Trong danh sách bảng vàng rất dài đó, ánh mắt đầu tiên của Bối Dao nhìn vào cái tên trêи cùng.
“Trương Thử.” Cô thấp giọng nói, “Sao có thể chứ?”
Bối Dao kiên nhẫn xem tiếp, kết quả là trong 200 người đứng đầu không hề có hai chữ Bùi Xuyên.
Trần Phỉ Phỉ nói: “Dao Dao, cậu đang nhìn cái gì vậy?”
“Trước kia tớ có một người bạn, thành tích tốt cực kỳ, sau đó cậu ấy đi học ở Tam Trung. Tớ muốn nhìn xem có tên cậu ấy ở đây không.”
“Vậy cậu nói tên cậu ấy để tớ cùng nhau tìm với cậu?”
Bối Dao ngẩn người, sau đó nhẹ giọng nói: “Bùi Xuyên.”
Kết quả là hai cô gái tìm một lần lại một lần, đều không thấy tên Bùi Xuyên.
Trần Phỉ Phỉ nói: “Có thể là thành tích sơ trung của cậu ấy tốt nhưng lên cao trung không thích ứng được, thành tích trượt xuống cũng nên.”
“Không thể nào.” Bối Dao khẳng định, “Cậu ấy cực kỳ thông minh, lúc học sơ trung đã làm đề cao trung rồi, còn có thể được điểm tuyệt đối cơ.”
“Trâu bò vậy sao …” Trần Phỉ Phỉ theo bản năng cảm thán một chút, sau đó đột nhiên biểu tình có chút cổ quái mà nhíu mày, “Cậu vừa nói bạn cậu tên gì? Học ở trường nào?”
“Bùi Xuyên, Tam Trung.”
Trần Phỉ Phỉ: “……”
Cô nàng kéo Bối Dao đến một góc, dùng biểu tình phức tạp mà lấy di động của mình ra. Đó là một cái máy cảm ứng, cô nàng lướt lướt màn hình một lúc rồi nói với Bối Dao, “Cậu chuẩn bị tinh thần một chút nhé, Bùi Xuyên mà cậu nói có phải người này không?”
Bối Dao cúi đầu, vừa thấy bức hình thì cũng ngây ngẩn cả người.
Ảnh chụp là mùa hè năm nay, cách đó không lâu. Bùi Xuyên đang dựa trêи giá bóng rổ, trêи người là đồng phục bóng rổ màu đỏ rực, trêи ngực là số 5 màu đen.
Anh đã cao hơn nhiều, cũng hoàn toàn thay đổi.
Đám thiếu niên bên người anh đều mặc quần đùi, duy chỉ có mình anh là mặc quần thể thao dài. Dưới ánh nắng tháng bảy, khuôn mặt thanh tú ngày xưa của anh trở nên sắc bén, khóe miệng là một nụ cười lười biếng, ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc.
Mọi thứ đều thay đổi.
Trước kia anh không cười, lúc tức giận phải có người dỗ mới vui vẻ. Nhưng thiếu niên này lại đang nở nụ cười sắc bén, Bối Dao gần như không nhận ra người này.
Bối Dao cầm di động, sau một lúc lâu vẫn thất thần.
Trần Phỉ Phỉ nói: “Không phải chứ? Bạn cậu đúng là cậu ta sao? Vậy cậu có biết cậu ta là ai không? Chính là lão đại của Tam Trung mà không ai dám chọc. Cậu ta gần như không hề đi học, cả ngày ở một chỗ với đám người thành tích bất hảo trong lớp. Nghe nói cậu ta còn quen xã hội đen, hút thuốc đánh nhau gì đó đều đủ hết, tóm lại thực đáng sợ.”
Bối Dao giật mình ngạc nhiên.
Trần Phỉ Phỉ tiếp tục nói: “Cậu ta còn rất có tiền, nghe nói tháng trước cậu ta lái một chiếc xe S350 chạy băng băng, giá hơn 100 vạn đó. Trêи diễn đàn mọi người đều đoán cậu ta lấy tiền đâu ra, chắc không phải phạm tội……” Lúc này Trần Phỉ Phỉ mới nhớ tới người này rốt cuộc cũng là bạn của Bối Dao, lại thấy sắc mặt cô không tốt nên không tiếp tục nói các tin tức còn mang tính kϊƈɦ thích hơn.
Bối Dao mím môi: “Cậu có thể đem mấy bài kiểu này gửi cho mình không?”
“Có thể nhưng cậu mau lưu lại đi, mình sợ sẽ bị xóa đó.”
“Đã biết, cảm ơn cậu, Phỉ Phỉ.”
“Khách sáo gì chứ, bạn bè mà nói cái này làm gì.”
Đến buổi tối hôm đó, Bối Dao rửa mặt xong lên giường nghỉ ngơi mới lấy di động của mình ra. Cái di động này vẫn là cái cũ năm ngoái Triệu Chi Lan mua cho cô. Nó đã không còn là mốt nữa rồi, tín hiệu mạng của trường cũng không tốt nên Bối Dao vất vả lắm mới lên mạng để vào đọc mấy tin trêи QQ mà Trần Phỉ Phỉ gửi cho mình được. Sau một hồi, cuối cùng trêи màn hình nhảy ra dòng chữ —— “Thực xin lỗi, bài đăng này đã bị xóa.”
Lời nhắc nhở của Trần Phỉ Phỉ bảo cô lưu lại nhảy lên trong đầu. Bối Dao cuộn tròn trong ổ chăn, nhẹ nhàng cong môi. Từ nhỏ đến lớn có một điều vẫn không thay đổi ở anh, đó chính là chẳng ai chọc được anh hết.
Trong lòng cô có chút áy náy, thậm chí muốn nói xin lỗi với bản thân trong tương lai. Bùi Xuyên năm 16 tuổi này vẫn là trở nên hư đốn như vậy.
Cô nỗ lực trở thành một cô gái ấm áp, nhưng anh lại trưởng thành dã man, trở thành một tên trứng thối ai nhắc đến cũng hoảng sợ.
Mùa hạ năm 2007 vừa đến thì học sinh Lục Trung đã khổ không nói nổi.
Năm nay thành phố C cực kỳ nóng, hệ quả của biến đổi khí hậu toàn cầu. Trêи TV cũng xuất hiện tin tức “Tảo lam bộc phát diện rộng trêи lưu vực hồ T, gần trăm vạn dân không thể uống nước máy trong nhà.”
Sau vài năm kinh tế tăng trưởng chóng mặt, vấn đề bảo vệ môi trường rốt cuộc cũng khiến người dân coi trọng. Thậm chí có người nói về sau toàn cầu nóng lên, thành phố C sẽ trở thành một cái lò lửa lớn chứ không còn là thành thị bình yên tĩnh lặng như trước nữa.
Trần Phỉ Phỉ hơi béo, thế nên vào mùa hè cô nàng càng sợ nóng. Cô nàng thè lưỡi thở hồng hộc: “Dao Dao, cậu nói xem con chó nhỏ làm thế này có thể giải nóng ư?”
Bối Dao vốn đang ngồi ở trong phòng làm bài tập, vừa quay đầu nhìn thấy bộ dạng của Trần Phỉ Phỉ thì nhịn không được cong môi.
Trần Phỉ Phỉ nói: “Trường học cũng quá keo kiệt đi. Có mỗi cái quạt điện không mới không cũ này mà mỗi phòng cũng chỉ có ba cái, còn hỏng đúng cái trêи đầu tớ nữa chứ. Tớ thật sự là nóng sắp chết rồi.”
Tuy cuối tuần được nghỉ nhưng ban ngày quạt lại không hoạt động. Lục Trung lại viện cớ là để bọn học sinh thích ứng trước với những gian khổ.
Trần Phỉ Phỉ nhớ tới cái gì, hai mắt sáng ngời. Cô nàng lôi từ trong ngăn kéo ra một tờ rơi quảng cáo bên trêи viết mấy chữ to: “Khuynh Thế” khai trương, rút thăm trúng thưởng miễn phí, có cơ hội đoạt kem “Haagen-Dazs”.
Bên trêи có hình vẽ tuyên truyền đẹp đẽ, trong mùa hè nóng bức này đúng là có thể câu hồn người ta. Trần Phỉ Phỉ nhìn Bối Dao, giọng cũng mềm hơn nói: “Dao Dao, chúng ta đi Khuynh Thế nhìn một chút đi, dù sao cũng cách trường học không xa. Rút thăm trúng thưởng thì sẽ được ăn kem miễn phí đó. Mình chưa từng ăn Haagen-Dazs, nghe nói mấy chục đồng một cái, chẳng may trúng thì sao?”
Bối Dao nghĩ nghĩ: “Nơi đó hình như cách trường học những 15 phút.”
Trần Phỉ Phỉ nhìn tờ truyền đơn, cắn răng nói: “Không thành vấn đề!”
Bối Dao căng dù, cùng cô nàng đi ra ngoài.
Trần Phỉ Phỉ dựa vào chấp niệm với một khối Haagen-Dazs mà giãy dụa trong nắng hè 15 phút, rốt cuộc cũng tới cửa “Khuynh Thế”. Nhưng vừa nhìn thấy đội ngũ đồ sộ ở đó thì cô nàng hoàn toàn tuyệt vọng rồi.
Có một hàng dài từ cửa tầng 1 của “Khuynh Thế” ra tới tận con đường cái ở bên cạnh.
Năm 2007, đời sống vật chất của mọi người cũng không phong phú như sau này, ít nhất đối với đám học sinh cao trung thì việc không cần mất tiền vẫn có Haagen-Dazs để ăn là một sự kiện rất giá trị.
Tuy Bối Dao không sợ nóng nhưng nhìn thấy đội ngũ đáng sợ này khiến nội tâm cô cũng có chút e ngại. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Trần Phỉ Phỉ thì cô liền an ủi: “Không sao, chúng ta còn mang theo dù, đợi chút là đến chúng ta rồi.”
Trần Phỉ Phỉ lại nâng cao tinh thần mà hăng hái chờ.
Hai cô gái xếp hàng phía sau đám người đang lấy tốc độ của rùa mà di chuyển về phía trước.
Bối Dao ngẩng đầu nhìn “Khuynh Thế” mới được xây dựng hoành tráng này. Khuynh Thế cũng không phải một cửa hàng kem mà là cơ sở vui chơi giải trí. Tầng một bán điểm tâm và bánh kem cùng đồ uống lạnh, tầng hai là nhà ăn, tầng ba là sàn nhảy còn tầng bốn là KTV.
Lại lên nữa thì có tầng năm là phòng bida, tầng sáu là sòng bài. Từ tầng bảy trở lên là phòng khách sạn. Khuynh Thế được xây ở giữa Lục Trung và Tam Trung, nhưng thiên về Lục Trung hơn một chút.
Đối với học sinh cao trung thì nơi này là chỗ cất chứa nhiều hạng mục giải trí xa hoa lộng lẫy, nhưng giá cả cao đến mức muốn mệnh. Việc người ta bán kem Haagen-Dazs ở tầng 1 đã chứng tỏ điều ấy.
Trần Phỉ Phỉ đầu váng mắt hoa nhìn về phía trước: “Ngày nào đó nếu tớ có thể ở đây tùy tiện ăn, tùy tiện chơi thì tốt quá.”
Bối Dao cổ vũ nói: “Chờ cậu lớn lên là được.”
Trần Phỉ Phỉ không nhịn được cười: “Tớ chỉ nói thế thôi, kẻ tới đây tiêu phí tiền chỉ có đám có tiền hoặc kẻ phá gia. Kẻ nghèo hèn như tớ đây không nên nghĩ tới thì hơn. Dao Dao cậu tốt thật, còn nghiêm túc cổ vũ tớ nữa.”
Trần Phỉ Phỉ đón lấy cái ô, che trêи đầu hai người.
Phía trêи tầng cao, ánh mặt trời chiếu vào cửa kính phát ra ánh sáng chói lòa.
~~~
Trêи sòng bài ở tầng 6 của “Khuynh Thế” có một đám thiếu niên đang chơi bài.
Vệ Uyển dựa vào tay vịn ghế dựa, cầm một ly đồ uống ướp lạnh. Cô ta mặc một cái váy ngắn màu hoa hồng, làn váy chỉ ngắn đến đùi, nhan sắc diễm lệ. Vệ Uyển cắn cắn ống hút, nhìn đám “thiếu niên có tiền” trong lớp mình.
Lớp cao nhất số 9 của bọn họ coi như nơi tụ tập của những kẻ có tiền, mà Vệ Uyên lại là hoa khôi của lớp.
Sau khi Kim Tử Dương đánh ra một đôi 2 thì cười tủm tỉm nhìn Vệ Uyển: “Vệ đại mỹ nữ có phải hay không đang chán muốn chết? Tới đây anh dạy đánh bài nào.”
Cái bộ dạng không đứng đắn cợt nhả của hắn khiến một đám thiếu niên thiếu nữ đều cười.
Đặng Hàng nói: “Cái đồ chó nhà cậu, tập trung vào đánh bài đi, hay không muốn đánh nữa.”
“Làm gì có chuyện đó, có người phá đám như cậu sao!”
“Cậu nói xem thắng ở chỗ nào được? Lúc đầu vốn dĩ sắp thắng rồi, nhưng cậu vào đánh cùng lão tử thế mà lại thành thế này! Lão tử đúng là có đồng đội ngu như cậu thật xui xẻo mà!” Hắn càng nói càng tức.
“……” Kim Tử Dương chột dạ, vốn dĩ hắn không đánh tiếp thì Đặng Hàng sắp hết bài rồi, nhưng hắn đánh quá hưng phấn lại không tính toán, kết quả bài của hai người đều chững lại.
Kim Tử Dương khụ khụ, nhìn về phía thiếu niên đang ngồi đưa lưng về phía cửa sổ: “Xuyên ca, anh cũng tha cho bọn em chút đi. Đều là người một nhà, anh thắng mấy trăm đồng này có vui không?”
Lúc này thiếu niên kia mới lười biếng ngẩng đầu. Cả người anh chìm trong nắng tháng bảy mãnh liệt, nhưng bởi vì trong nhà có điều hòa nên cũng không cảm thấy nóng.
Bùi Xuyên cong chân, ném ra một bộ tứ quý 9 cuối cùng, không mặn không nhạt mà đáp: “Chính cậu tự đưa lên, tôi đã nhường nhịn lắm rồi.”
Kim Tử Dương làm bộ ngực bị trúng tên: “……”
Các thiếu niên nói giỡn, còn Vệ Uyển thì nhịn được nhìn về phía Bùi Xuyên. Mấy nam sinh này đều là phú nhị đại của lớp bọn họ. Gia đình Kim Tử Dương và Đặng Hàng đều mở công ty nên có tiền cũng bình thường. Nhưng không ai biết Bùi Xuyên có lai lịch gì, mấy người bọn họ cũng ngậm miệng không nói về gia thế của Bùi Xuyên.
Nhưng chính là thiếu niên này lại là người ra tay rộng rãi nhất trong đám người này. Ít nhất Kim Tử Dương và Đặng Hàng cũng không dám chi một trăm vạn để mua siêu xe ở tuổi này. Nếu mua thật thì cha mẹ bọn họ sẽ treo lên đánh ngay.
Lúc này Kim Tử Dương nói sang chuyện khác: “Tớ đánh bài không tốt, nhưng có người đánh giỏi nha!” Hắn cười hì hì hướng về phía Vệ Uyển nói, “Mau đi qua ngồi bên cạnh Xuyên ca, để anh ấy dạy cậu chút kỹ năng chơi bài.”
Vệ Uyển đỏ mặt, nhìn Bùi Xuyên. Thiếu niên vẫn treo một nụ cười trêи khóe môi, không nói được hay không.