Edit: jenaCảnh Tây làm thủ tục nghỉ học xong thì liên hệ với Đoạn Trì, muốn tổ chức một buổi tối liên hoan, mời cả Đoạn Tu Văn và Kim Ngữ Mộng đến.
Đoạn Trì:
[ Em có chuyện muốn tuyên bố à?"
]Cảnh Tây:
[ Thông minh quá đi.
]Đoạn Trì:
[ Chuyện tốt hay chuyện xấu?
]Cảnh Tây:
[ Đến tối anh sẽ biết.
]Ở bên kia, Đoạn Trì nheo mắt, cảm thấy không phải chuyện tốt.
Thế nhưng đối phương không chịu nói, hỏi cũng không chịu trả lời, vẫn phải kiên nhẫn chờ đến buổi tối. Chờ mọi người đến không sai biệt lắm thì nghe người nào đó nói một câu long trời lở đất.
"Tôi tạm nghỉ học."
Bàn ăn nháy mắt im lặng. Sau đó Đoạn Tu Văn và Kim Ngữ Mộng trăm miệng một lời: "Cái gì cơ?"
Cảnh Tây lặp lại, không chờ mọi người hỏi đã chủ động giải thích: "Nhân lúc còn trẻ, tôi muốn đi chơi nhiều chút."
Kim Ngữ Mộng: "..."
Đoạn Tu Vân: "..."
Tuổi thọ trung bình của nhân loại bây giờ là 300 tuổi, cái "tuổi trẻ" mà cậu nói còn rất rất rất dài! Muốn đi du lịch cần gì phải đi sớm như vậy?
Cảnh Tây không quan tâm đến cảm xúc của người khác, buồn rầu nói: "Thật ra chuyện của nhà họ Ất tôi vẫn chưa buông xuống được, mỗi ngày đều mất ngủ khó ăn. Tôi nghĩ rằng mình nên thay đổi hoàn cảnh sống để dễ thở hơn."
Ai cũng hoài nghi nhìn, một lời cũng không đáng tin.
Đôi tình nhân bảo trì im lặng nhìn sang Đoạn Trì, nhanh chóng trao đổi một ánh mắt, cảm thấy nơi này sắp xảy ra chiến tranh nên tìm cớ chuồn đi.
Nhà hàng nhanh chóng chỉ còn hai người.
Bọn họ đã ăn no nên sóng vai cùng nhau tản bộ.
Đoạn Trì lúc này mới phát biểu: "Nói thật cho tôi nghe đi."
Cảnh Tây: "Thật mà, tôi muốn đi ra ngoài chơi."
Đoạn Trì: "Đi đâu chơi? Đi bao lâu?"
Cảnh Tây: "Còn chưa nghĩ tới, nhưng anh yên tâm đi, tôi sẽ định kỳ gặp anh mà."
Đoạn Trì: "Cái hẹn "định kỳ" này có kỳ hạn cụ thể à?"
Cảnh Tây: "Tạm thời thì chưa có."
Đoạn Trì nhìn cậu, tuy không nghĩ ra, thậm chí còn thấy hơi vớ vẩn nhưng theo trực giác hỏi một câu: "Bởi vì Tu Văn và Ngữ Mộng ở bên nhau rồi nên em mới đi à?"
Hệ thống nhỏ ngay lập tức hít hà một hơi.
Cảnh Tây vô tội chớp mắt: "Sao anh lại nghĩ như vậy? Bọn họ ở cùng nhau hay không thì liên quan gì tới tôi?"
Đoạn Trì cũng không nắm rõ điểm này.
Nhưng từ khi quen biết đến nay, ngoại trừ những điểm đáng ngờ trên người của Ất Chu thì hắn chỉ nghĩ đến một điểm này, còn lại không nghĩ ra được gì khác.
Cảnh Tây giải thích: "Có lẽ là anh để ý tôi lừa gạt người khác nhiều, dẫn đến chuyện gì cũng theo thói quen đào sâu nghĩ quẩn, nhưng thế giới của người trẻ chúng tôi thực ra đơn giản lắm."
Đoạn Trì: "Tôi lại không thấy như vậy lắm."
Nhưng hắn cũng biết mình không thể thay đổi chủ ý của đối phương được, nắm tay cậu: "Đừng quên em đã đáp ứng với tôi, đi đâu cũng phải nói cho tôi biết."
Cảnh Tây: "Tôi cũng đã nói là tôi sẽ cố gắng."
Đoạn Trì: "Mấy năm nay tôi cũng chưa nghỉ đông, có thể dẫn em đi chơi."
Cảnh Tây: "Vậy có gì tôi nói với anh sau."
Đoạn Trì cố "ừ" một tiếng, đi bộ xong cũng không quay về nhà mà đi sang nhà cậu. Hắn chờ đến khi tối mịch mới quay về, trước khi đi còn được như ý nguyện cắn một ngụm trên vai người ta.
Hương vị ngọt ngào cũng không giúp tâm tình hắn vui vẻ, ngược lại còn khiến hắn hoài nghi hơn – nếu đổi lại là ngày thường thì đối phương đâu có dễ nói chuyện như vậy?
Cảnh Tây giả bộ không nhìn thấy hắn nhíu mày, ngoan ngoãn tiễn người ra ngoài cửa, trở về phòng pha một bồn nước nóng tắm rửa rồi leo lên giường nằm, theo thường lệ đăng nhập vào tinh võng chơi game.
Hệ thống nhỏ: "Ngài không hỏi diễn biến cốt truyện tiếp theo ạ?"
Cảnh Tây không hứng thú: "Biết bây giờ là thời gian gì không?"
Hệ thống nhỏ: "Buổi tối ạ?"
Cảnh Tây: "Không phải, là được nghỉ ngơi một ngày trước khi đi làm. Đừng có phá hỏng niềm vui của ta."
Hệ thống nhỏ: "..."
Nhưng trong khoảng thời gian này ngài cũng có làm việc đâu! Chơi bời đến vui vẻ như vậy, cái ý định muốn đánh nhanh thắng nhanh cốt truyện thứ hai của ngài bay đi đâu mất rồi?
Nó vô lực mắng mỏ, không thể trêu chọc chủ nhân, quyết định ngậm bồ hòn làm thinh.
Cảnh Tây chơi tới 12 giờ đêm, tắt đèn đi ngủ.
Trong mộng chỉ thấy núi cao trùng trùng, biển mây quay cuồng, cự thú hình báo màu đen vượt gió mang cậu từ trên đỉnh núi nhảy xuống.
Mây mù xẹt ngang qua, từ tuyết trắng xóa chuyển sang rừng rậm xanh rì, phía xa khói bếp lượn lờ, ruộng lúa tầng tầng lớp lớp cuộn sóng theo gió.
Cự thú nhảy xuống đất thì biến hình, là một thanh niên tóc đen dài với quần áo màu đen.
Hắn lớn lên tuấn mỹ phi phàm, trên đầu còn có đôi tai rung rung, cười hỏi "Chơi vui không?"
Cảnh Tây chưa kịp đáp lời, bỗng nghe thấy một tràng pháo tay nhiệt liệt.
Cậu mở mắt ra, nhớ tới mình có phân phó cho AI thêm báo hiệu khi giám đốc Đoạn xuất hiện.
Cậu ngồi dậy, suy nghĩ vẫn còn xoay quanh giấc mộng ban nãy.
Cảnh tượng ấy quá chân thật, hẳn là cậu đã từng đến đó rồi, xét quần áo và khả năng biến thân của thanh niên, đó hẳn là ở thế giới huyền huyễn.
Không biết thanh niên đó là ai, có phải số liệu mà sếp nói không? Vậy khi cậu lựa chọn trở thành Chủ thần thì có liên quan gì đến chuỗi số liệu ấy ư? Hiện tại đối phương như thế nào rồi?
Mặt khác, cậu cũng thích sờ tai mềm, chẳng lẽ là do thói quen lúc ở thế giới đó?
Đêm nay Đoạn Trì đã có được quyền hạn tiến vào biệt thự, không cần chủ nhân đồng ý, có thể trực tiếp nhảy lên ban công.
Hắn rảo bước tiến đến phòng ngủ thì nhìn thấy thiếu niên rũ mắt ngồi trên giường, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Cảnh Tây nghe được động tĩnh bèn ngẩng đầu, kêu AI bật đèn. Nhìn thấy vị giám đốc cao cao tại thuợng mặc quần áo ngủ, nhướng mày: "Sao bây giờ anh lại tới đây?"
Đoạn Trì: "Muốn nhìn em, dù sao em cũng "mất ngủ" mà, hẳn là không quấy rầy em rồi."
Cảnh Tây không còn lời gì để nói.
Đoạn Trì ngồi xuống mép giường, duỗi tay đem người ôm vào trong ngực, lỗ tai phốc một cái hiện ra cọ cọ lên cổ đối phương, thanh âm đè nén: "Tôi gặp ác mộng, mơ thấy không thể tìm thấy em đâu nữa."
Ngoài miệng thì đáng thương, nhưng hơi thở lạnh lẽo ác bá mang tính xâm lược.
Trong nháy mắt, Cảnh Tây hoài nghi đối phương ngay lập tức đè mình xuống giường nuốt trọn.
Cậu âm thầm đề phòng, tiếp đó cảm giác lông mềm xù xù cọ cọ trên người rất mất tập trung.
Tay tự động di chuyển không theo lý trí, sờ sờ, lại sờ sờ, cậu theo bản năng nói: "Không có đâu."
Đoạn Trì không hé răng, tiếp tục cuộn tròn ôm người.
Cảnh Tây lại sờ sờ, thử đẩy chút, không đẩy ra được, chủ động hỏi: "Hay anh ngủ lại đây đi?"
Đoạn Trì lập tức đáp: "Được thôi."
Hắn ngồi dậy, vẻ đáng thương mất sạch.
Cảnh Tây nhìn sâu vào đôi mắt hắn, nhảy xuống giường lấy chăn ra, sau đó chừa cho đối phương một chỗ. Cậu leo lên giường nằm xuống, tắt đèn nhắm mắt, vô cùng sảng khoái.
Ngủ hay tỉnh ngủ cũng chỉ là sự giải thoát tạm thời.
Cậu vốn nghĩ rằng ngủ không yên ổn, rốt cuộc lại ngủ rất sâu.
Ngày hôm sau trợn mắt tỉnh dậy, nhìn thấy trên eo mình xuất hiện một cái đuôi, cả người bị đối phương cuộn lại xoa trong lồng ngực. Cậu trầm mặc một chút, alo cho cộng sự thiểu năng trí tuệ: "Hắn ôm ta từ khi nào vậy?"
Hệ thống nhỏ: "Đại khái đã được 1 tiếng 40 phút rồi."
Cảnh Tây quả quyết: "Không có khả năng."
Khi đó cậu mới ngủ không bao lâu, như vậy là bị ôm cả đêm, vậy mà cậu lại không biết, quả thật là ngủ đến mức mất nhận thức xung quanh luôn à?
Hệ thống nhỏ: "Thật đó, tôi không gạt ngài đâu."
Chẳng lẽ gần đây chơi bời nhiều quá nên bản thân quen thói an nhàn sa đọa?
Cảnh Tây vẫn còn nghi vấn với chuyện này. Cậu sờ sờ cái đuôi quấn trên eo mình một chút rồi chuồn ra ngoài.
Đoạn Trì cũng muốn tỉnh dậy, đem người ôm vào ngực siết một cái, giọng nói mới ngủ dậy trầm khàn: "Chào, em vẫn phải đi à?"
Cảnh Tây: "Anh rụng lông kìa."
Đoạn Trì: "... Đây là hiện tượng bình thường."
Khi nói chuyện, hai người đã hoàn toàn tỉnh táo nên rời giường sắp xếp lại một phen, rồi cùng nhau xuống lầu ăn sáng.
Đoạn Trì thấy cậu vẫn kiên trì muốn đi du lịch, có lẽ có chuyện cần xử lý, tự mình đưa người ra bến cảng, nhìn cậu đi vào phi thuyền.
Cục quản lý đã chuẩn bị cho Cảnh Tây một cơ thể ở cốt truyện thứ hai.
Trước mắt cậu có thể để cơ thể đó trong không gian chờ, hiện tại dùng năng lượng bảo trì đến lúc cần thì dùng.
Nhưng hiện giờ thế giới bên đó hỏng hóc quá phức tạp, không thể tùy thời sử dụng, ở không gian này và hiện thực lại không giống nhau, thời gian càng nhập nhằng hỗn loạn hơn. Khi muốn lấy đồ cần phải đến đúng nơi, đúng chỗ nhận hàng.
Ví dụ Cảnh Tây để cơ thể đó ở biệt thự nhà họ Chu thì khi muốn lấy phải về lại biệt thự nhà họ Chu, đứng đúng tọa độ để nhận.
Vì vậy, bây giờ cậu đã bắt đầu tiếp nhận nhiệm vụ ở cốt truyện thứ hai nên cần một nơi an toàn để giữ chỗ cho cơ thể mới.
Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, một màu đen nhánh, cuối cùng hỏi về cốt truyện.
Hệ thống nhỏ theo chức nghiệp giới thiệu khái quát: "Cốt truyện thứ hai là tiểu thuyết đam mỹ tên gọi "Phong ba không ngừng của ảnh đế", tên khác là "Hồ* gả cho hổ", "Sau lưng ảnh đế có người", "Hiệp định kết hôn thật ngon"."
*狐: cáoCảnh Tây nghe xong hiểu rằng không cần phải làm Hồng Nương nữa, hỏi: "Ở cốt truyện này thì hai nam chính đã kết hôn với nhau rồi?"
Hệ thống nhỏ: "Đúng vậy, tộc Hắc Hồ và tộc Bạch Phong Hổ liên hôn với nhau, đem hai nam chính ra làm vật hi sinh."
Cảnh Tây có xem qua hai chủng tộc này trên tinh võng, cậu biết tộc Bạch Phong Hổ rất lợi hại, thực lực chỉ sau tộc Thiên Lang.
Cậu nghĩ đến bảng xếp hạng đó, hỏi: "Vậy không chuyện nào mà hai nhân vật chính đều là người à?"
Hệ thống nhỏ: "Không có. Đây là vũ trụ tiểu thuyết của thú nhân, hai nhân vật chính phải có ít nhất một người là thú."
Cánh Tây đánh giá các chủng tộc đứng top đều sẽ thay phiên nhau làm nam chính, "ừm" một tiếng, ý bảo cộng sự nhỏ nói tiếp.
Hệ thống nhỏ: "Thụ chính tên là Hồ Tiêu, cha không thương mẹ không yêu, từ nhỏ đã bị quăng trong góc không ai quan tâm, cho đến khi vụ liên hôn này xuất hiện mới được lôi ra ngoài. Cậu ấy cực kỳ thông minh, mắt nhìn nhạy bén, không trông cậy vào người nhà, chuyên tâm tập trung vào sự nghiệp, một đường kiên trì đến vị trí ảnh đế. Còn vị kia của cậu thì nghe nói gia tộc không xem trọng, thật ra là lão gia tử đã âm thầm định ra người nối nghiệp, quay xe vào phút chót chấn kinh một đám người."
Cảnh Tây: "Không có điểm nào bất thường hả?"
Hệ thống nhỏ: "Sao phải bất thường? Sảng văn ngốc bạch ngọt nhà nhà vui vẻ không phải tốt nhất ạ?"
Cảnh Tây: "Thôi được rồi, bug ở đâu?"
Hệ thống nhỏ: "Bug chủ yếu tập trung ở giai đoạn Hồ Tiêu gặp nguy hiểm, cậu ấy cũng là một nhân vật ờm gây chuyện. Trong cốt truyện chính, cậu vốn dĩ có một người trợ lý kiêm vệ sĩ đắc lực bên cạnh nhưng do hiệu ứng cánh bướm xuất hiện, bạn bè của người đó nhiều vô kể, không làm lính đánh thuê kiếm sống nữa mà chạy tới chỗ người bạn khác làm thương nhân buôn bán, dẫn đến Hồ Tiêu không tìm thấy người hợp ý phải đổi vệ sĩ liên tục, còn có mấy người ảnh hưởng, làm chậm trễ sự nghiệp của cậu."
Cảnh Tây hỏi: "Cho nên thân phận của ta là?"
Hệ thống nhỏ: "Chính là nhân viên của công ty lính đánh thuê Tiểu Thái Điểu!"
Nó nói tiếp: "Thế nào, có phải quá dễ dàng với ngài không? Ngài chỉ cần trở thành vệ sĩ của Hồ Tiêu, cùng cậu ấy trải qua vài chuyện, giúp cậu ấy vượt qua vài lần nguy hiểm là được rồi."
Cảnh Tây: "Vậy ta có làm ảnh hưởng đến nhân vật trong cốt truyện chính không?"
Hệ thống nhỏ ho khan: "Có, nhưng không nhiều lắm, chỉ một chút, một chút, khụ, mà thôi."
Cảnh Tây: "Nói đi."
Hệ thống nhỏ giới thiệu: "Thân phận mới của ngài là một cô nhi, thời cấp ba có tim đập chân run trước một vị thiếu gia, vừa gặp đã thương, từ đó luôn đi theo sau đuôi người ta. Nhưng mà chủng tộc của thân phận này... chỉ số thông minh không cao, thi rớt đại học, cho nên..."
"Từ từ." Cảnh Tây ngắt lời: "Chủng tộc gì?"
Hệ thống nhỏ: "Thỏ tai cụp."
Cảnh Tây: "..."
Cậu hỏi vô cùng thành khẩn: "Một chủng tộc dựa vào sự bán manh để sống tại sao lại lao đầu đi làm lính đánh thuê?"
"Bởi vì muốn làm vệ sĩ của vị thiếu gia kia đo." Hệ thống sụt sịt đồng cảm: "Ngài đừng có nhìn thấy ngoại hình của cậu ta manh manh như thế mà yếu ớt. Thật ra máu của cậu ấy là máu thuần, hai lần kiểm tra của công ty đều vượt qua, chưa có bị đánh trượt."
Cảnh Tây: "Cậu ta đi làm lính đánh thuê vậy mà cũng có người khuyến khích động viên hả?"
Hệ thống nhỏ: "Có, là đám tùy tùng đi theo vị thiếu gia kia. Bọn họ thấy cậu ấy quá ngu, khụ, ngốc nghếch xuẩn manh, nên lừa cậu ta chơi. Vị thiếu gia kia cũng chẳng phải dạng người tốt đẹp gì, cũng phụ họa thêm một câu, cậu ta nghe theo nhiệt huyết tình yêu tuổi trẻ, vừa tốt nghiệp cấp ba đã đến báo danh ở công ty lính đánh thuê. À đúng rồi, vị thiếu gia đó là em trai cùng cha khác mẹ của Hồ Tiêu."
Cảnh Tây: "Cũng là người của tộc Hồ?"
Hệ thống nhỏ: "Đúng vậy."
Cảnh Tây cười cười: "Con thỏ đối với con cáo nhất kiến chung tình, còn tranh thủ bán mạng đi làm vệ sĩ cho người ta. Đúng là khẩu vị của bộ phận các ngươi nhỉ?"
Hệ thống nhỏ: "..."
Cảnh Tây nói xong, hỏi tiếp: "Tiếp tục đi, nói cho ta nghe tiếp theo tên này còn gặp xui xẻo gì nữa?"
Hệ thống nhỏ ngoan ngoãn tiếp tục kể.
Lão gia tử muốn tổ chức tiệc mừng thọ, bao hẳn một phi thuyền xa hoa, mời tới một đám danh nhân thành đạt, xuất phát từ phương diện bảo an mà suy xét, bọn họ tới công ty lính đánh thuê chọn người.
Người của gia tộc đó đến, liếc mắt thấy một con thỏ tay mơ, còn là cô nhi, muốn chơi cậu nên cũng gọi cậu ta tới.
Hệ thống nhỏ: "Trên phi thuyền đó có diễn biến xảy ra giữa hai vị nam chính, ngoài ra còn có thêm một đám người theo sau đít của vị thiếu gia tồi kia. Con thỏ bị người hạ thuốc, giãy giụa lao ra ngoài đụng phải đám người đó... Hậu quả hẳn là người đoán được đi, cậu ta đến thời điểm đó mới thấy rõ được bộ mặt thật của người mình thương."
Cảnh Tây: "Lần này có điều khoản liên quan đến cậu ta không?"
Hệ thống nhỏ: "Có, cậu ấy không muốn về sau lại có người bị đám người đó thương tổn nữa nên mong chúng ta giúp họ cải tà quy chính. Nếu vẫn không thay đổi thì cứ theo quy định của cục mà thay người trừng phạt."
Cảnh Tây: "Tốt, ta thích."
Hệ thống nhỏ sợ hãi cậu một lòng chơi bời vứt công tác ra sau đầu, nhắc nhở: "Hiện tại đến khi cốt truyện thứ hai bắt đầu còn nửa năm nữa, Hồ Tiêu đang chuẩn bị bước vào giới giải trí, ngài vừa lúc nhân cơ hội này làm quen cậu ấy, trở thành vệ sĩ của cậu ấy luôn."
Cảnh Tây nghe hiểu, phi thuyền vừa đáp thì đi mua nhà.
Phòng ở không cần quá lớn, hai phòng một sảnh là đủ. Cậu sảng khoái giao tiền, thiết lập mật mã, định giờ, tọa độ nhận cơ thể, dò hỏi tình huống bên kia như thế nào.
Hệ thống nhỏ: "Để tôi kiểm tra một chút."
Người ở bên kia vẫn dựa theo quỹ đạo bình thường sinh hoạt, hệ thống nhanh chóng soát một vòng thì trở lại: "Bên đó là buổi tối, cậu ta đang sắp bị một đám lính đánh thuê bắt nạt, ngài muốn đổi ngay bây giờ ạ?"
Cảnh Tây nháy mắt cong môi: "Đổi."
Hệ thống nhỏ nhìn thấy nụ cười này thì biết cậu muốn đi chỉnh người, đầu tiên thắp cho đám lính đánh thuê xấu số kia một nén nhang rồi đem thân thể bên này xuyên qua không gian, đổi chỗ hai linh hồn.
Ngay lúc đó, Đoạn Trì đang ngồi trong văn phòng, khó chịu nghe cấp dưới báo cáo công tác.
Giám đốc xung quanh cảm nhận được khí lạnh tỏa ra từ người hắn, thay phiên nhau vuốt mồ hôi. Giám đốc Đoạn mấy hôm nay tâm tình rất tệ, cũng không biết có phải do hẹn hò không thuận lợi hay không... Nhưng ngài không thuận lợi thì cũng đừng giận cá chém thớt với bọn họ chứ!
Đoạn Trì im lặng nghe xong, chọn mấy điểm sai phạm sửa lại.
Giám đốc dạ vâng, cấp tốc mở đường chạy thoát, đi được nửa đường thì gặp trợ lý.
Hai người trao đổi ánh mắt, trợ lý nhanh chóng bước vào văn phòng của Đoạn Trì, mở máy: "Nhà họ Thái gửi thiệp mời, lão gia tử của bọn họ muốn mở tiệc mừng thọ, bao trọn phi thuyền Hetalia, họ hỏi ngài ngày đó có thể dành chút thời gian đến tham dự được không."
Đoạn Trì không có hứng thú, đang muốn từ chối thì chợt thấy địa điểm tổ chức, là cùng một chỗ với chòm sao mà Ất Chu đến, lập tức đổi ý: "Báo lại cho họ biết là tôi sẽ đến."