“Trọng sinh” đối với một đứa bé mà nói thì quá xa xôi, ngay cả bản thân cô cũng có chút mờ mịt, vì sao mấy thứ này cô đều biết, còn có thể biết về sau sẽ xảy ra những chuyện gì. Nhưng Bối Dao biết, đây là một bí mật rất quan trọng, cũng không thể cho mẹ biết.
Dư Thiến tới phát bài thi, phát xong thì xem bọn nhỏ làm bài, thầy Trịnh cũng tới giúp đỡ, Học Tiền Ban không chia ra làm nhiều bài thi, cả Văn cả Toán cũng chỉ làm trong một tờ đề này.
Đám trẻ con lần đầu tiên làm bài thi, tâm trạng vô cùng khẩn trương, trong chốc lát xin nghỉ muốn đi WC, trong chốc lát bút chì bị gãy vẫn luôn gọt không tốt, thầy cô đều đến giúp đỡ chăm sóc.
Phương Mẫn Quân vòng tay thành một cái cung cong cong, cô bé vừa viết vừa che khuất bài thi. Triệu Tú nói, không thể để Bối Dao chép bài của mình.
Bối Dao nhìn bài thi, đề thi chỉ có mấy câu hỏi có bao nhiêu bông hoa, bao nhiêu bạn học.
Bối Dao: “……”
Bùi Xuyên ở phía trước cũng đang nghiêng nghiêng đầu viết, đồng tử đen nhánh của anh nhìn chỗ có ánh mặt trời kia. Cô bé đang nghiêm túc viết tên.
Anh nhìn không ra cô có thể hay không, Bùi Xuyên quay đầu, cô có thể hay không đều không liên quan đến anh.
Bối Dao làm xong rất nhanh, cô cảm thấy thật đơn giản a! Bài thi của bọn nhỏ chấm rất nhanh, hai ngày sau là có thể đi lấy thành tích, đối với bọn nhỏ lần đầu tiên làm bài thi, các gia trưởng đều ôm chờ mong rất lớn.
Năm 1996 lớp Học Tiền Ban của thành phố C thực hành chính là một bài thi chấm theo thang điểm một trăm.
Bọn nhỏ ngồi ở trêи chỗ ngồi, thầy cô gọi đến tên ai, sau đó bọn nhỏ đi lên bục giảng lấy bài thi. Cô Dư Thiến không có đặt nặng bài điểm cao điểm thấp, đối với cô nói, dạy học và giáo ɖu͙ƈ thành tích không phải là quan trọng nhất, huống chi Học Tiền Ban chỉ là cái quá độ. Làm cô ngoài ý muốn chính là trong đó là thành tích của hai bạn nhỏ —— Bối Dao cùng Bùi Xuyên.
Phương Mẫn Quân trước cầm được bài thi, bài thi ghi “90” điểm đỏ rực, Phương Mẫn Quân nhịn không được vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙ mà cong cong môi, học theo hình tượng của “Thường Tuyết”, cô bé đem khóe môi đè ép đi xuống, chỉ là trong ánh mắt đều ngăn không được sự vui vẻ.
Sau đó là Bùi Xuyên nhận bài thi, anh nhìn thoáng qua, liền để vào cặp sách.
Bối Dao là người đếm ngược thứ hai cuối cùng của toàn lớp nhận được bài thi, cô nhìn đến con số trêи bài thi vui mừng cũng nhịn không được mà mắt hạnh cong cong.
Phương Mẫn Quân nghĩ thầm, chắc là thi được 70 điểm, thế mà bạn ngồi cùng bàn đã cười rồi.
Cô bé che khuất điểm của mình, không cho Bối Dao xem, sau đó hỏi: “Dao Dao, cậu thi được bao nhiêu điểm?”
Bối Dao đem bài thi mở ra cho Phương Mẫn Quân xem, trêи đầu là con số mực nước hồng rực “99” —— Bối Dao vẽ đường kẻ không thẳng, bị trừ một điểm, vốn dĩ nên là một trăm điểm.
Phương Mẫn Quân nhìn con số 99 đỏ tươi kia, như sét đánh giữa trời quang, ngày mùa đông này vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙ của cô bé tiêu tán đến sạch sẽ, phảng phất bị người ta tạt một thùng nước đá vậy.
Xong rồi!
Về nhà nếu là để Triệu Tú biết đến thì……
Làm bài thi xong đến nhận bài thi về, sau đó là được nghỉ về nhà ăn tết, Bùi Hạo Bân tới đón Bùi Xuyên, bọn họ như thường vẫn lái xe từ cổng trường đi ra.
Bùi Xuyên quay đầu lại, quả cầu đỏ nhỏ đứng ở hàng đầu tiên, dùng sức vẫy tay với anh, đôi mắt như là mặt trăng nhỏ hai tháng.
Trong lòng cô không có khúc mắc, ngoan đến muốn mệnh.
Bùi Xuyên nắm chặt thanh kim loại lạnh lẽo của xe máy: “Cha, mang Bối Dao về cùng đi.”
Bùi Hạo Bân kinh ngạc: “Mẹ cô bé tới đón cô bé thì làm sao bây giờ?”
“Trêи đường gặp có thể nói một tiếng, hoặc là nói cho cô giáo một chút.”
Bùi Hạo Bân không khỏi nhìn mắt con trai, sau khi Bùi Xuyên bị chặt đứt chân rất ít nói, hiếm khi nói nhiều như vậy. Đối với đề nghị của Bùi Xuyên ông cũng tán đồng, một cô bé bốn tuổi, mỗi ngày đi học tan học đều phải đi đường gần hai km, ông không phải cha cô bé đều có điểm đau lòng.
Bùi Hạo Bân đem xe máy vòng lại, hỏi tiểu Bối Dao: “Chú chở con trở về được không?”
Bối Dao muốn ngồi xe máy, trong trí nhớ của cô, năm cấp ba Bối Lập Tài mới mua xe máy. Ngồi ở trêи xe như là đạp lên gió, năm phút đồng hồ đã đến nhà. Nhưng mà Bối Dao khi còn nhỏ có chút sợ người lạ, cô sợ hãi nhìn mắt Bùi Xuyên, Bùi Xuyên rũ mắt nhìn cô, trong ánh mắt không có bài xích.
Cô thẹn thùng gật gật đầu, âm thanh nhỏ bé mềm mại: “Cảm ơn chú Bùi.”
“Dư Thiến, tớ đây tiện đường thì chở Bối Dao về cùng, nếu mẹ cô bé lại đây, cậu bảo một chút nha.”
Dư Thiến đương nhiên yên tâm người bạn học, cười gật gật đầu.
Bùi Hạo Bân bảo Dư Thiến hỗ trợ đem tiểu Bối Dao bế lên phía sau, lại dùng dây thun buộc lại, đem tiểu Bối Dao cố định thật tốt, để tránh đứa trẻ sức lực nhỏ bị ngã xuống.
Bọn nhỏ xếp hàng ở phía sau đều nhìn, có chút hâm mộ Bối Dao. Phương Mẫn Quân không nhịn được bĩu môi, cha cô bé có chiếc xe đạp rất lớn, mỗi ngày chở mình về nhà, chính là cô bé còn không có ngồi qua để xe máy về nhà. Phương Mẫn Quân có chút ủy khuất, mọi người đều ở cùng một cái tiểu khu, cha của Bùi Xuyên vì cái gì chỉ chở Bối Dao về mà không chở mình?
Từ lần thay đổi chỗ ngồi, Bùi Xuyên lần đầu tiên cách Bối Dao gần như vậy.
Không khí như phảng phất đều mang theo hương sữa trêи người cô vậy.
Bùi Hạo Bân khởi động xe, tiếng nói nhu hòa hỏi Bối Dao: “Bối Dao thi được bao nhiêu điểm?”
Bùi Xuyên cũng không khỏi ngưng thần lắng nghe.
Thanh âm như là chuông vàng của cô vang lên: “99 điểm ạ.”
Bùi Hạo Bân biết cô tuổi còn nhỏ, ước chừng là đứa bé nhỏ nhất lớp học, vốn dĩ hỏi Bối Dao cũng chính là cổ vũ cô, không nghĩ tới đứa bé như vậy có thể thi tốt như vậy.
Ông thật tình khen nói: “Bối Dao thật lợi hại, thật thông minh.”
Bối Dao biết phải nói lễ phép: “Cảm ơn chú.”
Bùi Xuyên ngồi ở đằng trước, gió mùa đông thổi qua nam mái tóc ngắn ngủn của anh. Anh toàn bộ hành trình đều không nói chuyện, chính mình cũng không biết, khóe môi nhợt nhạt khẽ cong lên.
~~~
Phương Mẫn Quân được thầy Phương Hâm chở xe đạp trở về, khuôn mặt nhỏ có chút trắng, phi thường sợ hãi về nhà.
Nếu là mẹ hỏi tới thành tích thì làm sao bây giờ?
Trước khi làm bài thi cô bé không có nghĩ tới chính mình thi không bằng Bối Dao, chính là khi phát xuống dưới bài thi thì hết thảy đã thành sự thật rồi, cô bé ngồi ở phía trước đòn ngang xe đạp của cha, có chút muốn khóc.
Phương Mẫn Quân tuy còn nhỏ, nhưng cảm xúc của người lớn vẫn có thể cảm giác được.
Triệu Tú để ý nhất chính là hai việc, thứ nhất là Phương Mẫn Quân cùng Ngọc Nữ “Thường Tuyết” giống nhau diện mạo thanh lệ, thứ hai chính là so thắng Triệu Chi Lan.
Cái thứ hai Triệu Tú đã xa xa dẫn đầu hơn hai mươi năm, Triệu Chi Lan cái gì đều so không bằng bà ta, chính là hiện giờ thế nhưng trêи mặt thành tích của con gái lại bại trận.
Phương Mẫn Quân nhịn xuống lệ ý trong ánh mắt, không thể để mẹ biết.
Cô bé cảm thấy sợ hãi lại mất mặt.
Bối Dao ngốc như vậy, vì cái gì chính mình lại không thể thi điểm cao hơn cô? Lần sau nhất định liền có thể thi được điểm cao hơn Bối Dao, lần này là sai lầm.
Ở trong trạng thái đần độn, hai cha con trở về nhà.
Triệu Tú đã sớm chờ, lập tức chào đón: “Thế nào hả Mẫn Mẫn? Bài thi đưa cho mẹ nhìn xem.”
Phương Mẫn Quân không thể không từ cặp sách lấy bài thi ra, Triệu Tú vừa thấy 90 điểm, mặt mày hớn hở: “Mẫn Mẫn nhà ta chính là lợi hại!” Bà ta ở trêи mặt Phương Mẫn Quân hung hăng hôn một cái.
Triệu Tú hỏi tiếp Phương Mẫn Quân: “Bối Dao nha đầu kia thì sao? Thi được bao nhiêu điểm?” Triệu Tú cùng con gái có chung một ý tưởng, Phương Mẫn Quân ưu tú như vậy, không có khả năng thi không hơn Bối Dao.
Phương Mẫn Quân sắc mặt lập tức trắng, tay nhỏ của cô bé nắm chặt, cúi đầu nói: “66 điểm.”
Nói dối làm cô bé bất an cực kỳ.
Triệu Tú nghe xong, thiếu chút nữa cười ra tiếng, bà ta đã nói sao, con của Triệu Chi Lan có thể có bao nhiêu lợi hại. Bà ta lại hôn Phương Mẫn Quân một cái: “Bé ngoan của mẹ!” Trong tiếng pháo, năm mới đã đến.
Thành phố C mùa đông mỗi năm đều có tuyết rơi, đây là lúc bọn nhỏ vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙ nhất.
Bên ngoài trời tuyết trắng xóa che lấp trời đất, năm trước Trần Hổ bị đánh một trận, cha cậu ta là người nóng tính, nhìn thấy bài thi của cậu ta liền ấn xuống đánh.
Trần Hổ thi được năm mươi điểm, đứng thứ nhất từ dưới lên trêи trong lớp bọn họ.
Tiếng kêu giống như bị chọc tiết lợn của cậu ta thiếu chút nữa bị cả khu phố nghe thấy, Triệu Chi Lan lắc đầu, có chút buồn cười: “Giọng của thằng bé này có lực xuyên thấu cũng quá mạnh mẽ rồi.”
Năm mới thành kim bài miễn tử(*) của Trần Hổ, cậu ta bị trừ tiền mừng tuổi, nhưng may mà người cha nóng tính của cậu ta không mắng nữa.
* Kim bài miễn tử: Lệnh bài miễn tội chết.
Trần Hổ dẫn theo đám trẻ con ở tiểu khu đi ra ngoài chơi, phía sau có tầm sáu bảy cậu bé. Trong đó còn có hai cậu bé lớn hơn cậu ta hai tuổi, chỉ là không bụ bẫm rắn chắc bằng cậu ta.
Lý Đạt nói: “Chúng ta đi tìm Mẫn Mẫn đi.”
Trần Hổ nghĩ nghĩ: “Bắt chim bắn pháo, không chơi với con gái.” Nhưng mà lại nhớ đến bộ dáng Phương Mẫn Quân xinh đẹp cao quý, lại đồng ý, “Được rồi, chúng ta đi tìm cậu ấy.”
Tất cả bé trai trong tiểu khu kiểu cũ đều ở đây, ngoại trừ Bùi Xuyên. Nhà cửa chỗ này đã rất cũ, nhưng vẫn có điểm đặc sắc, không khác một khu đại viện là mấy, nhưng mà tầng lầu nhiều hơn chút.
Tường phía nam vào mùa hè sẽ có dây thường xuân bò đầy, hiện tại chỗ đó kết một tầng băng.
Bọn họ tìm người đặc biệt dễ dàng, đứng ở bên dưới gọi là được: “Phương Mẫn Quân ——”
Giọng nói vang lên hết đợt này đến đợt khác, gọi Phương Mẫn Quân rồi, Trần Hổ lại nghĩ tới hôm trước mình ăn táo của Bối Dao. Vì thế lại bảo mọi người tiếp tục gọi: “Bối Dao ——”
Tiếng nói thanh thuý non nớt làm cả tiểu khu đều nghe thấy.
Bùi Xuyên ở căn nhà đối diện đang làm sủi cảo với Tưởng Văn Quyên, ngay từ đầu Tưởng Văn Quyên chỉ muốn để anh có thứ để chơi. Bởi vì mấy bài tập nghỉ đông kia của Học Tiền Ban Bùi Xuyên hai ngày đã làm xong, bọn nhỏ cũng sẽ không chủ động dẫn theo “trói buộc” đi chơi, Tưởng Văn Quyên chua xót, chỉ có thể dành chút thời gian chơi với con mình.
Nhưng mà Bùi Xuyên rũ mắt, ngón tay tái nhợt cuốn nếp uốn của miếng sủi cảo, ra dáng ra hình. Anh luôn luôn như vậy, học cái gì cũng rất nhanh.
Trong lòng Tưởng Văn Quyên càng thêm khó chịu, tối hôm Bùi Xuyên cầm bài thi về nhà, Tưởng Văn Quyên ở trong chăn buồn khóc đến nửa đêm. Bùi Xuyên là người duy nhất được một trăm điểm trong lớp. Con trai của mình thông minh ưu tú như vậy, lại bị tước đoạt hai chân, đời này đã bị huỷ đến hơn nửa.
Bùi Xuyên đang nghiêm túc gói sủi cảo, nghe thấy dưới lầu gọi Bối Dao, sủi cảo trêи tay bị niết rách vỏ ngoài.
Đôi mắt đen nhánh của anh nhàn nhạt nhìn nó, đem chỗ rách kia sửa lại.
Tưởng Văn Quyên vẫn luôn quan sát anh, lập tức liền phát hiện. Không có bạn nhỏ nào sẽ chủ động tìm Bùi Xuyên chơi. Trẻ con như cánh chim nhẹ nhàng, không đẩy được Bùi Xuyên, cũng sẽ không có ai muốn đẩy xe lăn cho Bùi Xuyên.
Tưởng Văn Quyên sợ trong lòng con trai mình khó chịu: “Không gói sủi cảo nữa, mẹ dẫn con ra ngoài chơi được không?”
Bùi Xuyên mấp máy môi, anh muốn từ chối, nhưng mà cuối cùng lại không nói gì. Năm nay anh mới năm tuổi, anh vẫn còn ôm sự chờ mong và hy vọng với thế giới này, anh cũng muốn ra ngoài xem tuyết.
Tưởng Văn Quyên rửa tay, đẩy Bùi Xuyên đi ra ngoài.