Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Sức nóng của một ác ma

“Mẫn Mẫn, tớ là Bối Dao.”
Đôi mắt đen của Bùi Xuyên nhìn tiểu thiếu nữ đang gọi điện thoại.
Tóc dài hơi cuốn của cô rối tung ở sau người, cô mặc áo khoác màu lam nhạt. Cô nắm chặt khóa áo ở trêи vạt áo, có vẻ có chút khẩn trương. Bùi Xuyên nghe cô nói: “Mẫn Mẫn, năm nay tiểu khu có hoa mai nở rồi, đặc biệt thơm. Mẹ tớ làm lạp xưởng ăn rất ngon, khai giảng tớ mang cho cậu được không?”
“…… Chúng ta khi nào cùng đi công viên trò chơi đi, nghe nói thành phố C xây một cái công viên trò chơi mới rất lớn , tớ lớn như vậy còn chưa có đi công viên trò chơi để chơi, cậu có thể cùng đi với tớ không?”
“Đừng khóc nhé.” Cô ôn nhu nói, “Cậu là Phương Mẫn Quân, không phải Thường Tuyết.”
Tiểu cô nương ở đầu kia mặt vốn lạnh lùng, hiện tại khóc đến cuồng loạn, trong túi còn cất giấu một con dao gọt hoa quả. Lúc Bối Dao gọi điện thoại tới, kỳ thật là cô ta đang định cắt tay.
Cái tên Phương Mẫn Quân này, mười mấy năm vinh nhục, tựa hồ đều cùng Thường Tuyết móc nối. Hiện giờ tín ngưỡng sập, Phương Mẫn Quân khó chịu đến khó có thể hô hấp.
Nhưng mà thông qua cuộc điện thoại này, làm cô ta thống thống kɧօáϊ kɧօáϊ khóc ra.
Đúng vậy, cô ta mới mười hai tuổi, còn không có đi qua công viên trò chơi mới, chưa thấy cây mai ở cửa tiểu khu vẫn luôn không nở hoa bộ dáng nở hoa của nó. Cô ta sợ đau, cô ta cũng là luyến tiếc chết. Cô ta nhiều lần ngóng trông ai có thể cứu cô ta, nhưng cô ta trăm triệu không nghĩ tới, người này sẽ là Bối Dao. Từ nhỏ đến lớn đều bởi vì Thường Tuyết mà cô ta luôn đè nặng Bối Dao.
Phương Mẫn Quân dần dần được trấn an tốt.
Bối Dao ngắt điện thoại, mới thấy ánh mắt lãnh đạm ở phía trước của Bùi Xuyên.
Cô sờ sờ túi của mình, nhẹ giọng nói: “Thực xin lỗi nha, dùng điện thoại nhà cậu lâu như vậy, tớ lấy tiền trả cho cậu nhé.”
Cô sờ soạng lấy ra một tờ 50 đồng, cơ hồ đây là tất cả tài sản trong tiểu kim khố của cô.
Bùi Xuyên cười lạnh: “Cậu thật hào phóng.”
Anh nhận lấy tờ 50 đồng kia, cầm tiền giấy thưởng thức một chút: “Phương Mẫn Quân là gì của cậu, đây là tất cả tiền của cậu đi? Vẫn là nói, cậu đối ai đều như vậy?”
Bối Dao cảm thấy không thể hiểu được.
Phương Mẫn Quân không phải người nào của cô, nhưng cô suy nghĩ thật lâu, nếu cô là Phương Mẫn Quân, tâm thái cũng sẽ hỏng mất. Chuyện này nếu như tiếp tục không đi xuống, khả năng sẽ rất nghiêm trọng. Nếu không nghiêm trọng, từ trước đến nay Bối Dao tự nhiên cũng sẽ không quản chuyện của Phương Mẫn Quân.
Hai ngón tay của Bùi Xuyên nắm tiền giấy, nhẹ nhàng sử dụng lực. Nó rơi vào thùng rác.
Bối Dao theo bản năng “Oái” một tiếng, ngồi xổm xuống đem nó nhặt ra. Thiếu niên hỉ nộ vô thường đã đẩy xe lăn đi về phòng rồi.
“Bùi Xuyên, Bùi Xuyên……”
Cửa phòng phịch một tiếng ở trước mắt cô khép lại.
Bối Dao nhìn cửa ở trước mắt đóng chặt, lần đầu tiên sinh ra một chút ủy khuất. Cô rốt cuộc cũng mới mười hai tuổi, vẫn ở độ tuổi muốn người khác dỗ dành. Cô thường thường không hiểu Bùi Xuyên vì cái gì tức giận, cũng như cô không biết nên làm như thế nào để thiếu niên tâm tư thâm trầm này cao hứng.
Bối Dao cực lực thoái nhượng, cho anh hết thảy những gì chính mình cảm thấy tốt nhất. Nhưng mấy thứ này có lẽ tựa như tờ tiền giấy này, nếu như anh khinh thường, đảo mắt liền sẽ ném vào thùng rác.
Cô chớp chớp mắt, có chút muốn khóc, cuối cùng cũng không gõ cửa phòng anh, đóng cửa nhà anh, rời khỏi Bùi gia.
Bối Dao đạp lên trêи nền tuyết, mỗi bước đi là một bước chân nhỏ đáng yêu.
Sau bức màn của tầng 4, Bùi Xuyên rũ mắt nhìn cô.
Như vậy là đối vớianh không kiên nhẫn sao?
Cho nên anh, Phương Mẫn Quân, hoặc là Trần Hổ, Lý Đạt, ở trong lòng Bối Dao không có bất luận cái gì khác nhau.
Bùi Xuyên nghe thấy cô dỗ dành Phương Mẫn Quân. Trời cao cho cô một giọng nói mềm mại ngọt ngào, thời điểm nhẹ giọng dỗ dành người khác, làm nhân tâm đều mềm nhũn. Cô đã từng dỗ dành mình như thế nào, hôm nay chính là dỗ dành Phương Mẫn Quân như thế, tương lai có lẽ sẽ là Trần Hổ, Lý Đạt, bất luận một người nào.
Anh biết chính mình tức giận đến không hề có lý do, thậm chí là có vẻ tố chất thần kinh, nhưng anh khống chế không được cỗ trào phúng dâng lên từ đáy lòng.
Phảng phất có người đang nói, nhìn đi, Bùi Xuyên, ngươi ở trong mắt cô ấy, bất quá cũng chỉ là đứa trẻ đáng thương yêu cầu trợ giúp thôi.
Bùi Xuyên rõ ràng không nên tức giận, anh chỉ là một kẻ tàn phế vốn dĩ không có bất luận bạn bè nào. Chính là ngày đó ở chỗ rẽ chỗ nghe thấy được lời nói của Trần Hổ cùng Lý Đạt, nội tâm lặng yên không một tiếng động gieo một viên hạt giống.
Thiếu niên thông thường không có trưởng thành sớm như thiếu nữ, chính là năm chưa đi vào sơ nhị này, Bùi Xuyên ngây thơ lại ngây ngô mà hiểu được rằng, tâm tình của mình khi đối mặt Bối Dao không giống nhau.
Mà cô thì không biết, cái gì cô cũng không biết.
Anh nhìn dấu chân nhỏ trêи nền tuyết càng lúc càng xa, ngón tay tái nhợt gắt gao cầm tay vịn xe lăn. Bối Dao mở quyển vở bí mật của mình ra, trêи đó là bí mật từ nhỏ đến lớn không thể nói với bất luận người nào của cô.
Bản thể đến từ tương lai của mình, hy vọng mình đối Bùi Xuyên tốt một chút, lại tốt một chút. Bối Dao biết được đạo lý ngàn năm phải nhớ đến ân tình của người khác, cô đem quyển nhật ký dùng hộp nhỏ mới tinh khóa vào, như vậy ai đều sẽ không mở ra.
Không bao lâu liền đầu xuân, thành phố C lạnh đến mau, ấm lại cũng mau, Bối Dao thực mau liền thay áo bông thật dày, mặc vào quần áo thời trang mùa xuân.
Đầu xuân vui mừng nhất là với Hoa Đình, cô nàng kinh ngạc phát hiện, tất cả bạn nữ trong lớp đều giống mình, đều bắt đầu phát ɖu͙ƈ. Như là gió xuân ôn nhu mà thổi một hơi, qua ngực các cô gái. Trước ngực dần dần phồng lên, lúc này cô nàng không còn là người đặc biệt nữa, lúc này không cần Bối Dao bảo, Hoa Đình đi đường cũng là thẳng sống lưng mà đi.
Bối Dao cũng vừa bắt đầu phát ɖu͙ƈ, ngực nhỏ thường xuyên sẽ có chút đau. Cô rất cẩn thận không đụng tới chúng nó.
Hoa Đình đỏ mặt ở bên tai cô nhỏ giọng hỏi: “Dao Dao, cậu tới cái kia sao?”
“Không có.”
“Ừ, tớ khoảng thời gian trước nó tới rất hoảng sợ, thiếu chút nữa bị dọa khóc, còn tưởng rằng chính mình bị bệnh nan y.”
“Sẽ không, đó là cậu trưởng thành.”
Hoa Đình hỏi cô: “Cậu đang làm gì vậy? Xỏ nhiều hạt châu như vậy.”
“Làm vòng bình an.” Thiếu nữ hồn nhiên mặt mày ôn nhu, cô mang theo ý cười nói, “Sắp tới sinh nhật Bùi Xuyên rồi.”
Cuối mùa xuân chính là sinh nhật Bùi Xuyên, tuy rằng anh gần đây tính tình rất kỳ quái, không hề nguyện ý cùng mình tan học cùng nhau về nhà, lần trước phát xong tính tình về sau cũng không chủ động hòa giải, nhưng cô không tức giận với anh.
“Bùi không cao hứng” đã như vậy “Keo kiệt”, nếu là cô cũng keo kiệt thì không phải nha!
Hoa Đình hừ một tiếng: “Cậu làm gì mà đối với cậu ta tốt như vậy, cậu ta đối với cậu một chút cũng không tốt.” Cũng chưa thấy Bùi Xuyên đối với Dao Dao thật tốt.
Bối Dao đem hạt châu gắn tốt: “Cậu ấy trưởng thành thì sẽ tốt thôi.”
“Nói như là cậu biết cậu ấy trưởng thành sẽ như thế nào vậy.”
Cô không biết, chính là không ngần ngại mà đối tốt với anh.
Các nữ sinh trong lớp có biến hóa, Phương Mẫn Quân lại đột nhiên gầy ốm xuống. Hiện giờ dáng vẻ này của Phương Mẫn Quân, thế nhưng giống người trong trí nhớ của cô, gầy ốm, xương gò má cao. Chỉ qua một mùa đông mà Phương Mẫn Quân đột nhiên trở nên không hề giống Thường Tuyết.
Cô ta không xinh đẹp, trêи người có một loại hơi thở tiêu điều, ngược lại nhiều một ít nhân khí.
Không khí xung quanh Phương Mẫn Quân vẫn thực xấu hổ, ngược lại là chính Phương Mẫn Quân làm bộ không thèm để ý.
Hoa Đình chống cằm: “Trước kia không thích cậu ta, hiện tại cậu ta còn rất đáng thương. Thường Tuyết làm sai sự tình, cậu ta lại không có làm sai.”
Bối Dao tán đồng gật gật đầu.
“Cậu biết không, trước kia còn có người thảo luận hoa hậu giảng đường là Phương Mẫn Quân hoặc vẫn là Thượng Mộng Nhàn, học kỳ này Phương Mẫn Quân làm mọi người đều cảm thấy thỏa thỏa là Thượng Mộng Nhàn, Phương Mẫn Quân nơi nào còn có bộ dáng của hoa hậu giảng đường.”
Thượng Mộng Nhàn? Bối Dao cảm thấy tên này thực quen tai.
Bối Dao đi học sớm một năm, rất nhiều người, rất nhiều chuyện đều không giống nhau. Cô vắt hết óc suy nghĩ ký ức xa xôi, mới phát hiện xác thật có một người như vậy.
Cô đời trước so với Thượng Mộng Nhàn nhỏ hơn hai lớp.
Chờ đến khi sơ tam cô hoàn toàn trở nên xinh đẹp, có người đã từng lặng lẽ nói cho cô nghe: Nếu là lúc ấy cậu là dáng vẻ hiện tại này, hoa hậu giảng đường khẳng định không tới phiên Thượng Mộng Nhàn. Cậu so với cô ta đẹp vô số lần!
Nhưng mà Bối Dao lúc này trêи mặt còn mang theo tính trẻ con thở dài, đẹp hay không không quan trọng, cô trước vẫn là lo sinh nhật của Bùi không cao hứng.
~~~
Học kỳ hai cuối mùa xuân, sơ nhị Thượng Mộng Nhàn có được danh hiệu hoa hậu giảng đường.
Nữ sinh mười bốn tuổi, tư dung thanh lệ, so bạn cùng lứa tuổi đều nhiều hơn một tia vũ mị. Phương Mẫn Quân xuống dốc, được lợi nhiều nhất chính là Thượng Mộng Nhàn, cô ta gần đây bàn học đều được nhét đầy thư tình.
“Thượng Mộng Nhàn, tớ đã nói rồi, Phương Mẫn Quân kia tính là gì, còn không phải là có điểm điểm giống minh tinh, hiện tại minh tinh xuống dốc, Phương Mẫn Quân gầy đến da bọc xương, xấu muốn chết. Trước kia Cát Bác thích cô ta, hiện tại nhìn đến cô ta làm bộ không quen biết, ha ha ha cậu không biết thật nực cười.”
Thượng Mộng Nhàn buông gương, cũng cười.
“Bất quá cũng chỉ có thế thôi.” Bạn tốt của cô ta nói, “Cát Bác nói cho tớ biết, trước kia bọn họ ở lớp 7 số 1, mọi người đều thích Phương Mẫn Quân, có người lại mắt cũng chưa nhìn qua Phương Mẫn Quân, vẫn luôn lạnh mặt.”
Thượng Mộng Nhàn có chút cảm thấy hứng thú: “Nga? Ai nha?”
“Là Bùi Xuyên ở lớp của họ, tớ nghe nói nam sinh kia không có chân, cẳng chân là chi giả. Cậu biết chi giả là cái gì không? Chính là làm rất giống với chân thật, mang vào là có thể đi đường.”
Thượng Mộng Nhàn biểu tình lộ ra một tia chán ghét.
“Chính là một tên tàn phế như vậy, thế nhưng chướng mắt Phương Mẫn Quân, cậu có thấy buồn cười không? Cậu nói hắn là chướng mắt khinh thường, hay là không dám thích đây?”
Nữ sinh ở cái tuổi này, đề tài cảm thấy hứng thú từ nhỏ là đồ ăn vặt cùng trò chơi, dần dần tới ai thích ai, ai đối ai có hảo cảm.
Thượng Mộng Nhàn ngữ khí khinh miệt nói: “Hơn phân nửa bởi vì Phương Mẫn Quân mị lực không đủ, còn cả ngày tỏ vẻ cao cao thượng thượng như vậy, tớ muốn Bùi Xuyên kia phải tỏ tình với tớ, tin hay không?”
Bạn tốt che miệng cười nói: “Đương nhiên tin, cậu đẹp như vậy. Nam sinh tàn tật kia đến lúc đó đối với cậu muốn chết muốn sống thì làm sao bây giờ?”

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!