Ngữ khí của cô vừa thân mật lại nũng nịu. Bùi Xuyên nhìn không ra cô đang nghĩ gì, nhưng nghe lời cô nói xong hắn thật sự nghiêm túc kiểm tra vết thương cho cô.
Cô dùng mũi chân cọ cọ ngón tay hắn.
Dưới ánh trăng, hắn không nói gì nhưng lại dùng ngón cái vuốt ve bàn chân bướng bỉnh kia. Đến cuối cùng, cô vẫn không chịu nổi nhột nên tự rụt chân về. Cô cười đến nỗi trong mắt nhiễm một tầng nước, khiến hắn nhịn không được cũng cười theo.
Cô có chút thích bộ dáng mỉm cười hiện tại của hắn. Giống như lần đầu nhìn thấy hắn, mặc kệ hắn trồng hoa hay nói chuyện cũng đều nghĩ cô sẽ rời đi,. Hắn luôn bình tĩnh như một hồ nước, không vui không buồn. Nhưng hiện tại cả người hắn như sống lại.
Vu Thượng Huyền nói, Bối Dao trước đây chưa từng thân cận hắn. Hắn như kẻ lạc trong sa mạc không đi ra được, ngày ngày đều vô vọng.
Bối Dao nói: “Đêm nay em muốn ngủ ở phòng bên cạnh phòng anh.”
“Được.”
Cô nghĩ nghĩ, lại có chút tủi thân nói: “Sau này anh rời đi không được bỏ em lại nữa nhé?”
Bùi Xuyên nói: “Ừ” sau đó thấp giọng xin lỗi, “Thực xin lỗi.”
Cô nói: “Em không tức giận, em chỉ sợ có một ngày không tìm được anh.”
Mặc kệ là chạy, truy đuổi hay dò hỏi thì toàn thế giới này đều không có tin tức của hắn, giống như năm đó hắn tự thú cô không tìm được. Cô không sợ ngàn dặm bôn ba, chỉ sợ hãi bỏ qua và mất đi.
Satan trước mặt có ánh mắt bình thản, đây là bộ dáng thành thục của Bùi Xuyên khi lớn lên.
Cô chỉ chỉ ánh trăng trên bầu trời nói: “Chỗ kia hình như có cái gì.”
Bùi Xuyên ngẩng đầu, trên màn trời cao vời vợi, ánh trăng vừa tròn vừa sáng, ánh sao lấp lánh nhưng lại chẳng có gì bất thường cả.
Cao Quỳnh ló đầu ra liền thấy trước mắt là một màn khiến cô ta tức nổ phổi: Tiểu yêu tinh cầm mặt nạ của Satan trong tay, nhánh chóng hôn lên chữ “S” trên mặt hắn, sau đó chạy về khoang thuyền. Cô ta muốn nói lần này cô ta đã hôn được Satan rồi sao?
Cao Quỳnh muốn té xỉu, a a a a tiểu yêu tinh! Lại dám đem Satan mê đến thất điên bát đảo!
Chỉ sợ có mỗi tiểu yêu tinh này cho rằng trộm hôn thế là dễ dàng. Kỳ thực Satan thừa sức giết chết cô ta, nhưng hắn cam chịu, cực kỳ phối hợp mà cam chịu!
Ánh đèn trên du thuyền chiếu lên mặt nước biển lóng lánh, Cao Quỳnh thấy Satan ngồi một hồi lâu, lại đẩy xe lăn về khoang thuyền, biểu tình bình tĩnh, giống như không phát sinh chuyện gì.
Nhưng Cao Quỳnh hiểu không có A Tả đẩy hắn thì chứng tỏ Satan đang có vấn đề. Cao Quỳnh đạp một chân lên lan can, đây nhất định không phải tiểu thư Bối Dao, cô ta sẽ không hôn Satan.
Cô ta chờ Satan thất vọng với kẻ giả mạo này, hoặc tới đất liền rồi thì hàng giả đó sẽ sợ Satan.
Gió biển mang theo vị tanh độc nhất, mà ánh trăng ban đêm cũng thực sáng. Có người một đêm không ngủ.
Ánh mặt trời sáng sớm bao phủ toàn bộ boong tàu, mặt biển an tĩnh, ánh sáng mặt trời dâng cao.
Lúc A Tả đẩy Bùi Xuyên đi ra cửa khoang thì tất cả mọi người đều trố mắt. Thần sắc của hắn bình tĩnh, trên khuôn mặt lạnh lùng có một vết sẹo chữ S. Nếu không phải phía sau hắn là A Tả trung thành và tận tâm thì mọi người cơ hồ sẽ nghĩ đây không phải Satan. Đã bao nhiêu năm bọn họ không gặp qua bộ dáng của Satan rồi?
Đối mặt với những ánh mắt kinh ngạc lại mịt mờ, Bùi Xuyên vẫn hết sức thản nhiên. Trong nội tâm hắn không quá quen, hắn mang mặt nạ đã lâu, làn da có chút trắng nhợt, cũng không quen lát nữa nghị sự mọi người sẽ nhìn mình bằng ánh mắt kỳ quái, vì thế hắn nói với thiếu nữ bên cạnh: “Trả cho anh.” Đừng đùa.
Bối Dao cầm mặt nạ kia trên tay, thiên thần gãy cánh, sau đó giấu ra phía sau.
Bùi Xuyên ôn hòa nói: “Nghe lời.”
Bối Dao cảm thấy có chút khó nói, rõ ràng mấy ngày trước mình cùng Bùi Xuyên vẫn là bạn cùng tuổi, nhưng chỉ mấy ngày sau Satan đã lớn hơn mình nhiều.
Cuối cùng cô cũng trả mặt nạ lại cho hắn, Bùi Xuyên tự mình đeo lên, nhưng biểu tình của những người xung quanh vẫn kỳ quái.
Lúc ăn sáng đám đàn ông phải bàn chuyện. Mà trên thuyền cơ bản toàn là đàn ông, chỉ có Cao Quỳnh và Bối Dao là nữ. Bùi Xuyên nhìn Bối Dao ở bên người, lại nói với Cao Quỳnh: “Cô đi với cô ấy một lúc.”
Cao Quỳnh không tình nguyện nói: “Được.”
Sau khi cấy vãng sinh, sự chân thành của Cao Quỳnh là không thể hoài nghi. Cô làm tròn chức trách mà đi theo Bối Dao mà Bối Dao cũng sợ gây thêm phiền toái cho Bùi Xuyên, vì để hắn yên tâm nên cô cũng không cự tuyệt.
Trên đảo nhỏ kia không có quần áo của phụ nữ vì thế quần áo cô mặc đều là do Cao Quỳnh mang đến. Cao Quỳnh nhớ tới nụ hôn hôm qua của Bối Dao thì lúc này nhìn cô rất không vừa mắt. Ánh mắt bắt bẻ của cô ta dừng trên người Bối Dao, quét tới quét lui.
Bối Dao hỏi cô: “Cô đang nhìn gì vậy?”
Ánh mắt Cao Quỳnh cuối cùng dừng trên ngực Bối Dao. Mà Bối Dao bị ánh mắt lộ liễu của cô ta làm cho nổi da gà, lại có chút xấu hổ buồn bực.
Ánh mắt của Cao Quỳnh sáng quắc, cô ta đã độn ngực mới có thể mặc vừa cái váy kia, thế nhưng tiểu yêu tinh này lại mặc vừa người.
Cao Quỳnh: “Này đồ giả, cô có từng nghe qua câu lấy sắc thờ người, sắc suy thì tình mỏng chưa?”
Bối Dao: “……” Cô không ngốc, cũng hiểu Cao Quỳnh đang nói cái gì. Cao Quỳnh không thích cô mà cô cũng không thích Cao Quỳnh. Nghĩ tới cô ta đi theo Bùi Xuyên nhiều năm như thế, thì trong lòng cô cũng chua lòm. Vì thế cô cố tình chọc giận Cao Quỳnh: “Ít nhất có sắc so với không có vẫn tốt hơn, Bùi Xuyên chính là thích tôi như thế đó.”
Cao Quỳnh nhảy lên: “Rốt cuộc cô muốn gì hả? Trừ vãng sinh và tính mạng của Satan thì còn lại cô có thể nói, tôi đều có thể giúp cô. Cấp trên của cô phái cô tới dù sao cũng phải có mục đích chứ.” Cô ta chịu không nổi nữa rồi! Chỉ cần thứ này có thể đi, cô ta có thể giống như tiễn Phật mà làm hết sức!
Bối Dao nhìn cô ta, ánh mắt nghiêm túc nói: “Tôi có mục đích.”
Cao Quỳnh vui vẻ: “Mục đích gì?”
Bối Dao cong mắt: “Muốn được Satan thích.”
“Cô chơi tôi!”
Bối Dao kinh ngạc: “Sao cô lại không chịu nghe lời nói thật vậy?”
Cao Quỳnh lười nói chuyện với cô, Bối Dao cũng không muốn để ý với cô ra, vì thế cô tự mình đi dạo.
Du thuyền vô cùng xa hoa, khiến cô nhớ đến bộ phim 《 The Titanic 》. Cô sinh ra ở thành thị, không có biển rộng, Bối Dao cũng chưa từng ra biển, bởi vậy khi gió biển thổi nhẹ qua thì tâm tình của cô cũng rất tốt.
Ở đây thời gian trôi qua có vẻ yên tĩnh, lại đặc biệt thỏa mãn và vui sướng. Cao Quỳnh cảm thấy cái bầu không khí này, cái loại hạnh phúc này có thể lây nhiễm, biểu tình của cô ta đổi đổi, bất mãn hừ một cái: “Đồ nhà quê.”
Bối Dao cũng không thèm so đo với cô ta. Tới giữa trưa, đến thời gian ăn cơm nhưng cô vẫn không thấy Bùi Xuyên đâu, cơm trưa đều là đưa đến tận phòng.
Bùi Xuyên có vẻ rất bận, đến tận đêm hắn vẫn chưa có thời gian. Bối Dao nhìn sang đại sảnh bên kia vài lần, trong lòng có chút mất mát. Cô vươn ngón tay, hoàng hôn nhẹ điểm lên đầu ngón tay cô một chút.
Cao Quỳnh vui sướng khi người gặp họa nói: “Buổi sáng là ai đắc ý nói Satan thích mình ấy nhỉ? Satan tuy rằng bận nhưng cũng không đến mức không thèm gặp cô đi, đừng có mà tự dát vàng lên mặt mình nữa.”
Lúc khuya, Bối Dao đến gõ cửa phòng Bùi Xuyên, giọng nói của hắn bình thản cất lên: “Mời vào.”
Bối Dao đẩy cửa ra thấy hắn đang đọc sách.
Bùi Xuyên nhìn thiếu nữ co quắp ở cửa: “Làm sao vậy?”
Bối Dao nói: “Không có việc gì.”
Kỳ thật cô cũng không dính người, chỉ là thế giới này khiến cô cảm thấy quá thiếu an toàn. Hơn nữa tối qua Bùi Xuyên vẫn còn ôn nhu, thân mật thế mà hôm nay thái độ của hắn lại như gần như xa, khiến cô thấp thỏm lo âu.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!