Một hồi mưa thu trời trở lạnh, cây ngô đồng xanh biếc ẩn ẩn có vài miếng phiến lá bắt đầu ố vàng.
Trong lòng Bùi Xuyên giống như một khối đá nặng trĩu đè ép, làm anh muốn phát giận. Mùa hè còn không có hoàn toàn qua đi, thành phố C khô ráo, anh hiện giờ cũng đã uống nước như bình thường, nhưng là ly nước là chuẩn bị cho Bối Dao, phảng phất thành một loại thói quen.
Đang lúc hoàng hôn, anh đột nhiên vặn ly nước ra, ngửa đầu một ngụm uống sạch sẽ.
Lúc tan học, Bối Dao không cùng Hoa Đình đi cùng nhau. Động tác của cô chậm, mới cất xong sách tiếng Anh mới, bóng dáng Bùi Xuyên đã biến mất ở phòng học cửa.
“Ai? Bùi Xuyên……”
Trước đây anh đều sẽ chờ mình, hôm nay anh không quay đầu lại, đã đi xa.
Bối Dao hoảng loạn cất sách bài tập cùng hộp bút hộp vào, đeo cặp sách lên lưng rồi đuổi theo anh. Gấu trúc nhỏ vung vung, bút trong hộp bút cũng va chạm đến lách cách.
Bùi Xuyên nghe thấy được tiếng bước chân phía sau, khóe môi nhấp ra một tia không vui cùng lạnh lẽo, cúi đầu đi về phía trước.
“Bùi Xuyên.” Thanh âm thiếu nữ ngọt thanh, cô thở hồng hộc: “Cậu đi chậm thôi, chờ tớ với.”
Hoàng hôn đem thân ảnh bọn họ kéo đến thật dài, Bối Dao rốt cuộc đuổi theo anh.
“Cậu làm sao vậy? Không phải muốn cùng nhau về nhà sao?”
Anh lãnh đạm nói: “Cậu cùng Hoa Đình về.”
Bối Dao hạnh nhi mắt nghi hoặc: “Nhà Hoa Đình không ở hướng này.”
Hắn càng tức giận: “Đừng đi theo tớ, cậu có phiền hay không.”
Bối Dao có chút khổ sở, cô không rõ Bùi Xuyên vì cái tức giận, thiếu nữ cũng có chút ủy khuất: “Nhà tớ ở hướng này.”
Bùi Xuyên từ nhỏ đến lớn chỉ có hai loại cảm xúc, hoặc là lãnh đạm, hoặc là hung dữ.
Hiện giờ anh ở trạng thái hung dữ, nếu anh không đi nhanh, chân lắp chi giả nhìn không ra dị thường, nhưng anh hôm nay như là giống với giận dỗi, bước nhanh đi về phía trước.
Trêи đường, khi đi qua Lý Đạt cùng Trần Hổ, Trần Hổ ngốc. Ngọa tào, cái người đang đi siêu cấp nhanh kia là Bùi Xuyên?
Mãi cho đến khi khai giảng đã được một thời gian, Bùi Xuyên cùng Bối Dao cũng không có hòa giải.
Chiều thứ sáu hôm đó đến tổ 1 làm trực nhật, trong đó có bàn của Bùi Xuyên.
Trêи bàn Bùi Xuyên, sách bị bạn học sắp xếp bàn ghế làm rối loạn, ánh mắt Trác Doanh Tĩnh sáng lên, giúp bạn ngồi cùng bàn lãnh đạm sắp xếp lại sách.
Giữa bọn họ cũng không có “Sở hà Hán giới” mà thiếu niên lạnh như băng vẽ ra.
Bùi Xuyên cầm cây lau nhà trở về, sắc mặt lập tức lạnh xuống: “Ai cho cậu đụng đến đồ vật của tôi!”
Đôi mắt đen của anh nhìn chăm chú, khi không cười có chút đáng sợ. Trác Doanh Tĩnh bị dọa tới: “Tớ chỉ là giúp cậu sửa……”
“Không cần.” Anh nói.
“Cậu như thế là sao!” Trác Doanh Tĩnh rốt cuộc cũng chỉ là một cô gái nhỏ, cô ta mấy ngày nay đối với Bùi Xuyên mặt lạnh ủy khuất cực kỳ, “Tớ rõ ràng là có lòng tốt, muốn cùng cậu làm bạn tốt.”
Các bạn học đều ở cửa sau phòng học tranh đoạt cây chổi, trong phòng học nhất thời an tĩnh.
Ngô đồng rơi xuống vài cái lá cây, gió thu thổi bay lên.
Anh cong cong môi, khuôn mặt lạnh băng của thiếu niên mang theo vài phần trào phúng: “Làm bạn? Cậu muốn cùng một người tàn phế không có chân làm bạn?”
Trác Doanh Tĩnh hoàn toàn ngây ngẩn cả người, đôi mắt cô ta không chịu khống chế mà đi nhìn xuống chân của thiếu niên.
Chỉ trong nháy mắt như vậy, cô ta cảm thấy Bùi Xuyên đang tiến hành trò đùa dai, giống như tất cả thiếu niên mười mấy tuổi ở tuổi dậy thì vậy, lấy trêu cợt con gái làm trò vui.
“Cậu cho rằng tôi đang nói giỡn?” Bùi Xuyên đè thấp tiếng nói, ngữ khí lãnh lạnh, “Cẳng chân của tôi bốn tuổi đã bị chặt đứt, hiện tại chỗ đó chỉ có hai đoạn còn lại của chân đã bị cụt lắp chân giả, muốn nhìn sao?”
Tiếng cãi nhau ầm ĩ của các bạn học ở phía sau phòng học lập tức đi xa, Trác Doanh Tĩnh bị giọng nói nhẹ nhàng mà đầy áp lực và trào phúng ép hỏi, sắc mặt trắng bệch lui về phía sau một bước. Cô ta nhìn cũng không dám nhìn Bùi Xuyên lấy một cái, lảo đảo chạy đến phía sau phòng học chỗ để dụng cụ lấy khăn đi.
Thời điểm Trác Doanh Tĩnh ở sát cửa sổ tay đều là run rẩy, cô ta đứng ở ban công bên ngoài, từ pha lê trong suốt nhìn Bùi Xuyên.
Tiểu thiếu niên cong eo, cầm cây lau nhà cùng mọi người cùng nhau lau sàn.
Trong phòng học tro bụi đầy trời, mặt anh không biểu tình, không giống các bạn học khác vừa quét rác vừa đùa giỡn. Anh lặp lại động tác đơn điệu, an tĩnh trầm mặc, phảng phất người vừa mới nói những lời cực đoan ác ý đó không phải anh nói với cô ta, mà là chính cô ta phán đoán. Trác Doanh Tĩnh cảm thấy hoang đường đáng sợ.
Cô ta đem theo khuôn mặt tái nhợt lau xong cửa sổ, cuối cùng rốt cuộc vẫn là không nhịn xuống, muốn nghiệm chứng đây không phải là một lời ác liệt vui đùa.
Trác Doanh Tĩnh kéo lại một bạn học nữ đi từ WC ra, thấp giọng hỏi: “Cậu có biết chân của Bùi Xuyên lớp chúng ta ……”
Nữ sinh kia kinh ngạc mà nhìn Trác Doanh Tĩnh, nhớ tới Trác Doanh Tĩnh là bạn ngồi cùng bàn mới của Bùi Xuyên. Ánh mắt nữ sinh đắn đo hai giây, tựa đồng tình lại tựa thở dài mà nhìn Trác Doanh Tĩnh, sau đó cũng hạ giọng nói: “Cậu ấy, không có cẳng chân, nghe nói là lắp chi giả. Cậu nhìn kỹ tư thế đi đường của cậu ấy, cùng người bình thường không giống nhau.”
Trác Doanh Tĩnh giống như sét đánh, cô ta như thế nào cũng không thể tưởng được người con tai đạm mạc thanh lãnh có khuyết tật đáng sợ như vậy.
~~~
Con đường đi ra vườn trường của Sơ trung có một trận bóng rổ, thời điểm Bùi Xuyên đeo cặp sách đi qua, một quả bóng rổ lập tức bay qua.
Anh giơ tay, vững vàng tiếp được quả cầu suýt nữa đập vào anh.
Mấy thiếu niên bên kia sợ ra một thân mồ hôi lạnh, một thiếu niên nhặt bóng nói: “Thực xin lỗi thực xin lỗi! Chúng tớ không phải cố ý, cậu không sao chứ?”
“Không có việc gì.”
“Cậu phản ứng thật nhanh, thân thủ cũng tốt, có rảnh cùng nhau chơi bóng đi.”
Bùi Xuyên lần đầu tiên nghe được khen ngợi như vậy, cảm thấy vừa châm chọc vừa buồn cười. Anh không đáp lời, đeo cặp sách bước ra sân bóng rổ.
Bùi Xuyên thật sự không vui.
Kỳ thật anh cũng không nghĩ tới, chuyện mà mình để ý nhất, có một ngày sẽ bị chính mình nói ra những lời cực đoan như vậy. Nhưng mà Bùi Xuyên so với tưởng tượng của mình, anh bình tĩnh hơn nhiều. Anh cơ hồ có thể đoán được sự biến đổi tâm lý của Trác Doanh Tĩnh, cô ta sẽ đi hỏi rõ với những bạn học khác, sau đó dần dần xa cách mình.
Nếu nghiêm trọng nói……
Nếu nghiêm trọng nói, cô ta sẽ đi nói với giáo viên xin đổi người ngồi cùng bàn.
Vòng qua con đường nhỏ ngoằn ngoèo, là vài cây thạch lựu. Chúng nó đã qua kỳ nở hoa, ở mùa thu có vài nhánh cây điêu tàn.
Chỗ sâu bên trong cây, Bối Dao ôm đầu gối ngồi ở trêи tảng đá, cặp sách bị cô ôm vào trong ngực.
Cô mặc đồng phục màu đỏ trắng, vừa thấy Bùi Xuyên đi qua, cô chạy nhanh theo đi lên.
“Bùi Xuyên.” Cô ôm cặp sách của mình, “Hôm nay thầy Tần giảng đề toán học cuối cùng tớ nghe không hiểu, cậu có hiểu không?”
Anh trầm mặc, mắt nhìn thẳng: “Không.”
“Vậy tớ trở về xem hiểu rồi giảng cho cậu được không?”
“Không cần.”
“Cậu tức giận sao?”
“Không có.”
Cô cắn môi, không nhịn được cười: “Bùi Xuyên, cậu có thể đổi tên thành Bùi không vui .”
Bùi Xuyên tức giận cực kỳ, anh cũng không rõ mình tức giận cái gì, thậm chí nhìn cô là ấu trĩ không có lý do. “Bùi không vui” lạnh mặt, đôi mắt đen nhánh nhìn cô một cái.
Bối Dao nói: “Cậu đừng không vui nhé, tớ đem cửu liên hoàn* của tớ tặng cho cậu được không.”
*Cửu liên hoàn: Cửu liên hoàn là một trò chơi thưởng gặp lưu truyền trong dân gian Trung Quốc, cũng là một trò chơi rất kỳ diệu được cả thế giới công nhận. Trong tiếng Anh trò chơi này của Trung Quốc được gọi là “Chinese King” có nghĩa là “Vua Trung Quốc”.
Cô cúi đầu, từ cặp sách lấy ra một cái cửu liên hoàn tinh xảo, đây là Bối Lập Tài mua riêng cho cô. Bối Dao còn chưa có bỏ ra chơi, nghe nói rất khó giải.
Cô cười lắc lắc cửu liên hoàn, nó đinh linh linh rung động.
Bùi Xuyên lạnh mặt tiếp nhận, ở trong tầm mắt kinh ngạc của cô, một vòng giải một vòng mà giải, toàn bộ cửu liên hoàn được giải không quá hai phút.
Anh lại nhét đến trong tay cô, không nói một lời đi về phía trước.
Bối Dao ôm cửu liên hoàn giải đến chỉnh chỉnh tề tề, sửng sốt một chút lại theo đi lên. Gió thu gợi lên mái tóc đen của thiếu niên, cô vừa đi vừa cúi đầu đem cửu liên hoàn nghịch loạn.
Bối Dao tự mình giải, lại như thế nào cũng không giải được.
Bối Dao cũng không tức giận anh lãnh đạm, cô đi ở bên người anh, nhẹ nhàng hát. Cô hát chính là album của Dung Tổ Nhi năm 2003 《 ta kiêu ngạo 》.
“pride in your eyes
Vì ta viết lại nửa đời sau……”
Bối Dao thanh âm vừa nhẹ lại mềm, ca hát rất êm tai.
Bùi Xuyên thả chậm bước chân, cùng cô sóng vai đi cùng một chỗ. Thiếu nữ bước chân nhẹ nhàng, rõ ràng là mùa thu, lại mang theo mùa xuân ôn nhu cùng tinh thần phấn chấn.
“Bùi Xuyên, cậu cảm thấy cô dạy ngữ văn đẹp không?”
Bùi Xuyên dừng một chút: “Khó coi.”
“Hử.” Bối Dao có chút thất vọng, cô dạy ngữ văn là nữ nhân thanh thuần động lòng người. Trong trí nhớ của Bối Dao, sơ nhị khi cô gầy đi cũng giống dạng khí chất này. Khẳng định sau này Bùi Xuyên cũng cảm thấy mình khó coi.
“Bùi Xuyên, chúng ta hòa giải đi.”
Anh nhấp môi.
“Nhà bà Chu mới tới một con chó nhỏ, thấy tớ sẽ sủa, mấy ngày nay tớ về nhà đều sợ hãi.”
Bùi Xuyên đột nhiên xoay người, rũ mắt nhìn cô, anh gằn từng chữ một: “Cho nên, tác dụng của tớ chính là vì đuổi chó cho cậu.”