Tiểu Bối Quân hoảng loạn mà ném một viên pháo qua đánh người xấu. Mẹ nói người xấu sẽ bắt các bạn nhỏ vào buổi tôi. Viên pháo dừng trên đùi Bùi Xuyên, một cỗ mùi thuốc khói sặc lên.
Hắn nhíu mày, vừa mới cầm lấy thì quả pháo kia lại rẫu rĩ mà nổ tung trong tay hắn khiến hổ khẩu của hắn đau đớn.
Bùi Xuyên ngước mắt, không biết làm sao lại thấy sau lưng đứa nhỏ kia có một thiếu nữ chạy tới.
Bối Dao cũng ngẩn ra. Bối Quân đang ở tuổi nghịch ngợm gây sự, cô vừa mới lơ đãng đã thấy em trai nhà mình ném pháo lên người khác. Bối Dao sợ tới mức hãi hùng khiếp vía, bất chấp việc thẩm vấn em trai lấy bật lửa ở đâu ra chỉ vội vàng tiến lên kiểm tra vết thương cho Bùi Xuyên.
“Anh không sao chứ? Chảy máu rồi này.” Cô theo bản năng đè lại mạch máu cách hổ khẩu một đoạn.
Bùi Xuyên ngơ ngẩn.
Hắn đang sốt, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng. Bông tuyết bay lả tả rơi xuống chạm vào người hắn là tan ra. Một bàn tay mềm mại hơi lạnh đang cầm lấy tay hắn, thực ra cũng không phải cầm, nhưng chút tinh tế này của thiếu nữ khiến mọi cảm quan của hắn đều được phóng đại lên.
Đây là lần đầu tiên hắn dựa vào cô gần như thế, giống như cơn sốt khiến người ta sinh ra ảo giác, hơi thở hắn cũng dồn dập hơn.
Bùi Xuyên không biết tay mình có đau hay không, toàn bộ giác quan trên cơ thể hắn đều tập trung vào chỗ tiếp xúc với bàn tay kia. Bùi Xuyên theo bản năng dùng sức cầm lấy bàn tay đó.
Bối Dao kinh ngạc mà ngước mắt.
Lúc Bùi Xuyên nhìn thấy ánh mắt cô thì giống như bị điện giật, đột nhiên ném tay cô ra. Không khí chợt an tĩnh, bông tuyết dừng trên mái tóc đen của thiếu nữ.
Bùi Xuyên rũ mắt không nói. Hắn không biết nên giải thích hành động vừa rồi của mình như thế nào, nhưng Bối Dao so với hắn còn xấu hổ hơn.
Thật ra cô không nghĩ quá nhiều về hành động nắm tay kia của Bùi Xuyên, cô xấu hổ là vì em trai mình làm bị thương anh trai hàng xóm đã lâu cô không gặp. Mà hắn vẫn không thích cô như cũ.
Bối Dao kéo em trai qua nói: “Mau xin lỗi anh ấy đi.”
Bối Quân cũng ý thức được mình đã gây ra họa, vì thế hắn ủ rũ cụp đuôi mà nói: “Anh, thực xin lỗi.”
Đôi mắt trắng đen rõ ràng của Bối Dao nhìn vào mắt Bùi Xuyên, thành khẩn nói: “Thực xin lỗi, em trai em không hiểu chuyện, tay anh bị thương thế này, để em đưa anh đến bệnh viện xử lý. Em cũng sẽ bồi thường.”
Bùi Xuyên lạnh lùng nói: “Không cần.”
Giọng điệu của hắn cực kỳ lãnh đạm, giống như hàn băng khó tan. Trong lòng Bối Dao có xúc động, thật sự không biết nên làm cái gì mới tốt.
Hai chị em đứng ở trước mặt hắn, đều là một bộ dáng chờ bị dạy dỗ. Bùi Xuyên trầm mặc nói: “Hai người về đi.”
Bối Dao cẩn thận liếc nhìn tay hắn, miệng vết thương rất sâu, hẳn là Bối Quân nhặt một quả pháo chưa kịp nổ từ nhà người khác.
Áy náy bất an làm cô không có cách nào yên tâm thoải mái rời đi. Người khác rộng lượng cũng không có nghĩa là cô có thể bỏ qua, vì thế cô hoảng loạn cúi người nói: “Vậy anh chờ một chút.”
Cô lôi kéo em trai sau đó vội vàng chạy về nhà. Chỉ chốc lát sau tiểu Bối Quân được đưa về còn cô một mình trở lại. Trong lòng cô ôm một cái hộp nhỏ màu hồng.
Cô thấy Bùi Xuyên vẫn còn ở nơi đó thì thở nhẹ ra: “Anh để em giúp rửa sạch miệng vết thương nhé?”
Những bông tuyết dừng trên lông mi của Bùi Xuyên, sau một hồi lâu sau hắn vươn tay. Bối Dao cảm thấy ở chung với hắn rất khó nên lúc này cô như được đặc xá, trong mắt cũng hiện ra vui sướng rồi ngồi xổm xuống trước mặt hắn.
Cả người Bùi Xuyên giấu trong bóng tối, trên đầu chỉ có một bóng đèn đường đã cũ. Hắn xòe tay, lòng bàn tay thô ráp, làn da như bị gió sương ăn mòn, khớp xương thô to, ngón tay thon dài. Trên bàn tay đó dày đặc những vết thương lớn bé.
Hắn không có cẳng chân, ngày thường có nhiều việc đều phải ỷ lại vào đôi tay này để hoàn thành. Vì thế đôi tay này cũng không đẹp. Bùi Xuyên theo bản năng muốn rụt về, nhưng hơi thở ấm áp nhẹ nhàng của cô phả lên đó khiến hắn như bị điểm huyệt, không thể động đậy.
“Bôi cồn tiêu độc sẽ xót một chút nhé.” Bối Dao nhìn chỗ hổ khẩu của hắn máu chảy đầm đìa thì da đầu tê dại. Cô chỉ có thể tận lực nhẹ nhàng, dùng giọng mềm mại như dỗ trẻ con mà nói với hắn, “Nếu đau thì nói với em.”
Hắn nhấp môi.
Trong suốt quá trình cô dùng cồn rửa vết thương cho hắn, bàn tay này chưa từng run một chút. Trong lòng cô thở dài rồi lại càng thêm kính sợ.
Bùi Xuyên chỉ đang nhìn cô. Bối Dao ngồi xổm trước mặt hắn, rũ mắt, hàng mi dài có vướng một bông tuyết. Cô rửa sạch tay cho hắn bằng cồn rồi dùng băng vải bao lại.
Cô đã trưởng thành, mặt mày nhu hòa thanh lệ, gương mặt nhìn qua mềm mại. Hắn nhìn một lát rồi hơi chuyển mắt —— Bùi Xuyên sợ chính mình tiếp tục nhìn sẽ không nhịn được vươn tay xoa mặt cô.
Trên thực tế Bùi Xuyên cũng không cảm thấy đau, hắn cũng không trách tiểu Bối Quân. Hắn hiểu rõ nếu không có chuyện này thì hắn sẽ không có cơ hội được ở chung với Bối Dao như thế này.
Nhưng mà chuyện này luôn sẽ đến lúc kết thúc. Bối Dao thật cẩn thận, cố gắng không đụng tới hắn. Băng bó xong cô đóng hộp y tế sau đó lấy ra một bao lì xì trên người mình đưa cho hắn nói, “Xin lỗi đã khiến anh bị thương, đây là lì xì may mắn của bà bà trăm tuổi trong hẻm nhỏ, chúc mừng năm mới, hy vọng anh được bình an.”
“Anh đã nói rồi, không cần.” Thần sắc hắn lạnh lẽo, đẩy xe lăn rời đi.
Bối Dao nhìn bóng dáng hắn biến mất trong gió tuyết, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Trưởng thành rồi vẫn giữ tính tình đó.”
*
Sau năm mới chính là mùa xuân, theo lý thuyết thì một năm này Bùi Xuyên hẳn là phải thi đại học. Nhưng vào một ngày tháng 9 hắn bị thủ hạ của K hắt một chậu nước cho tỉnh lại.
Bùi Xuyên mở to mắt, trong đôi mắt đen nhánh không có một chút kinh ngạc và hoảng sợ nào.
Một người đàn ông đang ngồi bắt chéo chân, giọng điệu khoa trương nói: “Nhìn một cái xem, nhìn thiếu niên thiên tài của chúng ta xem, thật đúng là không chút hoảng loạn. Sao lại có thể đối xử với nghiên cứu viên của chúng ta như thế chứ? A Tả, mau nâng hắn dậy.”
Một người đàn ông mặc quần áo xám ở bên cạnh túm lấy cổ áo Bùi Xuyên, khiến cho hắn ngẩng đầu lên.
Ánh mắt Bùi Xuyên không hề gợn sóng mà bình tĩnh nhìn K. Tên kia huýt sáo, thản nhiên nói: “Mày cũng không phải người lương thiện gì, vì sao lại cự tuyệt dùng người sống để thí nghiệm chứ? Lúc trước mày đem tên kia đến làm thí nghiệm không phải cũng làm rất tốt sao?”
Bùi Xuyên châm chọc mở miệng: “Không muốn làm thì không làm.”
“Nhiều năm như vậy mà mày không học được đạo lý gì sao? Mày nên thức thời một chút, tao biết xương cốt mày cứng, nhưng tao nghĩ con người luôn có thứ mình để ý đúng không?”
“Đem mày lột sạch cột vào nơi hoang vu thì sao?”
Trong mắt hắn hơi nổi lên gợn sóng sau đó là một mặt hồ tĩnh lặng.
K sách một tiếng, như vậy cũng không được hả?
“Thủ hạ của tao cũng có vài người thích kiểu như mày, hay là cùng bọn nó chơi chút.”
Bùi Xuyên cười lạnh: “Được.”
Kéo mấy kẻ chôn cùng cũng không tồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!