Edit: jenaCảnh Tây vô cùng bình tĩnh: "Tại sao lại không có chứ?"
Hồ Tiêu: "Có đâu? Chú đừng nói với tôi là đứng chung trong tấm ảnh kia, không tính."
Cảnh Tây: "Không phải chụp ảnh chung, lúc trước tôi gặp chuyện, cậu gọi video với Ất Chu đó, không phải hả?"
Hồ Tiêu: "... Cái này tính là xuất hiện chung rồi?"
Cảnh Tây: "Sao lại không?"
Hồ Tiêu nhìn đối phương, đáy mắt vẫn còn hoài nghi, hoàn toàn "không thể tin tưởng".
Cảnh Tây kiên nhẫn đàm đạo.
Một năm qua thực sự là đôi bên ai cũng bận rộn, Ất Chu không phải là một người nhàn rỗi, còn phải dành thời gian cho ông lão mắc bệnh kia, thêm bảy bảy bốn chín chuyện kéo theo, con thỏ nhỏ và Ất Chu không thể gặp gỡ nhau là chuyện bình thường.
Hồ Tiêu: "Tiếp theo tôi chưa muốn nhận thêm việc, có lẽ sẽ nghỉ ngơi hai tháng. Ông lão kia trong hai tháng chắc chắn cũng phải có một ngày không lên cơn đúng không, vậy thì lấy ngày đó đi ăn cơm chung đi."
Cảnh Tây: "Vậy thì cậu nói với Ất Chu đi."
Hồ Tiêu nhanh chóng mở điện thoại gọi cho Ất Chu.
Cảnh Tây vừa chỉ huy hệ thống nhỏ đối đáp với Hồ Tiêu, vừa đánh giá thái độ cố chấp của đối phương, tò mò hỏi: "Vậy thì cậu nghĩ đến chuyện gì khi cho rằng tôi và Ất Chu chưa bao giờ xuất hiện cùng nhau?"
Hồ Tiêu ngẩng đầu nhìn: "Tính cách của hai người quá giống nhau."
Cảnh Tây: "Ừ."
Hồ Tiêu: "Lại đều có ảnh hưởng đến Đoạn Trì."
Cảnh Tây: "Ừ."
Hồ Tiêu: "Hơn nữa hai người luôn chưa từng xuất hiện cùng nhau, việc này quá kì quái, tôi cảm thấy nội tình có vẻ không có yếu tố khoa học."
Hệ thống nhỏ nghe từng câu, liền gấp gáp hít hít khí.
Nghe xong, nó vội vàng nhắc nhở: "Ngài đừng để bị bại lộ. Cậu ta không giống với Đoạn Trì, cậu ta là nhân vật chính của thế giới này! Ngài có thể mang Đoạn Trì đi còn cậu ta thì không!"
Tiếng khóc của hệ thống nhỏ vừa dứt, Hồ Tiêu lại tiếp tục nói: "Không phải có câu nói rằng hai người quá giống nhau thì gặp nhau sẽ không tốt sao? Cho nên giữa hai người có sợi dây định mệnh ngăn cách, ông trời cố tình không để cho hai người gặp nhau?"
Cảnh Tây: "..."
Hệ thống nhỏ: "..."
Cảnh Tây: "Thật ra cũng không phải không được."
Cậu nhìn xa xăm ra chiều đăm chiêu, nhớ về kí ức cũ, hơi chần chờ: "Cậu nói như vậy... Giống như là mỗi lần chúng tôi gặp nhau, không phải chúng tôi gặp xui xẻo, mà là những người xung quanh."
Hồ Tiêu khiếp sợ: "Thật sự như vậy sao?"
Cảnh Tây: "Đúng vậy, hoặc có thể là do trùng hợp thôi."
Hồ Tiêu nắm lấy tay cậu, chân thành hỏi: "Chú hai, không phải là chú cố ý nói vậy để xuôi theo ý tôi chứ?"
Cảnh Tây vô tội: "Sao lại như vậy được?"
Hồ Tiêu "ừm" một tiếng, buông tay đối phương ra rồi ngồi xuống.
Một lúc sau, thật sự không thể nhịn nổi, cộng thêm men say rươu từ bữa tiệc, Hồ Tiêu lại tiếp tục: "Được rồi, tôi nói thật nhé. Lúc trước cậu từng nói là tính cách nhân phẩm của cậu và Ất Chu thay đổi là nhờ ông lão kia đúng không? Thân phận của ông lão đó quá thần bí, cho nên tôi đoán có phải là ông ấy là nhà bác học hơi có vấn đề, thử thuốc trên người các cậu hoặc trang bị cái gì đó lên người, vì vậy hai người chỉ cần ở gần nhau thì cái thứ đó sẽ bị kích hoạt và xảy ra vấn đề?"
Cảnh Tây: "..."
Hệ thống nhỏ: "..."
Tuy rằng không đúng, nhưng nghe qua có vẻ hơi hơi đúng.
Cảnh Tây nhìn vị ảnh đế tương lai này, có chút khó xử cùng rối rắm.
Hồ Tiêu vừa nhìn thấy đối phương như vậy liền biết quả nhiên có vấn đề, nói: "Được rồi, được rồi, dừng ở đây, coi như tôi chưa nói gì đi."
Cảnh Tây gật đầu, xoa đầu Hồ Tiêu.
Cậu đánh giá nhân vật chính với hệ thống nhỏ: "Suy nghĩ bậy bạ thật ra đôi khi cũng có lợi."
Hệ thống nhỏ: "... Dạ."
Cảnh Tây im lặng cười.
Cậu biết Hồ Tiêu không có khả năng đoán ra được đáp án chính xác.
Ngoại trừ việc trò chuyện qua video, cả ba còn từng trò chuyện với nhau chung một khung chat, cho nên Hồ Tiêu không thể nào nghĩ đến chuyện "hoán đổi linh hồn" được.
Cậu ta không phải Đoạn Trì. Đoạn Trì chắc chắn đó là linh hồn, không tin tưởng vào chứng cứ được bày ra mà tin vào trực giác của chính mình.
Thế nhưng Hồ Tiêu lại có thể nghĩ đến "gặp nhau là xảy ra vấn đề" thì cũng không quá ngốc.
Xe nhanh chóng đến địa điểm.
Hồ Tiêu không nhắc lại chuyện ăn liên hoan với Ất Chu, mang chú hai mình tham gia buổi hội hợp của bạn bè thân thiết, chơi đến sáng mới tan cuộc.
Lúc sau Hồ Tiêu đăng lên mạng vài thông báo xin phép được nghỉ ngơi một thời gian.
Tất nhiên theo đó Cảnh Tây cũng được nghỉ phép, chia tay với cháu trai minh tinh của mình ở cảng, quay trở về chung cư đổi sang thân thể của Ất Chu rồi đến chỗ của Đoạn Trì đáp ứng lời hẹn sẽ đi cùng hắn.
Bây giờ vừa bắt đầu đêm, phòng khách chan hòa trong ánh đèn ấm áp.
Đoạn Trì đang chờ cậu. Cả hai cùng nhau ăn cơm, tắm rửa. Xong xuôi, Đoạn Trì mở một văn kiện đưa cho Cảnh Tây.
Cảnh Tây nhìn qua, thấy còn có một video, gật gù tỏ vẻ thật là chu đáo quá.
Ở đây cậu đang phải làm nhiệm vụ đảm bảo an nguy cho Hồ Tiêu. Từ lúc cậu xuất hiện trong cốt truyện này, những chuyện rắc rối đã phần nào được tiêu trừ, nhưng với tính cách của Hồ Tiêu thì về sau hẳn sẽ còn xảy ra chuyện, vì vậy nếu muốn rời đi trước thì phải chuẩn bị cho cậu ấy một vệ sĩ đắc lực.
Đoạn Trì: "Đều dựa theo yêu cầu của em đó."
Cảnh Tây xem xong, nói: "Tôi phải tự mình tiếp xúc đã."
Đoạn Trì: "Tôi đã an bài rồi."
Cảnh Tây không khỏi nhìn về phía hắn.
Ký ức đã khôi phục nhiều, cậu biết rằng giữa mình và đối phương có sự thấu hiểu nhau rất sâu sắc.
Trước đây Đoạn Trì từng nói rằng không có ai tốt bằng cậu, thật ra cậu cũng đang cảm thấy về sau chắc chỉ có một mình Đoạn Trì là hiểu được mình thôi.
Cậu sâu kín thở dài với hệ thống nhỏ: "44 à."
Hệ thống nhỏ tức khắc ét ô ét: "Dạ?"
Cảnh Tây: "Ngươi thử nói xem nếu không biết trước được kết quả nhưng vẫn muốn đâm đầu vào, dù có thể kết quả đó xấu đi chăng nữa, thì tốt nhất nên làm gì bây giờ?"
Hệ thống nhỏ: "Ngài cho tôi ví dụ cụ thể được không?"
Cảnh Tây: "Ví dụ một chiếc xe lửa có 50% xác suất sẽ lao xuống vực, ngươi có muốn ngồi trên chiếc xe đó không?"
Hệ thống nhỏ: "Tôi sẽ không ngồi, hệ số nguy hiểm quá cao."
Thế nhưng nó vẫn biết đây chỉ là phép so sánh, bổ sung thêm: "Chuyện này thì ngài cứ cố gắng khống chế chiếc xe lửa đó là được rồi không phải sao? Không sợ vực sâu, xe lửa dừng lại là được rồi mà?"
Cảnh Tây "ồ" một tiếng, nghĩ thầm thật ra đây mới là vấn đề, cơ bản là không dừng xe được.
Cậu không phải kiểu người thích gương vỡ lại lành. Tuy nếu cậu và Đoàn Trì ở bên nhau thật sự thì hẳn sẽ không xuất hiện vấn đề gì trong chuyện tình cảm, nhưng lỡ như có chuyện thật, thêm ký ức đã được khôi phục, đã ở bên nhau rồi chia tay thêm lần nữa thì quá xấu hổ.
Huống chi còn phải giải quyết chuyện của K Cơ và bộ phận xuyên thư này, tương lai như thế nào khó có thể nói hết.
Đoạn Trì nhận thấy cậu ngẩn người, hỏi: "Sao vậy, em có thời gian suy nghĩ về chuyện của chúng ta rồi à?"
Cảnh Tây: "Không có."
Đoạn Trì đến gần: "Bé à, rốt cuộc em đang băn khoăn gì?"
Cảnh Tây: "Sau này tôi sẽ nói cho anh."
Đoạn Trì cười cười: " Vậy là em thừa nhận mình có cảm giác với tôi đúng không?"
Cảnh Tây thở dài: "Chính tôi cũng không biết nên mới do dự, tôi không muốn mình vô trách nhiệm mà đùa giỡn tình cảm của anh, minh bạch rõ ràng chẳng phải tốt hơn sao?"
Đoạn Trì: "Nguyện lòng được em đùa giỡn tình cảm."
Cảnh Tây: "..."
Hai người nhìn nhau, đồng thời bật cười.
Đoạn Trì xoa xoa đầu "kẻ lừa đảo", không bận tâm về sự do dự của đối phương.
Hắn cảm thấy rằng quãng thời gian chờ đợi này của mình càng dài càng không cần phải vội vàng gì nữa, cứ đến đâu hay đến đó.
Hai người trò chuyện một chút về chuyện vệ sĩ của Hồ Tiêu, sắp xếp thời gian gọi họ đến kiểm tra.
Qua vài cuộc kiểm tra, cuối cùng Cảnh Tây cũng tìm ra được hai người hẳn là có thể hòa hợp ở cùng với Hồ Tiêu, ghi chú lại để làm hợp đồng.
Hai tháng sau, kỳ nghỉ phép kết thúc, cậu trở lại công ty, gặp cả Hồ Tiêu và người đại diện.
Cả hai đang thảo luận về công việc tiếp theo, nhìn thấy cậu thì vẫy tay cười hỏi thăm.
Cảnh Tây: "Tốt lắm, hai tháng này tôi như gột rửa tâm hồn, như là có cuộc sống mới vậy."
Hồ Tiêu: "Là sao cơ?"
Cảnh Tây nhìn bọn họ, yên lặng lấy ra một lá thư.
Hồ Tiêu: "..."
Người đại diện: "..."
Một khoảng lặng trôi qua, Hồ Tiêu kêu thảm một tiếng, nhào tới ôm chặt Cảnh Tây.
"Không không không! Tôi không chịu nổi cậu bỏ rơi tôi đâu!"
Cậu ta chịu kích thích: "Không có cậu sao tôi sống nổi!"
Cảnh Tây: "Cậu nói thế chồng cậu nghe thấy thì sao?"
Hồ Tiêu: "Chẳng sao cả, anh ta là chồng tôi, cậu là chú hai của tôi, người thân vẫn hơn người không thân!"
Cảnh Tây xoa đầu Hồ Tiêu, không đáp.
Hồ Tiêu cũng biết rằng khi chú hai quyết định chuyện gì thì sẽ không thay đổi, đành phải buông người ra, quăng cho người đại diện một ánh mắt. Chờ người đại diện đi ra ngoài, đóng cửa lại kĩ càng mới hỏi: "Tại sao vậy?"
Cảnh Tây: "Thật ra là do cậu giúp tôi hiểu được."
Hồ Tiêu: "Vậy tôi tự băm mình ra!"
Cảnh Tây bật cười, vô cùng đứng đắn đáp: "Khi tôi gặp cậu ở trên phi thuyền, tôi vẫn còn nhiều hoang mang, chưa nghĩ ra được mình muốn làm gì, nghe nói cậu muốn vào chốn giải trí hỗn tạp nên mới muốn giúp cậu. Qua quá trình nhìn cậu trưởng thành, nỗ lực vươn lên làm ảnh đế bỗng nhiên hâm mộ, cũng muốn trở thành người giống cậu."
Hồ Tiêu: "... Chú hai à, cậu không hợp với yếu tố lãng mạn đâu."
Lời nói ra là vậy, nhưng cậu ta nghe vẫn hiểu: "Vậy là cậu đã tìm được chuyện muốn làm rồi?"
Cảnh Tây: "Đúng vậy. Tôi vẫn chưa học đại học, nên bây giờ muốn đi."
Đi học để hoàn thiện bản thân, việc này Hồ Tiêu không thể ngăn cản được.
Cậu gật đầu: "Vậy có dự định đi đâu học chưa?"
Cảnh Tây: "Chưa có. Bây giờ đi tìm hiểu các trường đại học trước rồi quyết định sau."
Hồ Tiêu: "Cũng được."
Cậu ta im lặng hai giây, sau đó lại nhào đến ôm chú hai khóc to.
Hồ Tiêu là người lý trí, dẫu luôn chuẩn bị tinh thần chú hai không thể làm trợ lý cho mình mãi được nhưng không ngờ thời gian tốt đẹp ấy lại ngắn ngủi như vậy.
Cảnh Tây: "Tôi tìm cho cậu hai vệ sĩ mới rồi, tính cách không tồi đâu, buổi chiều dắt cậu đi gặp thử nhé?"
Hồ Tiêu: "Nhưng bọn họ không phải cậu."
Cảnh Tây: "Mỗi ngày cậu nhìn bọn họ đều có thể thấy được tôi thôi."
Hồ Tiêu: "Rồi sau đó mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt luôn à?"
Cảnh Tây: "Chắc là không nổi đâu, bọn họ cũng không đẹp được như tôi, tôi cảm thấy rằng cậu nhìn họ thì khóc không nổi."
Hồ Tiêu: "Tôi sẽ khóc to hơn."
Cảnh Tây cười cười, chờ cảm xúc của Hồ Tiêu tạm ổn rồi thì sắp xếp hậu sự.
Hai vệ sĩ kia đều do Cảnh Tây tự mình tuyển chọn, Hồ Tiêu không có ý kiến gì, vô cùng thoải mái hạ bút kí hợp đồng.
Chuyện của con thỏ nhỏ xong, Cảnh Tây về chung cử đổi sang thân thể của Ất Chu, dành chút thời gian đi ăn cơm với Hồ Tiêu, tỏ vẻ công việc của Đoạn Trì đang muốn chuyển sang chòm sao khác, ông lão si ngốc cũng muốn đổi địa điểm chữa bệnh cho nên cậu ta phải rời khỏi chòm sao Cello cùng Đoạn Trì.
Hồ Tiêu ngây người, rau xanh trong miệng tức khắc mất mùi mất vị.
Đêm đó quay về nhà, cậu ta xông thẳng vào thư phòng, túm lấy Tần Triệu đem mọi chuyện phân tích lại một lần.
"Chắc chắn có vấn đề! Một người rời đi, hai người khác cũng đi theo, làm sao mà trùng hợp như vậy được! Nhưng em đã quan sát một năm, chú hai với Đoạn Trì quả thật là không có chuyện gì thật, vì vậy không thể có chuyện tay ba tay bốn xảy ra. Ồ đúng rồi, còn ông lão si ngốc kia, đến giờ em vẫn chưa gặp qua, cũng không biết là thật hay giả, anh nói thử xem rốt cuộc là sao là sao là sao aaaaaa!"
Tần Triệu cầm tay cậu ta vỗ vỗ: "Được rồi được rồi, từ từ nói chuyện, đừng làm anh sợ."
Hồ Tiêu tì vào một bên vai hắn, vô cùng thương tâm: "Anh à, em thấy khó chịu."
Tần Triệu ôm cậu vỗ về: "Cũng không phải là sau này không gặp nhau nữa mà."
Hồ Tiêu: "Em cảm thấy rằng trong một khoảng thời gian sẽ không gặp được."
Tần Triệu: "Em nhận nhiều hoạt động ở chỗ họ thì sao không thể không thấy được?"
Hồ Tiểu ngẩng phắt đầu: "Anh nói đúng nhỉ."
Tạm dễ chịu một chút, Hồ Tiêu đứng dậy thả một câu "Tạm biệt không làm phiền." rời đi.
Tần Triệu: "..."
Nếu đã quyết định đi thì trước khi đi phải gặp mặt nhau lần cuối.
Bữa cơm đầu tiên chỉ có Ất Chu và Đoạn Trì tham gia. Hồ Tiêu vừa nhìn đã biết ông lão si ngốc lại phát bệnh, dứt khoát không hỏi, cùng bọn họ ăn uống đến khuya, dưới cái nhìn áp bức của Đoạn Trì và ông chồng nhà mình mới chịu buông tay khỏi người Ất Chu.
Vài ngày sau, Cảnh Tây lại dùng thân thể của con thỏ nhỏ ăn một bữa cơm với Hồ Tiêu, lại bị ôm thêm một chặp, biết là cậu ta thực lòng đau buồn luyến tiếc nên chỉ có thể phì cười chấp nhận.
Cuối cùng cũng đến dấu chấm kết thúc cho mọi chuyện, đã đến lúc rời đi.
Đoạn Trì còn một ít công việc phải làm nên Cảnh Tây có ý đi trước.
Cậu trở về chung cư, alo cho cộng sự thiểu năng trí tuệ để dò hỏi cốt truyện thứ ba nhằm lựa chọn thân thể phù hợp rời đi.
Cậu lục lọi kí ức một phen, hỏi: "Ta nhớ hình như cái gì mà chim hoàng yến chạy trốn? Là cốt truyện về cô vợ bé nhỏ của ông trùm băng đảng nào đó chạy trốn hả?"
Hệ thống nhỏ: "À không, là ý trên mặt chữ, nhân vật chính là người của tộc Chim, lông đặc biệt đẹp, ánh vàng rực rỡ chói mù mắt."
Cảnh Tây: "..."
Được rồi, vẫn nên tôn trọng sở thích của bộ phận mấy người.
Cậu hỏi: "Vậy sao lại chạy trốn?"
Hệ thống nhỏ: "Gia tộc của cậu ta muốn ép cậu ta liên hôn, cậu ta phản kháng không hiệu quả, cảm thấy ở nhà không thể sống nổi, tìm một người bạn làm giả thân phận, chạy trốn ra ngoài đến một vùng đất hẻo lánh làm thầy giáo, gặp được một học sinh có vấn đề."
Cảnh Tây nhướng mày: "Học sinh đó che giấu thân phận à?"
"Đúng là có, nhưng lúc trước thì không vạch trần." Hệ thống nhỏ nói: "Gia đình của cậu ta vô cùng thảm, đặc biệt phản nghịch. Thầy giáo nhìn thấy bóng dáng mình ở học sinh đó nên quyết định thay đổi hắn."
Cảnh Tây chậm rì rì nói tiếp: "Sau đó lại phát hiện ra cậu học sinh đó thực chất là đứa con trai thất lạc của gia tộc nào đó, chờ thầy giáo bị bắt về thì học sinh đó cũng vùa lúc được về lại nhà, hai người vì thế bị vả vào mặt nhau rồi thành công ở bên nhau? Cho nên đây là cốt truyện của tình cảm thầy trò?"
Hệ thống nhỏ ho khan một tiếng: "Không phải, học sinh đó chọc trúng một vị đại lão, thầy giáo qua đó kết bạn với vị đại lão, sau đó cậu học sinh kia mắc bệnh nan y, không lâu sau thì qua đời."
Cảnh Tây: "..."
Tốt lắm, cậu chính là học sinh có vấn đề đó.