổi tối thì trò hay sẽ diễn ra. Đã một năm nay hắn không gặp Bùi Hạo Bân, cũng không biết có phải hắn trời sinh máu lạnh hay không mà trong một năm qua hắn đã mất đi toàn bộ chờ mong với người cha này.
So với việc này, hắn càng lo lắng đến phản ứng của Bối Dao hơn.
~
Triệu Chi Lan vui vẻ về nhà. Lúc ngồi trên bàn cơm bà khụ khụ một cái rồi trịnh trọng nói: “Nhiều năm như vậy cái công ty quần áo keo kiệt của em rốt cuộc cũng phát phúc lợi!”
Từ năm 2003 về sau, xưởng may quần áo của bọn họ chuyển thành công ty, Triệu Chi Lan cũng trở thành cán bộ quản lý cấp thấp của bộ phận thiết kế.
Bối Dao ăn một miếng cà tím, tò mò mà nhìn mẹ mình đang rất vui vẻ.
Triệu Chi Lan móc từ trong túi ra một tờ giới thiệu, đắc ý nói: “Không nghĩ tới xưởng quần áo có thể hào phóng thế này. Chắc là năm ngoái công ty kiếm được không ít lãi.”
Bối Dao nhận lấy nhìn thì thấy đó là một phiếu miễn phí tham gia “Trại hè thanh xuân.”
Bên trên ghi là phong cảnh đẹp, đãi ngộ, đi lại, nghỉ ngơi cái gì cũng tốt.
Triệu Chi Lan nói: “Trong công ty rất ít người nhận được đãi ngộ này. Triệu Tú thèm cực kỳ, nhưng công trạng năm ngoái của mẹ tốt hơn cô ấy nên được thưởng. Mẹ nghe nói nếu tự đi thì toàn bộ chi phí một chuyến trại hè bảy ngày này những hai ngàn đó! Cái này so với đi du lịch còn đắt hơn. Dao Dao nhà chúng ta trước đây cũng chưa từng tham gia cái này, lần này rốt cuộc đã có cơ hội.”
Bối Dao nói: “Con có thể không đi không?”
“Vì sao lại không đi?”
Bối Dao mở to đôi mắt trong trẻo nói: “Nếu phần thưởng này đáng giá như thế thì chúng ta đem bán đi? Tốt xấu gì cũng bán được một ngàn đó.”
Buổi tối rửa mặt xong lên giường ngủ, Triệu Chi Lan đẩy đẩy chồng mình: “Này này, đừng ngủ, anh nói xem tấm vé này phải xử lý thế nào?”
Bối Lập Tài trở mình, hàm hồ nói: “Dao Dao không phải nói bán sao.”
“Con bé nói bán thì bán sao? Lần trước có con gái của đồng nghiệp trong công ty em đã đi nghỉ trại hè, nói là chơi rất vui, trở về còn chụp rất nhiều ảnh. Dao Dao của chúng ta từ nhỏ đến lớn chưa chủ động yêu cầu cái gì, em không muốn bán.”
“Vậy thì không bán.”
Triệu Chi Lan cũng đau lòng, một ngàn đồng đó, nhưng nghĩ đến con gái nhỏ xinh đẹp hiểu chuyện nhà mình thì bà quyết tâm: “Mặc kệ, cái này cần thiết phải để cho Dao Dao. Anh không được nói với con bé, ngày kia cứ để nó đi là được. Nếu không nó khẳng định là không chịu đi đâu.”
Triệu Chi Lan đắp chăn đàng hoàng, khẳng định chắc nịch: “Đây là của Dao Dao nhà ta, nói không bán chính là không bán!”
Bối Lập Tài bật cười.
Cùng lúc đó, Bùi Hạo Bân cũng tan làm về nhà.
Ông ta đẩy cửa ra, cười nói: “Anh về rồi……” Sau đó tươi cười cương ở trên mặt.
Tào Lị đem đến một ly nước sôi để nguội đến nói: “Mệt mỏi một ngày rồi, mau ngồi đi.”
Bùi Hạo Bân ngơ ngẩn nhìn thiếu niên trong phòng khách. Thiếu niên cao hơn rất nhiều, rõ ràng lúc đi hắn còn chưa cao bằng ông ta thế mà bây giờ hắn đã cao hơn nửa cái đầu.
“Tiểu Xuyên?”
Thiếu niên ngước đôi mắt đen nhánh lên, nhàn nhạt nói: “Ba.”
Bộ dạng đứa nhỏ này không thể nghi ngờ là vô cùng ưu tú. Hắn là sự kết hợp của Bùi Hạo Bân và Tưởng Văn Quyên, từ khi sinh ra đã hết sức xuất sắc. Lúc hắn mất tích, Bùi Hạo Bân đi tìm khắp nơi, thậm chí đến nay vẫn chưa từ bỏ.
Nhưng đêm nay Bùi Xuyên lại đột nhiên trở về.
“Con …… Một năm này con đã đi đâu?”
Bùi Xuyên không đáp, chỉ hờ hững nhìn ông ta. Trong không khí xấu hổ như vậy, Bạch Ngọc Đồng lên tiếng: “Dượng, ăn cơm trước đã, hôm nay cháu mua rượu mà dượng thích nhất.”
Bùi Hạo Bân miễn cưỡng cười cười: “Được.”
Ăn xong rồi bầu không khí trầm trọng vẫn không giảm bớt nửa phần. Bạch Ngọc Đồng ở phòng bếp rửa bát mà tức giận bất bình. Rõ ràng trước kia đều tốt, nếu cô ta nói mùa hè nóng thế này mà vẫn đi ra ngoài mua rượu thì Bùi Hạo Bân nhất định sẽ cười khen cô ta hiểu chuyện vất vả, còn thưởng tiền tiêu vặt. Nhưng hôm nay Bùi Xuyên trở về thì Bùi thúc cũng quên mất, chỉ thất thần mà cười.
Hiện giờ chỉ cần chỗ nào có Bùi Xuyên thì sẽ không còn ai dám nói gì, cũng không còn tiếng cười.
Trước kia vào buổi tối, người một nhà sẽ cùng nhau xem TV, vô cùng vui sướng. Mà hiện tại Bùi Xuyên ngồi ở đó, Bùi Hạo Bân trầm mặc không hé răng, không biết suy nghĩ cái gì. Tào Lị không đi làm, vốn chỉ là bà nội trợ điển hình nên tất nhiên càng khó có lời gì để nói.
Cổ họng Bùi Hạo Bân như bị mắc một cây xương cá, đối với khuôn mặt lạnh lẽo của con trai, ông ta không thể phát tiết phẫn nộ một năm nay vì sự mất tích của hắn,cũng không thể nói bất kỳ lời lo lắng nào. Bùi Xuyên giống một khối băng không có độ ấm vậy.
Mãi một lúc sau, Bùi Hạo Bân mới nói: “Đã trở lại thì phải ngoãn ngoãn ở lại đây, về sau không được không nói tiếng nào đã rời nhà đi.”
“Ở lại?” Bùi Xuyên nhàn nhạt hỏi, “Ở nơi nào?”
Lời này vừa nói ra thì Bùi Hạo Bân mới ý thức được phòng của con trai đã bị Bạch Ngọc Đồng chiếm lĩnh. Bùi Xuyên nói bằng giọng bình tĩnh, rõ ràng không mang theo một chút châm chọc nào nhưng lại khiến mặt ông ta hồng lên —— Bùi Xuyên mới đi rồi một năm thôi mà chỗ thuộc về hắn cũng không còn.
Tào Lị vội lên tiếng giải thích: “Đêm nay chúng ta sẽ dọn dẹp, đem phòng Đồng Đồng trả lại cho Bùi Xuyên.”
Bạch Ngọc Đồng đã rửa xong chén bát, lúc này cô ta khẩn trương cực kỳ, ánh măt nhìn Bùi Hạo Bân.
Bùi Hạo Bân nhìn ánh mắt khẩn trương bất an của Bạch Ngọc Đồng, lại nhìn sườn mặt kiên nghị của Bùi Xuyên nói: “Tiểu Xuyên, con xem……”
Ông ta vốn định nói gì đó, lấy tính cách hiểu chuyện không tranh đoạt của con trai lúc nhỏ, trong nhà lại có thêm một “Em gái”, mà cô em gái này đã dọn vào ở, thì hy vọng hắn có thể nhường cho Bạch Ngọc Đồng. Điều này chưa chắc đã không thể, huống chi sắp chuyển nhà rồi, tiểu khu này cùng lắm bọn họ cũng chỉ ở một hai năm nữa. Đến lúc đó tới nhà mới bố trí cho Bùi Xuyên phòng tốt hơn một chút là được.
Nhưng Bùi Hạo Bân lại không nói ra lời để nghị này được. Rốt cuộc ông ta cũng không biết thiếu niên thân thể tàn khuyết này rốt cuộc ở bên ngoài đã chịu bao nhiêu đau khổ. Năm đó ông ta lặng lẽ đi đăng ký là vì sợ đả kích đến hắn, vốn dĩ đã không đúng, trong lòng cũng có áy náy, vì thế chỉ có thể nhìn Bùi Xuyên để hắn tự quyết định.
Bạch Ngọc Đồng nắm chặt ngón tay, cũng nhìn về phía Bùi Xuyên.
“Dọn.” Hắn nói.
Bạch Ngọc Đồng bỗng nhiên cắn chặt môi.
Kế tiếp mới thực sự khiến Bạch Ngọc Đồng cảm thấy khó chịu, tức giận đến sắp ngừng thở. Thiếu niên lạnh nhạt kia ngồi trên sô pha ở phòng khách, mắt lạnh nhìn ba người bọn họ vội vã lăn lộn đến tận nửa đêm.
Cuối cùng Bạch Ngọc Đồng dọn vào trong phòng chứa đồ, răng cũng cắn sắp đứt rồi. Về sau cô ta phát đạt thì đừng hy vọng cô ta sẽ giúp đỡ tên kế huynh tàn phế này!
Bùi Xuyên trở về phòng ngủ của mình, kéo tấm rèm ra, nhìn về phía đối diện. Lúc đó đã là hai giờ sáng, phòng cô đã tắt đèn.
Hơn ba trăm đêm, lần đầu tiên hắn cách cô gái nhỏ gần như thế.