Edit: jenaCảnh Tây: "Vậy tôi đi một mình."
Hồ Tiêu vội vàng kéo cậu lại: "Đừng đi, trời khuya rồi."
Phong Bạch Thanh cũng lấy lí do từ đám người trong nhà, khuyên bảo cậu đừng đi vì bọn họ sẽ cho người đi tìm chỗ ở của mình: "Đừng có chạy ra bên ngoài."
Từ trước đến nay Cảnh Tây không hề ngu ngốc một chút nào.
Tuy rằng biểu cảm của cả hai rất tự nhiên nhưng cậu vẫn thấy có vấn đề, vì vậy alo cho cộng sự nhỏ: "Vừa rồi họ nhìn trộm ta à?"
Hệ thống nhỏ: "Tôi cũng không biết nữa."
Nó chỉ quan tâm nhân vật chính nói gì, có tiếp xúc với ai, bảo đảm không làm ảnh hưởng đến tình tiết của cốt truyện thôi còn những chi tiết nhỏ nó không để ý.
Thế nhưng nó là một hệ thống đa năng, có thể xâm nhập vào camera có góc độ tốt nhất rồi phát cho Cảnh Tây xem.
Khi Cảnh Tây đang vui vẻ nhìn về phía nhà của Đoạn Trì, quả thật là hai người kia cũng đồng loạt nhìn sang chỗ cậu. Hệ thống nhỏ chậc lưỡi: "Nhìn ngài như hòn vọng phu trông mòn con mắt vậy, thảo nào... Có câu gì nhỉ, khi ngài có tình yêu thì chẳng che giấu nổi cảm xúc bộc lộ ra ngoài đâu."
Cảnh Tây không quan tâm tới nó, nghe lời hai người kia không ra ngoài nữa, ở trong biệt thự đi thăm quan.
Hệ thống nhỏ: "Vậy ngài tính giải thích như thế nào?"
Cảnh Tây: "Chờ bọn họ hỏi rồi tính."
Phong Bạch Thanh và Hồ Tiêu không muốn hỏi vì không biết nên hỏi như thế nào.
Huống hồ đây chỉ suy đoán chủ quan của cả hai, có lẽ người trong cuộc không hề có ý tứ đó.
Ba người thăm quan một vòng biệt thự, từng người chọn cho mình một căn phòng yêu thích thì đi nghỉ ngơi.
Cảnh Tây nằm trên giường một chút, cuối cùng vẫn ngồi dậy. Đã ở gần Đoạn Trì như vậy rồi, cậu vẫn muốn nhìn thấy hắn một lần.
Hệ thống nhỏ nhìn cậu đi ra ban công, hiểu rõ, hỏi: "Ngài muốn đi tìm Đoạn Trì?"
Cảnh Tây "ừ" với nó một tiếng, nhẹ nhàng nhảy xuống đất, men theo con đường nhỏ trong vườn hoa đi ra cửa.
Nửa phút sau, Phong Bạch Thanh và Hồ Tiêu đồng thời xuất hiện ở ban công, nhìn thấy bóng dáng của cậu.
Hệ thống nhỏ thông báo cho Cảnh Tây.
Cảnh Tây im lặng hai giây, vẫn tiếp tục đi.
Hệ thống nhỏ: "Ngài vẫn đi?"
Cảnh Tây: "Bây giờ mà vòng lại thì không phải quá kỳ lạ à?"
Cậu vẫn đi theo con đường nhỏ, nhưng là con đường dẫn ra hồ bơi. Đến bể bơi, cậu cởi áo ngủ ra rồi nhảy xuống.
Ồ, ra là không ngủ được nên đi bơi.
Phong Bạch Thanh và Hồ Tiêu đồng thời ở trong lòng nghỉ thầm, cùng nhau liếc mắt một cái, xem như không có việc gì mà trở về phòng.
Cảnh Tây chờ cho đến khi không một ai đi ra ngoài nữa mới lên bờ, đi thẳng ra ngoài đến chỗ của Đoạn Trì.
Hệ thống nhỏ nhìn thấy tóc cậu nhỏ nước, người ướt nhẹp, nhịn không được nói: "Muốn gặp người yêu mà còn phải trốn đi, ngài cũng đừng đau buồn quá nha."
Cảnh Tây: "Không có đau buồn gì hết."
Hệ thống nhỏ: "Vậy gọi là gì?"
Cảnh Tây: "Người yêu bình thường gặp nhau."
Hệ thống nhỏ: "Người bình thường ai mà... Khoan đã, Hồ Tiêu rời giường rồi."
Cảnh Tây: "Cậu ta làm gì?"
Hệ thống nhỏ quan sát một chút, thấy Hồ Tiêu mặc thêm một lớp áo khoác, mở cửa bước xuống lầu, còn đi ra ngoài: "Hình như là tìm ngài để tâm sự."
Cảnh Tây: "..."
Hệ thống nhỏ phân tích: "Bây giờ ngài mà chạy về thì hẳn là kịp."
Cảnh Tây quyết đoán từ bỏ, lại tiếp tục chọn sắc khinh bạn.
Hệ thống nhỏ: "AI canh cửa để tôi xử lý ạ?"
Cảnh Tây: "Khỏi, cứ để vậy đi."
Khi Hồ Tiêu đến bể bơi, nơi đây đã không còn ai.
Cậu trầm mặc hai giây, quay ra cửa hỏi AI, biết được rằng chú hai đã từ cổng lớn đi ra ngoài. Cậu đi qua đi lại trong phòng khách, quyết định về phòng thảo luận cùng ông chồng của mình.
Kết quả vừa mới lên lầu, lại nghe "cạch" một tiếng, cửa phòng của Phong Bạch Thanh mở ra.
Phong Bạch Thanh có nửa dòng máu tộc Thú nên thính giác khá nhạy bén. Cậu vừa mới phát hiện Hồ Tiêu đi ra cửa, đánh giá là tìm người tâm sự, ai ngờ lại quay trở lại sớm như vậy.
Cậu hỏi: "Sao còn chưa ngủ?"
Hồ Tiêu: "À, tôi đi uống nước."
Phong Bạch Thanh không dễ lừa gạt, nheo mắt: "Cậu ta trốn đi rồi?"
Hồ Tiêu: "..."
Hai phút sau, hai người đến quầy bar, khui một bình rượu.
Đây là lần đầu tiên Phong Bạch Thanh nửa đêm không ngủ mà lại ngồi nói chuyện phiếm với người khác.
Cậu cũng không phải là một người nhiều chuyện.
Vì để đối phó với đám người trong nhà, mấy năm gần đây cậu cũng âm thầm nuôi dưỡng một vài tâm phúc, nhưng chỉ luôn nói chuyện công việc, chưa bao giờ nói qua những chuyện khác, cho đến khi con thỏ nhỏ xuất hiện.
Có lẽ là do sớm chiều ở chung, cũng có lẽ là do bản lĩnh của con thỏ nhỏ quá hợp ý cậu, cậu bất tri bất giác đã mang theo chút ánh mắt thưởng thức đối phương.
Gấp không chờ nổi mà đi gặp mặt như vậy, tám phần mười là con thỏ nhỏ không phải đi tìm người nói chuyện, dù sao nói chuyện thì chỉ cần dùng điện thoại là được rồi, cho nên chắc chắn là đi gặp người trong lòng.
Thích ai lại không thích, lại cố tình thích Đoạn Trì. Chuyện của Đoạn Trì và Ất Chu ai mà không biết, thỏ nhỏ còn có hi vọng gì chứ?
Cậu nói: "Cậu ta cũng không phải người không biết nặng nhẹ."
Hồ Tiêu vuốt vuốt mặt, không nói tiếp.
Người khác thì không biết nội tình, nhưng cậu thì biết!
Máu của chú hai cũng hấp dẫn Đoạn Trì, huống hồ mối quan hệ của ba người họ vô cùng kỳ quái, khiến cho bây giờ đầu óc của cậu còn mơ hồ nghĩ rằng không lẽ là tình tay ba thật.
Phong Bạch Thanh nhìn cậu: "Cậu còn có chuyện gì muốn tâm sự à?"
Ngay thời khắc mấu chốt vẫn có thể bình tĩnh đứng vững, Hồ Tiêu ảnh đế kỹ thuật diễn xuất bùng nổ, buồn rầu đáo: "Tôi cũng muốn biết."
Phong Bạch Thanh nhìn không ra vấn đề, tạm thời đè nén nghi ngờ xuống, cùng cậu uống rượu.
Hệ thống nhỏ quan sát một màn này, vội vàng báo cáo cho Cảnh Tây, không kìm nổi sự vui vẻ: "Phong Bạch Thanh vậy mà ngồi tâm sự kìa."
Cảnh Tây sửa lại: "Là ngồi bàn về ta."
Hệ thống nhỏ: "Cũng được tính là chuyện tốt rồi, nếu là trước đây, cậu ta có khi còn chẳng thèm quan tâm."
Cảnh Tây "ừm" một tiếng, dặn dò nó tiếp tục theo dõi, bước nhanh đến chỗ của Đoạn Trì.
Nơi này đã sớm ghi nhận thông tin của cậu, chủ động mở cửa khi người đến. Cảnh Tây một đường thông suốt đi thẳng vào biệt thự, quét mắt nhìn thấy ban công của phòng ngủ chính, lưu loát đi lên.
Đoạn Trì vừa mới nhắm mắt không bao lâu, lại nghe được động tĩnh thì lập tức mở mắt dậy, bên thái dương có ngón tay dí vào.
Cảnh Tây biết không thể gạt hắn, thấp giọng nói: "Nằm im, ăn cướp đây."
Tiếng nói vừa dứt, dưới lầu truyền đến giọng nói đầy cảnh giác của trợ lý: "Ai?!"
Cảnh Tây: "..."
Hệ thống nhỏ: "Ha ha ha ha!"
Trợ lý của Đoạn Trì, người của tộc Thiên Lang, thính giác không phải để trưng.
Đoạn Trì nhanh chóng đứng dậy đóng cửa phòng lại, nhìn thấy trợ lý đang đi ra vườn thì nhàn nhạt nói: "Vào gara thích xe nào thì lấy đi, tiền thuê nhà trả sau."
Trợ lý đang muốn đi tìm kẻ đột nhập, nghe xong hốt hoảng: "Dạ?"
Cảnh Tây trong phòng ngủ chính đổi sang thân thể của Ất Chu, sau đó đi ra ban công, vẫy vẫy tay với trợ lý.
Trợ lý vừa nhìn thấy Ất Chu lập tức hiểu rõ ý tứ của ông chủ, vì vậy nhanh chân chạy đi dọn đồ, lái xe đến khách sạn gần nhất.
Còn lại hai người, không nói hai lời liền lao vào hôn nhau.
Đoạn Trì ôm chặt người trong lòng, từng bước từng bước về giường.
Tiểu biệt thắng tân hôn, chờ Cảnh Tây hoàn toàn tỉnh táo thì đã là hai giờ sau. Đoạn Trì sờ sờ người trong lòng, giọng điệu thỏa mãn: "Em vẫn phải trở về à?"
Cảnh Tây: "Phải về."
Đoạn Trì: "Ở lại một đêm được không?"
Cảnh Tây: "Còn một buổi biểu diễn đang chờ em."
Đoạn Trì: "Ồ?"
Cảnh Tây kể lại chuyện khi nãy.
Cậu vừa hỏi hệ thống nhỏ, hai người kia vẫn còn đang nói chuyện, vô cùng hăng say, bây giờ còn sắp đưa ra kết luận. Cậu chờ khi họ chuẩn bị đi ngủ thì quay về diễn một màn.
Đoạn Trì áp chế ham muốn trong lòng, nhìn người yêu lại thay đổi thân thể quay về.
Phong Bạch Thanh và Hồ Tiêu đang chuẩn bị đi ngủ.
Bọn họ không phải đồ ngốc, thấy người nào đó bây giờ còn chưa về thì khẳng định là muốn ở lại.
Hai người đứng dậy lên lầu, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân lại gần, vội vàng ngồi về vị trí cũ.
Cảnh Tây trưng ra bộ mặt phiền muộn, bộ dáng thất thần, từ cửa đi thẳng lên lầu.
Hồ Tiêu: "..."
Phong Bạch Thanh: "..."
Này con thỏ nhỏ, bên này còn hai người đang sống nè.
Hồ Tiêu ho khan một tiếng.
Kỹ thuật diễn xuất của Cảnh Tây vô cùng xuất sắc, giật mình hoảng sợ, quay trở lại phòng khách, nhìn sang quầy bar, tỏ vẻ kinh ngạc: "Sao hai người còn chưa ngủ?"
Hồ Tiêu: "Cậu không thấy xấu hổ khi hỏi bọn tôi à?"
Cảnh Tây: "Tôi không ngủ được nên đi ra ngoài tản bộ."
Hồ Tiêu: "... Cậu nghĩ bọn tôi tin không?"
Phong Bạch Thanh không mở miệng, ngoắc ngoắc ngón tay kêu cậu lại gần.
Bọn họ nhìn cậu chậm rì rì bước đến, cùng đối phương đàm đạo nhân sinh.
Cảnh Tây nghe xong, im lặng, biểu tình có chút vi diệu, ngắt lời: "Hai người nghĩ tôi thích Đoạn Trì?"
Hồ Tiêu: "Chứ chẳng lẽ không phải?"
Cảnh Tây: "Tôi có thích anh ta đâu."
Hai người nhìn chằm chằm.
Cảnh Tây vuốt mặt, từ bỏ mà thở dài: "Được rồi, tôi thích Ất Chu."
Hồ Tiêu: "..."
Phong Bạch Thanh: "..."
Một mảnh tĩnh mịch quỷ dị, hai người cùng lúc một bên túm vai, một bên sờ đầu con thỏ nhỏ.
Phong Bạch Thanh không quá tin, đang muốn quay sang nháy mắt với Hồ Tiêu thì con thỏ nhỏ đã nói với Hồ Tiêu rằng: "Cậu cũng biết tình huống của tôi và Ất Chu mà."
Hồ Tiêu đồng tình gật gật đầu.
Phong Bạch Thanh nhướng mày: "Tình huống gì cơ?"
Cảnh Tây rót cho mình một ly rượu, ngửa đầu nốc cạn, không trả lời.
Cậu muốn khơi gợi trí tò mò của Phong Bạch Thanh, ra vẻ sầu thảm nói: "Hôm nay tôi không muốn nói chuyện này, hôm nào rảnh kể cho cậu nghe."
Phong Bạch Thanh tất nhiên không miễn cưỡng.
Hôm nay đã muộn rồi, cậu nói: "Đi ngủ sớm đi."
Hồ Tiêu gật đầu phụ họa, đứng dậy đi theo, lúc này lại thấy người nào đó quăng cái ly rỗng đi, mệt mỏi thở dài một hơi.
"Hai người nói tôi nghe thử đi, thích một người không có khả năng, bây giờ phải làm sao?"
Hai người lại ngồi xuống.
Đây là lần đầu tiên Phong Bạch Thanh nghe vấn đề tình cảm của người khác, khi ngồi lại trong nháy mắt có chút hối hận, cảm thấy đây là chuyện mà con thỏ nhỏ nên tâm sự với Hồ Tiêu.
Hai người họ hiểu tường tận gốc rễ, đã quen nhau từ trước, còn cậu chỉ là bèo nước gặp nhau, không nhất thiết phải ở lại. Thậm chí cậu có ở lại, người trong cuộc cũng khó mà mở lòng.
Nhưng nhìn con thỏ nhỏ quá mức héo tàn, cậu vẫn muốn ở lại khuyên bảo hai câu.
Cảnh Tây hít hít mũi gật đầu tỏ vẻ hiểu. Cậu biết người gặp vấn đề về tâm lý khả năng kiên nhẫn có hạn, vì vậy chủ động đi ngủ.
Cuối cùng cũng tan cuộc, Phong Bạch Thanh mang theo nghi vấn về chuyện tình cảm chưa giải quyết về phòng ngủ.
Hôm sau mọi người đều dậy muộn.
Cảnh Tây đã khôi phục trạng thái thường ngày, Phong Bạch Thanh và Hồ Tiêu yên lặng quan sát, thấy cậu không có việc gì, hi vọng cậu không có nghĩ nhiều.
Mới chuyển nhà, tất nhiên là cần ăn mừng một chút.
Cảnh Tây đề nghị: "Nếu không thì chúng ta tổ chức tiệc ăn mừng kế hoạch thành công vào hôm nay luôn đi?"
Ngày hôm qua vừa thất tình xong, hôm nay lại gặp ai người kia, cậu thực sự chịu nổi à?
Phong Bạch Thanh liếc nhìn cậu một cái: "Thật sự muốn?"
Cảnh Tây: "Thật mà."
Phong Bạch Thanh nhìn về phía Hồ Tiêu:" Bên phía cậu thì sao?"
Hồ Tiêu: "Để tôi gọi cho Tần Triệu."
Tần Triệu đang đi công tác ở nửa bán cầu bên kia, vừa vặn hôm nay có thời gian rảnh.
Thời đại này khoa học kỹ thuật vô cùng phát triển, giao thông tiện lợi, hắn đến đây cũng không tốn bao nhiêu thời gian.
Bữa tiệc nhanh chóng được ấn định, Phong Bạch Thanh tìm một nhà hàng có tiếng, gọi điện đặt bàn, vừa ngắt kết nối đã thấy con thỏ nhỏ lon ton ra vườn cắt mấy nhánh hoa, đem hoa vào nhà cắm vào bình, đặt trên bàn cơm.
Cậu nhìn, tỏ vẻ ghét bỏ: "Sao mà nó rối lung tung hết vậy?"
Cảnh Tây đương nhiên là cố ý, đáp: "Vậy cậu cắm đi."
Phong Bạch Thanh không nhúc nhích.
Một lát sau cậu đi ngang qua, hai mắt chăm chú nhìn bình hoa, thật sự nhịn không nổi nữa, động tay làm.
Cảnh Tây cười, chạy lại xem: "Cũng có đẹp lắm đâu."
Phong Bạch Thanh: "Đem hơn của cậu là được."
Cảnh Tây nhìn đối phương cắm hoa, thuận miệng hỏi: "Vậy giờ chúng ta có cần tuyển thêm người làm không? Tìm một đầu bếp nè, tìm người cắm hoa nữa, sau này có khách đến nhà cũng không cần cậu làm nữa."
Phong Bạch Thanh cảm thấy có lý, dặn dò: "Giao cho cậu làm."
Cảnh Tây ngoan ngoãn nghe lời, nghĩ thầm chờ bên cạnh cậu ta có nhiều người, từ từ ồn ào náo nhiệt hơn hẳn sẽ tốt hơn so với trước đây.
Nói chuyện xong, cậu nhìn thấy điện thoại của Phong Bạch Thanh nhấp nháy: "Điện thoại kêu kìa?"
Phong Bạch Thanh cong môi: "Là tin nhắn."
Cậu đã chặn hết đám người trong nhà, nhưng vẫn để chế độ nhận tin nhắn, bây giờ họ đang gửi tin nhắn cho cậu.
Cậu cắm hoa xong, ra sô pha ngồi xuống, sung sướng thưởng thức bài văn ngắn của người trong nhà.
Cảnh Tây hỏi: "Có tính toán bước tiếp theo làm gì không?"
Phong Bạch Thanh cũng không giấu cậu: "Nhìn thử ai có thể ngồi lên vị trí gia chủ."
Cảnh Tây: "Cậu thấy ai có khả năng nhất?"
Phong Bạch Thanh: "Chắc là chú năm."
Cảnh Tây: "Nếu không phải thì sao?"
Phong Bạch Thanh mỉm cười: "Ai biết."
Cảnh Tây đã hiểu.
Dù không phải chú năm, Phong Bạch Thanh cũng sẽ có biện pháp để cho ông ta làm, sau đó mới triển khai kế hoạch tiếp theo.
Bữa tiệc bắt đầu vào buổi tối, Tần Triệu đã đến lúc ba giờ chiều.
Tuy rằng có phương tiện giao thông nhưng khi di chuyển vẫn mệt mỏi. Vì vậy Tần Triệu lên phòng ngủ một giấc, khi tỉnh dậy thì Đoạn Trì cũng đã đến.
Phong Bạch Thanh chỉ thấy có một người, hỏi: "Ất Chu đâu?"
Đoạn Trì: "Em ấy có việc đột xuất."
Hồ Tiêu: "..."
Tần Triệu: "..."
Lại có việc đột xuất?
Ất Chu chủ động đòi mở tiệc, chú hai hôm qua còn chạy đến gặp mặt người ta, đôi chồng chồng kia vốn tưởng rằng hôm nay có thể tề tụ đông đủ một lần, rốt cuộc cũng lại là như thế này.
Bọn họ đã quen với việc này, Phong Bạch Thanh thì cảm thấy Ất Chu không đến cũng tốt, miễn cho con thỏ nhỏ phải đau lòng.
Thế nhưng con thỏ nhỏ có thích Ất Chu thật không thì vẫn còn cần phải chờ kiểm chứng.
Cậu dẫn Đoạn Trì vào nhà, còn đánh mắt nhìn sang con thỏ nhỏ.
Cảnh Tây lần này khống chế được, không đối diện với Đoạn Trì, một đường đi ra cửa lấy đồ ăn, quay về sắp xếp đồ lên bàn, tiếp đón mọi người.
Liên hoan tân gia bắt đầu.
Phong Bạch Thanh và Tần Triệu đã gặp nhau, còn đây là lần đầu tiên gặp Đoạn Trì. Thế nhưng trong group chat bọn họ cũng có nói chuyện với lần, bây giờ cũng không cảm thấy có gì mất tự nhiên, hơn cả bọn họ cũng không phải những người tẻ nhạt, vì vậy không khí rất tốt.
Chỉ có Cảnh Tây và Đoạn Trì gặp bi kịch.
Bọn họ đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt sau khi lấy lại ký ức, trên bàn lại phải đóng giả làm người mới quen, đau khổ đè nặng quá mức khó khăn, phải cố gắng không nhìn mặt nhau để không xúc động. May mắn hai người đều là thần diễn xuất, vẫn không ai nhìn ra điểm khác thường.
Bữa tiệc thuận lợi kết thúc, vài người ra phòng khách ngồi tâm sự.
Hồ Tiêu nhân cơ hội này lên mạng xem tin tức, xem hôm nay có hot search gì không, kết quả vừa mở ra phát hiện hot search là người khác, chần chờ hỏi: "Người này... Hình như có hơi quen mắt nhỉ?"
Cảnh Tây: "Ai vậy?"
Hồ Tiêu mở video ra cho mọi người cùng xem.
Trên màn hình là một thanh niên ngồi trên một chiếc ô tô đã hỏng, còn có một vòng người nằm xếp lớp xung quanh.
Phong Bạch Thanh nhìn xong thì quả thật quá quen mắt, nói: "Lần tuyển trợ lý trước, tôi hỏi tâm tình không tốt thì nên làm gì, cậu ta là đồ não tàn trả lời rằng uống nhiều nước ấm lên."
Hồ Tiêu vỗ đùi: "Thì ra là cậu ta!"
Cảnh Tây: "..."
Đoạn Trì: "..."