Bùi Xuyên quét mắt nhìn chocolate trong tay cô ta, cái kia nhà anh cũng có, đồng nghiệp của Tưởng Văn Quyên từ nước ngoài mang về, chẳng qua chính mình không thích ăn, đều cho Bối Dao.
Anh không ngu, Thượng Mộng Nhàn ngữ khí lơ đãng liền để lộ ra sự khinh miệt, phảng phất như anh đời này đều không có gặp qua đồ vật hiếm lạ như vậy.
Bùi Xuyên lạnh mặt, cũng không tiếp nhận lấy, xoay người vào phòng học.
Thượng Mộng Nhàn mặt đều đỏ lên, đây vẫn là lần đầu tiên cô ta bị người làm trò cự tuyệt trước mặt mọi người trong lớp. Mặt mũi cô ta sắp không nhịn được, nhưng trêи mặt lại lộ ra một nụ cười bao dung, lên tầng trở về lớp mình.
Bùi Xuyên về phòng học nhìn về phía bàn học thứ ba, Bối Dao ghé vào trêи bàn ngủ. Hàng mi của cô dài đen nhánh, cuốn cuốn rũ xuống, giống hai mảnh cánh bướm không có trọng lượng.
Anh thu hồi tầm mắt, bắt đầu xem sách vật lý của sơ tam.
Sự việc này Bùi Xuyên cũng không để trong lòng, lại bất tri bất giác lên men.
Chờ đến khi Bối Dao nghe được tin tức bóng gió, hành vi Thượng Mộng Nhàn đưa chocolate này, đã diễn biến đối với Bùi Xuyên phi thường bất lợi.
Bùi Xuyên cực cực khổ khổ thoát khỏi ánh mắt đồng tình của đám học sinh tiểu học, lại trong một đêm lâm vào một hoàn cảnh càng thêm không xong.
Một đám nam sinh của lớp 7 số 1 đi WC nói: “Tớ còn tưởng rằng hắn nhiều lãnh ngạo đấy, kết quả ngầm đi lấy lòng Thượng Mộng Nhàn, còn mang theo người ta đi dạo công viên mới nữa.”
Một nam sinh khác kéo ra khóa kéo, tán đồng mà nói tiếp: “Hắn cũng không nghĩ đến chính mình có điều kiện gì, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga. Thượng Mộng Nhàn đồng tình hắn, đưa chocolate cho hắn, hắn thế nhưng còn không cần.”
“Thượng Mộng Nhàn có thể coi trọng hắn sao? Hắn một cái cẳng chân đều không có, chính là tàn phế, đừng nói Thượng Mộng Nhàn, ngay cả Trần Tiểu Mai lớp chúng ta cũng không thèm thích hắn……” Trần Tiểu Mai là nữ sinh răng có chút hô.
Hai chữ tàn phế kia thực nhẹ, vừa nói ra khỏi miệng, một nam sinh khác chạy nhanh đưa mắt ra hiệu cho hắn.
Nam sinh vừa nói ra hai chữ “Tàn phế” kia theo ánh mắt của bạn học quay đầu lại, liền thấy Bùi Xuyên đi ra từ chỗ khuất.
Bùi Xuyên mặt không biểu tình, từ bên người bọn họ đi ngang qua, vặn ra vòi nước rửa tay. Tiếng nước xôn xao mà chảy ra, trong lúc nhất thời WC nam chỉ có thanh âm này. Rốt cuộc những lời nói tàn nhẫn lại ác độc bị chính chủ nghe thấy được, mấy nam sinh kia cuối cùng cũng không dám mở miệng nói nữa.
Bùi Xuyên vẫn luôn thực bình tĩnh, chỉ là ở thời điểm rửa tay anh đặc biệt dùng sức, thế cho nên ngón tay thon dài tái nhợt phiếm hồng. Chờ Bùi Xuyên đi rồi, mấy nam sinh kia hai mặt nhìn nhau.
“Hắn nghe được chúng ta nói sao?”
“Nghe được đi, hắn lại không điếc, WC lại chỉ rộng có như vậy.”
“Nghe được vì cái gì không phản ứng.”
“Kia ai biết…… Cậu sợ cái gì, chúng ta nói lại không phải lời nói dối.”
Có lẽ là bởi vì ghen ghét Thượng Mộng Nhàn đối Bùi Xuyên phá lệ chú ý, có lẽ là khó chịu Bùi Xuyên luôn ngồi ở vị trí đứng đầu cùng với tính cách lãnh đạm, tóm lại chuyện bóng gió này, càng truyền đi càng đổi vị.
Lớp học một bộ phận nhỏ người ta nói lời nói đặc biệt khó nghe.
Cũng may một đại bộ phận cảm thấy những lời này quá tổn hại, cũng không tôn trọng người, không đi theo cùng nhau nói. Phương Mẫn Quân ngược lại trở thành một thành viên trong “Một đại bộ phận người” này.
Cô ta gầy ốm nên khuôn mặt có vẻ có chút khắc nghiệt: “Mọi người cả ngày đều phỏng đoán loạn chuyện của người khác, tôi thấy mọi người mới thật sự ghê tởm nhất, Bùi Xuyên thì làm sao? Người nhà, nhân phẩm, thành tích đều tốt, cũng sẽ không ồn ào ba hoa giống như mọi người nói bậy sau lưng người khác.”
Nam sinh kia mặt đỏ lên: “Tôi nhổ. Phương Mẫn Quân cậu chính là ghen ghét Thượng Mộng Nhàn mới giúp đỡ Bùi Xuyên nói chuyện đi.”
Phương Mẫn Quân cười lạnh: “Tôi ghen ghét cái gì a, trêи đời so với Thượng Mộng Nhàn nhiều người còn đẹp hơn.”
“Những người đẹp hơn Thượng Mộng Nhàn, cả đời đều không thể coi trọng Bùi Xuyên a.” Nam sinh kia làm càn cười to, Phương Mẫn Quân sức chiến đấu không bằng hắn, nhưng thật ra tức giận đến không nhẹ.
Thời điểm Bối Dao nghe được đồn đãi vớ vẩn sắc mặt một chút liền thay đổi.
Ngày đó giữa trưa cô đang ngủ, không có nhìn thấy Thượng Mộng Nhàn tới tìm Bùi Xuyên, không nghĩ tới mọi chuyện sẽ đột nhiên biến thành như vậy. Rõ ràng lúc mùng một mới khai giảng, bởi vì mọi người đều trưởng thành, biết tránh đi chỗ đau của người khác, mọi người trêи mặt đối tàn khuyết của Bùi Xuyên đều ngậm miệng không đề cập tới, không nghĩ tới vì một Thượng Mộng Nhàn làʍ ȶìиɦ cảnh của Bùi Xuyên phát sinh thay đổi lớn đến như vậy.
Con đê ngàn dặm sụp vì tổ kiến.
Bối Dao trừ bỏ lo lắng trạng thái Bùi Xuyên, còn sợ anh hiện giờ là thật sự thích Thượng Mộng Nhàn. Cô nhìn ra Thượng Mộng Nhàn một chút đều không tốt, Bùi Xuyên sẽ bị thương tổn. Bùi không cao hứng quật cường như vậy, nếu là anh thích thật, ai khuyên cũng không được.
Tiết học cuối cùng là môn tiếng anh, Bối Dao từ sớm đã tự thu thập tốt đồ vật của mình, tiếng chuông tan học vang một cái, thiếu niên đi ra phòng học, Bối Dao lập tức liền đi theo.
Bùi Xuyên năm nay chưa đến mười bốn tuổi, khuôn mặt sạch sẽ thanh tuyển, cô mới tới gần bên người anh, Bùi Xuyên liền bỗng nhiên quay đầu lại: “Cậu đi theo tớ làm cái gì?”
Bối Dao nghe ra trong lời nói của anh chứa sự tức giận, cô nhẹ giọng nói: “Cậu đừng nghe bọn họ nói bậy, mẹ tớ nói nếu nói bậy lớn lên sẽ bị méo miệng. Bọn họ là người xấu về sau sẽ méo miệng.”
Ánh mặt trời chiếu vào trêи mái tóc mềm mại của cô, thành màu vàng kim mềm ấm đáng yêu. Cảm giác áp lực kín không kẽ hở cùng tình cảm đột nhiên liền bạo phát ra: “Bọn họ không có nói bậy, không biết là nên nói cậu ngu xuẩn hay là ngây thơ nữa, rõ ràng cậu cũng biết đó là sự thật. Nữ sinh kia muốn chơi trò chơi thôi, cậu thì sao, cậu đi theo tớ là muốn làm cái gì?”
Bối Dao nhìn anh, có chút khổ sở: “Tớ không làm cái gì.”
Cặp sách của cô thay đổi, tiểu gấu trúc thế nhưng vẫn còn treo ở phía trước. Nó đáng thương mà đong đưa theo gió mùa hè của buổi hoàng hôn.
“Cậu chẳng lẽ còn có thể……”
Trong đôi mắt mang đầy hơi nước của cô mang theo khổ sở và ý muốn thân cận, anh muốn nói ra những lời càng ác độc hơn, chính là cuối cùng cái gì cũng nói không nên lời.
Bùi Xuyên biết những người đó tuy rằng nói khó nghe, nhưng là họ nói thật.
Đôi mắt lạnh lẽo của anh đã nhìn quen những ánh mắt lạnh lùng cùng đồng tình của thế nhân, bao gồm cả nữ sinh tên Thượng Mộng Nhàn kia ngay từ đầu chính là thái độ đùa bỡn hài hước. Năm anh học lớp 7 này, bọn họ đã rõ ràng nói cho anh biết, đời này anh đều sẽ không được yêu thương.
Thích, yêu thầm, động tâm, với anh mà nói, đều là chuyện xa xỉ lại xa xôi.
Nếu làm bạn bè bình thường thì còn tốt, mọi người đều sẽ bởi vì “Đồng tình” mà chiếu cố anh. Chính là một khi nói đến tình đầu của thiếu niên, anh liền trở thành thứ dơ bẩn mỗi người đều tránh còn không kịp.
Trêи đời này sẽ không có bất luận một cô gái nào lòng rộng lượng mà không chút nào để ý mà tiếp nhận tàn khuyết của anh.
Huống chi, đó lại là cô gái xinh đẹp.
Đôi mắt đen của anh an tĩnh trầm mặc mà nhìn Bối Dao trước mắt, cô lớn lên sẽ như thế nào? Sẽ là bộ dáng như thế nào.
~~~
Chuyện này đầu sỏ gây tội là Thượng Mộng Nhàn, nhưng mà chính Thượng Mộng Nhàn cũng không nghĩ tới sự tình sẽ nháo thành như vậy, đôi mắt cô ta đảo quanh, hiện tại là lúc Bùi Xuyên bị nghìn người chỉ trỏ, nếu như cô ta đi quan tâm hắn một chút, khẳng định hắn sẽ càng thêm yêu thích cô ta hơn?
Bối Dao mấy ngày nay suy nghĩ rất nhiều biện pháp, làm như thế nào để Bùi Xuyên thoát khỏi tình cảnh không xong như vậy. Cô cũng nghĩ đến Thượng Mộng Nhàn, nếu Thượng Mộng Nhàn có thể giúp anh nói chuyện sẽ tốt hơn rất nhiều.
Bối Dao lên tầng lớp 1 sơ nhị đi tìm người, vừa lúc gặp được Thượng Mộng Nhàn cùng người khác nói giỡn cười đùa xuống dưới.
“Thượng học tỷ, em có thể cùng chị nói chuyện không?”
Thượng Mộng Nhàn dừng lại nói giỡn nhìn Bối Dao.
Cô gái trước mặt gương mặt còn có chút nét trẻ con cùng với thiếu nữ, gương mặt nhìn qua thấy rất mềm mại, mang theo chút phúng phính của trẻ con, lớn lên phi thường tinh xảo đáng yêu. Thượng Mộng Nhàn nhíu nhíu mày: “Được, nói cái gì?”
Bọn họ đi vào rừng hoa anh đào của trường học, Bối Dao dẫn đầu mở miệng: “Chị còn nhớ rõ em không? Là người đuổi con chó đi ngày hôm đó.”
Thượng Mộng Nhàn không tình nguyện nói: “Nhớ rõ.”
“Học tỷ, Bùi Xuyên hiện tại vẫn luôn bị người ta nói khó nghe, chị có thể đem sự tình lúc trước giải thích cho mọi người một chút không?”
Thượng Mộng Nhàn nói: “Có cái gì để giải thích, những lời này đó lại không phải tôi nói ra.”
“Chính là chị muốn đi theo Bùi Xuyên về nhà, mặt sau lại làm trò trước mặt mọi người cho cậu ấy chocolate, hoài bích có tội, cậu ấy hiện tại rất khó chịu.” Bối Dao thấy Thượng Mộng Nhàn không phản bác, liền biết chính mình đoán trúng, quả nhiên là Thượng Mộng Nhàn chủ động tìm tới Bùi Xuyên.
“Đâu có chuyện gì liên quan tới tôi? Chính cậu ta cũng chưa tới tìm tôi nói chuyện, cậu ta là gì của cô mà đến lượt cô muốn nói.”
Thượng Mộng Nhàn có thể đoán được cô gái trước mặt này là bạn của thiếu niên kia, Bối Dao ngày đó dũng cảm mà đuổi đi con chó sủa như điên, rõ ràng chính mình đều sợ hãi, mà vẫn đứng ở phía trước Bùi Xuyên cùng cô ta. Nhưng mà Thượng Mộng Nhàn cũng chắc chắn cô gái còn non nớt này sẽ không cùng Bùi Xuyên có bất luận quan hệ gì, như vậy thì sẽ có ai chịu đưng cạnh thiếu niên này?
Chính là cô ta không nghĩ tới Bối Dao trầm mặt.
Tiểu thiếu nữ nâng lên gương mặt trắng nõn, từng câu từng chữ nghiêm túc đến không thể tưởng tượng: “Cậu là người mà tôi bảo hộ suốt mười năm.” Anh không phải là đồ chơi hay phế nhân trong mắt các người, anh là đứa bé mà cô dỗ dành lớn lên. cô hy vọng cả đời anh bình an, giống như trước kia, chẳng sợ tính cách quạnh quẽ lại không thích cười, cũng muốn hạnh phúc vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙ mà lớn lên.
~~~
Đàm phán của Bối Dao tan vỡ, cô cũng không có nhụt chí, nhưng việc cô làm được lại rất ít, Thượng Mộng Nhàn cự tuyệt giải thích, cô liền đi giải thích cho từng người một. Cũng may ngày đó nói chuyện có chuyện tốt thay đổi —— Thượng Mộng Nhàn không hề đi tìm Bùi Xuyên.
Việc giải thích mong manh như vậy không có hiệu quả mấy nhưng cô kiên trì thật lâu, thẳng đến khi học lên sơ nhị, dĩ vãng bị mọi người dần dần quên đi, Thượng Mộng Nhàn cũng kết giao với một người bạn trai, mọi người mới hoàn toàn buông xuống chuyện này của Bùi Xuyên.
Mà Bùi Xuyên chỉ bạo phát một lần như vậy, lúc học sơ nhị, phảng phất chính anh cũng đã quên sự kiện kia, không hề nhắc tới.
Sơ tam Thượng Mộng Nhàn kết giao bạn trai truyền miệng trong đám học sinh đến điên rồi, mà thầy cô lại không biết. Những năm này cũng giống đời sau, yêu sớm đều là điều cấm kỵ mà học sinh không thể động đến, các thiếu niên một bên hâm mộ người mà Thượng Mộng Nhàn thích kia, một bên lại âm thầm bội phục dũng khí của cô ta.
Có một ngày bạn trai của Thượng Mộng Nhàn tới trường học tặng hoa hồng cho cô ta, hoa hồng kia nở đỏ thẫm đến rêu rao, nam sinh kia mang kính râm với mái tóc màu vàng, còn ôm Thượng Mộng Nhàn ở bên ngoài phòng học một chút.
Lớp số 1 sơ tam mọi người hưng phấn điên rồi, sôi nổi huýt sáo ồn ào.
Bạn trai Thượng Mộng Nhàn không phải học sinh trường sơ trung này, nghe nói lớn hơn Thượng Mộng Nhàn hai tuổi. Bối Dao cũng bị Hoa Đình kéo ra ngoài xem náo nhiệt, chẳng qua cô ở xa xa nhìn sườn mặt của nam sinh kia cảm thấy có chút quen mắt, chính là rốt cuộc là nơi nào quen mắt, cô cũng nói không nên lời.
Bối Dao biết trí nhớ của Bùi Xuyên tốt, cô tan học hỏi anh: “Tớ cảm thấy nam sinh hôm nay tới trường chúng ta rất quen mắt, cậu không phải cũng thấy được sao? Đối với hắn có ấn tượng không?”
Bùi Xuyên mắt nhìn thẳng: “Không có.”