Xuyên bị tàn tật, lại còn từng ngồi tù mà cô ta cũng chấp nhận được! Nếu cho cô ta khuôn mặt của Bối Dao thì gả cho ai cũng tốt hơn Bùi Xuyên!
Trên bàn cơm rất an tĩnh, lúc sắp cơm nước xong, Bùi Hạo Bân lấy từ áo khoác ra một cái thẻ ngân hàng, sau đó cẩn thận nói: “Đây là…… Mẹ con cho con. Bà ấy đi công tác nên không dự hôn lễ của con được, còn đây là quà của bà ấy cho Bối Dao.”
Bùi Xuyên nói: “Không cần.”
Không khí chớp mắt lại yên lặng. Trong lòng Bùi Hạo Bân có khó chịu nói không nên lời. Ông ta chậm rãi lấy ra một cái thẻ khác nói: “Đây là của ba cho con.”
Tào Lị tức giận đến cắn răng. Bà ta biết trong tấm thẻ đó có đến gần 100 vạn! Một trăm vạn đó! Đời này bà ta chưa từng thấy nhiều tiền như thế bao giờ! Hiện tại tiền này đều cho Bùi Xuyên, gia sản nhà bọn họ sắp không còn gì rồi.
Sắc mặt Bùi Xuyên nhàn nhạt, không lên tiếng. Hắn rút một tờ giấy, nhẹ nhàng lau khóe môi cho Bối Dao.
Bùi Hạo Bân biết với tính cách của Bùi Xuyên thì hắn sẽ không nhận, vì vậy ông đẩy tấm thẻ về phía Bối Dao nói: “Bối Dao, đây là tâm ý của chú và mẹ Bùi Xuyên, các con xây dựng gia đình cần có tài chính, chú cũng chỉ có thể làm chút này, con nhận đi.”
Bạch Ngọc Đồng tức chết rồi. Tào Lị biết Bùi Hạo Bân sẽ cho tiền nhưng Bạch Ngọc Đồng không biết.
Cô ta còn đang vui sướng khi người gặp họa. Tên Bùi Xuyên chết tiệt này mới ra tù, hiện tại khẳng định không có nhà, không có xe, lại thất nghiệp. Bối Dao lớn lên xinh đẹp thì thế nào? Không phải sẽ sống những ngày khổ cực sao? Kết quả không nghĩ tới chú Bùi sẽ lấy tiền ra cho bọn họ! Số tiền kia hẳn là không ít. Nói không chừng còn đủ để mua nhà cho tên tàn phế này.
Bối Dao lắc đầu: “Cảm ơn chú, về chuyện tiền, cháu và Bùi Xuyên sẽ nghĩ cách.”
Trong lòng Bùi Hạo Bân chua xót nói với Bùi Xuyên: “Ba biết ba thực xin lỗi con, hôm nay ba cũng nói luôn. Ba đã lập di chúc, về sau toàn bộ tài sản của ba đều để lại cho con và Bối Dao. Hiện tại con muốn trợ giúp gì, cứ nói với ba, ba nhất định sẽ cố hết sức. Tiền này là của con, nếu con không cần thì ba sẽ quyên cho quốc gia.”
Bùi Xuyên nói: “Quyên đi.”
Tào Lị nhịn không được nói: “Đây là ba cậu tích cóp cả đời, quyên thì ra cái gì nữa? Nói gì thì cậu cũng phải mua nhà, mua xe, cầm tiền ít nhất còn có thể sống tốt chút.”
Ánh mắt Bùi Xuyên lạnh lùng lướt qua bà ta, còn có đứa nhỏ bà ta ôm trong lòng, sau đó lại dừng trên mặt bà ta, nói: “Nhà tôi đã mua, ở thành phố B, xe ngày mai cũng có thể đi lấy về. Tôi có công việc, có thể nuôi Dao Dao, không cần mấy người nhọc lòng.”
Bạch Ngọc Đồng nói: “Anh đùa cái gì thế? Anh mà cũng có nhà ở thành phố B sao?” Nhà ở thành phố B vào năm 2013 này cũng phải tốn vài trăm vạn. Bùi Xuyên hẳn là đang khoác lác đi!
Bùi Xuyên lạnh lùng liếc nhìn cô ta một cái, Bạch Ngọc Đồng theo bản năng rụt rụt cổ.
Bùi Xuyên lấy ra một tấm danh thiếp, đặt ở trước mặt Bùi Hạo Bân, sau đó nhẹ giọng hỏi Bối Dao: “Ăn no chưa?” Bối Dao gật gật đầu, lúc này hắn mới lôi kéo Bối Dao, đi ra ngoài cửa.
Ánh mắt Bùi Hạo Bân ngơ ngẩn dừng trên tấm danh thiếp kia, sợ tới mức không thể nói chuyện. Lúc này Bùi Gia Đống đột nhiên nhảy xuống ghế, chạy về phía cửa cất giọng giòn tan gọi: “Anh!”
Không khí thực an tĩnh.
Bùi Xuyên rũ mắt nhìn đứa bé lùn xủn dưới chân, ánh mắt an tĩnh mà đảo qua hắn. Bùi Gia Đống bị dọa thì lùi về phía sau một bước. Hắn rất thích anh trai mà.
Tào Lị vội vàng chạy đến ôm lấy đứa nhỏ lùi ra xa, giống như sợ ngay sau đó Bùi Xuyên sẽ chặt đứt chân con bà ta không bằng.
Bùi Xuyên không nói chuyện, chỉ mang theo Bối Dao rời đi.
Trong lòng Tào Lị vẫn còn sợ hãi. Ánh mắt hắn quá lạnh, khiến lòng bà ta sinh ra nhút nhát. Ôm con trai trở về bàn, bà ta lúc này mới thấy Bùi Hạo Bân nhìn chằm chằm tấm danh thiếp, hốc mắt đỏ lên. Tào Lị nhìn nhìn rồi hô lên: “Viện nghiên cứu quốc gia, Bùi Xuyên ư?”
Đây là…… Nhà khoa học!
Bạch Ngọc Đồng trợn tròn mắt.
Sao có thể! Hắn sao có thể là nhà khoa học chứ? Không phải hắn ngồi tù sao? Vậy…… Phòng ở và xe đều là thật ư?
Bùi Hạo Bân lau mặt, ông ta và Tưởng Văn Quyên đều sai rồi, sai đến thái quá rồi. Bọn họ cho rằng đứa nhỏ này đã bị hủy hoại nhưng hóa ra hắn vẫn ưu tú như thế. Tương lai của hắn không thua bất kỳ kẻ nào. Sự thật này không tiếng động mà kể ra rằng bọn họ trước đó đã sai như thế nào.
Nhưng mà cảnh đời đổi dời, bọn họ cả đời này đều thiếu hắn, nhất định cả đời sẽ không được bình an, phải sống trong hối hận.
~
Bối Dao nhẹ nhàng cầm tay Bùi Xuyên, một tiếng “Anh” kia khiến Bùi Xuyên xúc động rất lớn. Lúc ấy cô cảm nhận được cả người hắn cứng đờ.
Cô hỏi: “Anh không vui sao?”
Bùi Xuyên cầm lấy tay cô: “Không có.”
Cũng không phải không vui, hắn chỉ không biết phải hình dung cảm giác này như thế nào. Đó mà một đứa trẻ có chung huyết mạch với hắn, một đứa nhỏ khỏe mạnh. Ý muốn thân cận của Bùi Gia Đống thực rõ ràng, chỉ là Bùi Xuyên cũng không thích hắn.
Khi Bùi Xuyên còn nhỏ cũng khỏe mạnh hoạt bát như vậy. Khi đó hắn còn rất thông minh mà năm nay Bùi Gia Đống cũng bốn tuổi, đúng vào tuổi hắn mất đi cẳng chân. Nếu không phát sinh chuyện kia thì quỹ đạo trưởng thành của Bùi Xuyên hẳn cũng giống đứa nhỏ này.
Hắn chỉ hơi hoảng hốt, phảng phất như thấy được bản thân mình nhiều năm trước. Nhưng hắn cũng chỉ thoáng hoảng hốt mà thôi, hắn sẽ không quản chuyện của Bùi gia. Hắn hiện tại đã có một gia đình rồi.
Bối Dao nhớ tới tấm danh thiếp kia, có chút tò mò: “Anh đưa cho chú Bùi cái gì vậy?” Lúc đó cô ngồi xa, không nhìn thấy chữ bên trên.
Mắt cô rất sáng, Bùi Xuyên không nói một lời mà cầm một tấm danh thiếp khác đưa cho cô. Hắn có chút khẩn trương, nhớ tới lời cô nói trên phi cơ ngày trước thì yên lặng nhìn phản ứng của cô.
Bối Dao ngẩn ngơ: “Là nhà khoa học sao?”
“Ừ.”
Cô chớp chớp mắt, có chút không thể tin được. Hồi lâu sau cô nhón chân, nhẹ nhàng hôn lên mặt hắn một cái: “Bùi Xuyên thật lợi hại.”
Nhà khoa học đó! Bao nhiêu người cả đời đều không có được vinh dự này!
Bối Dao là người kinh ngạc nhất, có trời mới biết vốn hướng đi của Bùi Xuyên là trở thành “satan” đó!
Bùi Xuyên cảm nhận được trên má có cảm xúc mềm mại, hắn không nói chuyện, bên tai chỉ ửng đỏ lên. Có lẽ Bối Dao không biết rằng không có gì tốt đẹp hơn một người con gái khen người đàn ông của mình lợi hại. Giống như những khổ sở trong nhiều năm đều được hồi đáp. Hắn thấp giọng nói: “Em học tập cho tốt, anh sẽ nuôi em.”
Bối Dao cười gật gật đầu: “Vậy làm phiền Bùi tiên sinh nhé!”
Hắn nhấp môi, trong mắt có ý cười, trong lòng thì ngọt lịm.
Hôn lễ quá gấp gáp nên áo cưới của Bối Dao không kịp làm, cô chỉ có thể đến tiệm chọn cái có sẵn. Bận bận rộn rộn vài ngày, cuối cùng cũng tới lễ cưới.
Thiệp mời Bùi Xuyên gửi đi đều là người quen. Khi hắn niên thiếu chỉ có ba người bạn là Kim Tử Dương, Trịnh Hàng, còn có Quý Vĩ.
Trịnh Hàng thực sự có chút ngoài ý muốn khi hắn kết hôn nhanh như vậy, nhưng cũng cao thấy vui vẻ cho Bùi Xuyên. Cuộc đời này hắn đi được đến đây cũng không dễ dàng.
Hôn lễ của bọn họ ở lễ đường, tiếng chuông vang lên, Bối Dao kéo tay ba bước vào.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!