"Chị Vũ Mộng, không cần nhìn nữa, nhất định là Chu Xán Quang đã chết." Bành Chiến nói cứ như thể bản thân liệu sự như thần.
Lâm Vũ Mộng không tin, bèn đi tới xem cho rõ.
Bành Chiến cũng đi theo, dù sao cái chết của Chu Xán Quang không liên quan gì đến anh, anh không hề cảm thấy chột dạ.
Nếu lúc đó Chu Xán Quang không bỏ chạy, có lẽ anh sẽ không nhịn được mà đánh chết ông ta. Nhưng Chu Xán Quang vừa nhìn thấy anh là đã sợ đến mức bỏ chạy trối chết, còn anh thậm chí chưa chạm vào ông ta cái nào.
Đến gần hơn, Lâm Vũ Mộng quả nhiên nhìn thấy Chu Xán Quang nằm trên mặt đất, toàn thân đen kịt, đã tắt thở từ lâu.
Nhìn thấy Chu Xán Quang thật sự đã chết, trong lòng Lâm Vũ Mộng rất hả giận. Tên già biến thái như vậy chết cũng không đáng tiếc, cũng không còn lo lắng bị ông ta làm hại nữa.
Hóa ra Chu Xán Quang vừa chạy đến ven đường đã phát độc mà chết, những người đi ngang qua nhìn thấy liền gọi cảnh sát và 120.
"Tôi nhìn thấy người này hớt ha hớt hải chạy từ núi Bạch Hổ, vừa chạy đến rìa thì ngã phịch xuống."
"Nghe nói trên núi Bạch Hổ có yêu tỉnh, không phải là ông †a bị yêu tỉnh hại chết đó chứ?"
"Chắc chắn là vậy, ngay cả núi Bạch Hổ mà người này còn dám lên, đúng là muốn tìm cái chết mài"
"Đúng vậy, núi Bạch Hổ rất kỳ dị, người khác đều không dám lên, thế mà ông ta lại cứ muốn lên, bây giờ thì hay rồi, ngay cả mạng cũng không còn."
Những người vây xem mồm năm miệng mười mà thảo luận.
Nhưng lúc này, bác sĩ pháp y đã kết luận người chết do bị rắn độc cắn.
Lâm Vũ Mộng không muốn mọi người biết rằng cô ấy cũng đã từng đến núi Bạch Hổ nên nhanh chóng lái xe điện đưa Bành Chiến trở về.
Trước đó cô ấy đã lái xe điện từ thành phố đến chân núi Bạch Hổ.
Nhà của Lâm Vũ Mộng ở trên đường Ngô Đồng, quận Hoa Khê, thành phố Đằng Quế.
Quận Hoa Khê là một khu thành cổ, hầu hết các ngôi nhà ở đây đều cũ kỹ và tồi tàn.
Ngôi nhà của Lâm Vũ Mộng cũng đã xuống cấp và cũ nát vô cùng.
Những người giàu có ở quận Hoa Khê đều đã chuyển đến những nơi phồn hoa hơn.
Hầu hết những người còn sống ở đây đều là vì khả năng tài chính hạn chế.
Về nhà không lâu, Lâm Vũ Mộng nhận được điện thoại từ công ty mời cô ấy đến phỏng vấn.
Lâm Vũ Mộng vừa mới tốt nghiệp đại học, chưa có việc làm, đã nộp rất nhiều hồ sơ, hiện tại cuối cùng cũng có một công ty gọi cô ấy đến phỏng vấn.
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Vũ Mộng vào phòng thay quần áo, sau đó nói với Bành Chiến: “Đầu Đất, em ngoan ngoãn ở nhà đừng chạy lung tung, chị phải đến một công ty lớn phỏng vấn."
"Được, vậy chị đi đi, xong việc thì về sớm một chút, tối nay em sẽ nấu cho chị một bữa thật ngon." Bành Chiến nói.
Mặc dù Bành Chiến trước đây là một kẻ ngốc nhưng những công việc nhà cơ bản như nấu cơm, nấu đồ ăn thì anh vẫn biết làm.
Lâm Vũ Mộng đưa cho anh năm mươi đồng để mua đồ rồi đi ra ngoài.
Sau khi Lâm Vũ Mộng rời đi, Bành Chiến nhớ lại cung chủ Lăng Tiêu có nói trong nhãn Long Huyết có cất giấu bí kíp tu luyện của cung Lăng Tiêu - “Ngự Long Quyết”.
Anh rất tò mò nên bèn nhắm mắt lại, để thần thức của mình tiến vào không gian nhẫn Long Huyết, quả nhiên nhìn thấy quyển “Ngự Long Quyết" kia.
Vì vậy, anh lấy "Ngự Long Quyết" ra lật xem.
Đọc xong lời mở đầu, anh mới biết thực lực của giới tu luyện chia làm bốn cấp từ cao đến thấp: Thiên, Địa, Huyền, Hoàng.
Mỗi cấp được chia thành sơ kỳ, sơ kỳ đỉnh phong; trung kỳ, trung kỳ đỉnh phong; hậu kỳ, hậu kỳ đỉnh phong.
Thực lực từ thấp đến cao là: Hoàng Giai sơ kỳ, Hoàng Giai sơ kỳ đỉnh phong, Hoàng Giai trung kỳ, Hoàng Giai trung kỳ đỉnh phong, Hoàng Giai hậu kỳ, Hoàng Giai hậu kỳ đỉnh phong, Huyền Giai sơ kỳ, Huyền Giai sơ kỳ đỉnh phong...
Loại suy tương tự, sau Thiên Giai hậu kỳ đỉnh phong sẽ là Đại Viên Mãn.
Bành Chiến không mấy hứng thú với việc tu luyện nên bỏ lại “Ngự Long Quyết” vào trong nhẫn Long Huyết.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!