Edit: Diệp Vũ Lam➖ ➖ ➖ ➖ ➖ ➖ ➖
Tô Nam Tinh vốn dĩ không muốn đến nhà của Chu Dịch, thế nhưng Chu Dịch không chịu đựng được liền nói với cô: "Đã một tuần rồi không được ở bên em, anh rất nhớ em."
Mặc dù vẻ mặt của giám đốc Chu giống như không có chuyện gì xảy ra, thế nhưng Tô Nam Tinh lại cảm thấy mình rất vui khi Chu Dịch nói nhớ cô.
Kết quả là kể từ lúc bước vào nhà anh, dường như Tô Nam Tinh cảm thấy mình sẽ không thể bước xuống giường của Chu Dịch.
Ban đầu, hai người còn cùng nhau tập thể dục trên máy tập chèo thuyền ở trong phòng khách, Chu Dịch hướng dẫn Tô Nam Tinh cách dùng máy tập chèo thuyền. Tô Nam Tinh đi thẳng tới đây sau khi học xong nên không có mang theo quần áo sạch để thay, cứ thế mặc áo thun của Chu Dịch. Cô sợ áo thun màu trắng quá xuyên thấu nên cố tình mặc áo thun màu đen, ngay cả áo lót cũng không dám cởi, ngoan ngoãn tập thể dục với Chu Dịch trên máy tập chèo thuyền.
Do hai năm trước, nam chính trong bộ phim 《House of Cards》 sử dụng máy tập chèo thuyền nên nó mới bắt đầu phổ biển. Loại máy tập này rất có ích cho việc tập luyện cơ vai và cơ lưng.
Chu Dịch cũng giải thích cho Tô Nam Tinh nghe là nên dùng dùng sức ở phần nào trên cơ thể, ngón tay của anh chạm vào vị trí xương bướm trên lưng cô, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua chỗ đó, nói: "Dùng hai cơ này để tạo ra sức mạnh, lúc kéo về phía sau thì phải giữ thẳng lưng."
Tô Nam Tinh thử vài lần, hỏi Chu Dịch là cô đã làm đúng hay chưa. Anh gật đầu, Tô Nam Tinh lại tiếp tục vận động.
Nhưng mà không biết từ lúc nào đã có sự thay đổi, có lẽ là lúc Chu Dịch dùng ngón tay để cảm nhận sức mạnh của Tô Nam Tinh, ngón tay của anh dần dần đi xuống dưới, từ vị trí xương bướm đến vị trí quyến luyến không quên ở sau lưng Tô Nam Tinh.
Tô Nam Tinh đang tập trung vào chuyện tập luyện nên cũng không để ý đến động tác mờ ám của Chu Dịch, còn tưởng rằng anh đang hướng dẫn động tác cho cô. Kết quả là áo lót của mình bỗng nhiên bị mở ra, lúc cô nhận ra thì bàn tay của Chu Dịch đã thăm dò vào bên trong và ngắt nụ hoa, chẳng mấy chốc đã làm cho Tô Nam Tinh như tan chảy ra do bị sờ soạng.
"Làm, làm gì vậy..."
Chu Dịch hôn lên cổ cô, nói: "Một người chèo thuyền rất nhàm chán, hai chúng ta cùng nhau chèo thuyền đi?"
Sau đó, anh đã dẫn dắt Tô Nam Tinh cùng nhau "chèo thuyền" ở trên giường.
Có lẽ là do hai người đã xác định mối quan hệ nên Chu Dịch giống như đang thưởng thức kỹ càng một bữa tiệc lớn, tốc độ không nhanh không chậm. Anh thích nhìn Tô Nam Tinh quằn quại dưới người anh, sau đó ôm lấy cổ anh rồi nhỏ giọng cầu xin anh, sở thích thật xấu xa.
Lúc kết thúc, chiếc áo thun màu đen rộng thùng thình của Tô Nam Tinh vẫn còn nguyên trên người cô, thế nhưng ở bên dưới chiếc áo thun đó, cả người cô đã bủn rủn và đỏ ửng. Cô chỉ có thể rúc vào lòng của Chu Dịch, nhéo anh hai cái yếu ớt. Cuối cùng cô lại bị Chu Dịch cười nhạo, anh vừa hôn cô, vừa ôm cô vào trong lồng ngực cứng rắn của mình.
Đêm hôm đó, sau khi "chiến đấu" xong một hiệp, Chu Dịch liền ôm cô chìm vào giấc ngủ.
Sở thích xấu xa của Chu Dịch là lúc "hoạt động" thì thích để cho cô mặc quần áo, nhưng buổi tối lúc ôm ngủ thì thích ôm lấy cơ thể trần trụi của cô, để da thịt chạm vào nhau. Mùi hương thơm mát trên người cô và những cảm giác từ làn da mềm mại, mịn màng đã khiến Chu Dịch thấy rất thoải mái, không muốn rời xa cô.
Tô Nam Tinh phản đối: "Em muốn mặc quần áo khi đi ngủ!"
Lúc đầu Chu Dịch cũng không phản đầu, còn đồng ý nói: "Ồ, vậy thì mặc đi." Thế nhưng bàn tay lại luồn vào xoa nắn một hồi, xoa nắn cho đến khi tuyến phòng thủ của Tô Nam Tinh bị sụp đổ hoàn toàn. Cô liền đầu hàng, thầm nghĩ rằng thôi mặc kệ đi, dù sao hai người cũng đã tiếp xúc với nhau rất nhiều lần, nhưng cô vẫn cảm thấy chuyện này quá xấu hổ, sở thích của giám đốc Chu khi ở riêng cũng quá xấu xa.
Cuối cùng cô vẫn để cho Chu Dịch đạt được mục đích, làm theo cách mà anh thích, trần truồng ôm nhau.
Hôm sau là chủ nhật, sáng sớm sau khi ra ngoài chạy bộ xong, Tô Nam Tinh làm bữa ăn sáng đơn giản cho hai người, nấu chút cháo và làm salad trộn. Tô Nam Tinh lấy sách giáo trình của khóa học CCNA ngày hôm qua ra rồi bắt đầu đọc sách.
Chu Dịch cầm lấy quyển sách của cô rồi lật qua hai trang, nhìn cô đang giải câu hỏi thì nói với cô: "Em làm sai câu này rồi." Anh chấm vào một số con số của địa chỉ IP mạng mà Tô Nam Tinh viết ra, "Mấy con số này phải là.129 và.193."
Tô Nam Tinh liếc nhìn anh, Chu Dịch nói: "Nhìn cái gì, câu hỏi này rất đơn giản, anh đã hoàn thành kỳ thi khi còn học đại học."
Tô Nam Tinh nhích lại gần, giọng nói nũng nịu mang theo chút dỗ ngọt, "Vậy anh giảng cho em nghe đi?"
Chu Dịch vừa định nói là muốn thù lao, lúc này Tô Nam Tinh đã quen thuộc với những chiêu trò này nên ôm lấy gò má của anh rồi hôn một cái. Chu Dịch không nhịn được cười, anh cảm thấy năng lực quan sát của Tô Nam Tinh không chỉ có hiệu quả trong công việc, ngay cả lúc ở riêng cũng như vậy. Khi cần làm nũng thì dịu dàng, ngọt ngào; khi cần làm theo nguyên tắc thì lại rất quật cường, hơn nữa cô lại còn rất chăm chỉ. Rõ ràng bọn họ rất bận rộn với công việc, nhưng cô vẫn cố gắng học tập chăm chỉ.
Chu Dịch cảm thấy mình thực sự không có cách nào để bắt bí cô. Được rồi, anh cũng hơi tự hào khi có một cô bạn gái thông minh, chăm chỉ như vậy.
Bởi vì những người luôn cố gắng đều luôn làm cho mọi người cảm thấy tràn đầy năng lượng.
Sau đó, hai người đều ở nhà học bài, Chu Dịch giảng những câu hỏi cho Tô Nam Tinh nghe trong hơn hai tiếng, giảng lại cho cô về một số kiến thức trong sách giáo trình CCNA. Chu Dịch chê bai tài liệu học: "Có một số kiến thức đã hơi lạc hậu, bây giờ không thể sử dụng được nữa."
Sau khi chê bai xong thì xoay cổ, ý là cảm thấy hơi mệt khi giảng hơn hai tiếng đồng hồ, Tô Nam Tinh lập tức vui vẻ chạy tới xoa bóp cổ và vai cho giám đốc Chu. Giám đốc Chu rất thoải mái, cảm thấy Tô Nam Tinh thực sự rất đáng yêu, vừa biết làm nũng, vừa biết dỗ ngọt người khác. Rõ ràng hai người vừa mới xác định mối quan hệ, anh lại cảm thấy mình giống như đã bị Tô Nam Tinh nắm rõ như lòng bàn tay.
Ngón tay mềm mại và nhỏ nhắn của cô ấn vào huyệt, ấn đến nỗi làm cho Chu Dịch cảm thấy cả người như mềm nhũn. Do cứ phải cúi đầu làm việc trong một thời gian dài nên vùng cổ bỗng chốc cảm thấy rất dễ chịu, vô cùng thoải mái.
Chu Dịch hỏi cô: "Lẽ nào em đã học qua sao?"
Tô Nam Tinh đáp: "Đúng vậy, xương cổ của mẹ em không chắc khỏe, trước đây em đã từng học qua vài lần thông qua một người thân trong nhà mở tiệm mát xa."
Lấy tư cách là một người sếp, Chu Dịch cũng từng nghe nói qua Tô Nam Tinh không có tiêu xài tiền lương phung phí, còn chu cấp cho gia đình, hôm nay lại nghe cô nói là cố tính học mát xa vì mẹ mình. Biết cô là một cô gái rất hiếu thảo, anh không kìm được liền đưa tay ra xoa xoa cô.
Chiều hôm đó, Tô Nam Tinh đều dành thời gian để học bài. Chu Dịch ngồi ở bên cạnh cô, anh giống như là một người luôn đứng đầu trong các bài kiểm tra lớn nhỏ, hỏi: "Không cần phải dành cả ngày để học bài chứ?"
Tô Nam Tinh trả lời: "Một tháng sau là phải thi rồi, thời gian ngày thường của em quá ít, chỉ có cuối tuần là rảnh rỗi, cho nên em phải học nhiều hơn, cố gắng vượt qua bài kiểm tra một lần."
Chu Dịch nhìn thấy dáng vẻ chăm chỉ của cô thì không nhịn được liền xoa đầu cô. Tô Nam Tinh ngoảnh đầu lại mỉm cười với anh, sau đó khoác tay anh rồi cọ gương mặt nhỏ nhắn vào cánh tay anh, giống như một cô gái nhỏ nhắn, dễ thương, ngọt ngào, làm cho Chu Dịch phải cam tâm tình nguyện ngồi ở bên cạnh giải câu hỏi và giảng bài cho cô.
Đến tối, anh còn vui vẻ chở cô về nhà.
Chu Dịch cảm giác mình thực sự đã bị Tô Nam Tinh hiểu rõ như lòng bàn tay. Giám đốc Tô cũng dùng ánh mắt quan sát anh trong lúc làm việc để làm hài hòa luôn cả cuộc sống sinh hoạt, quả thật là đã nhìn thấu hết toàn bộ mọi thứ. Lúc làm nũng thì rất rõ ràng, ngọt ngào đến nỗi trái tim như muốn tan chảy ra; lúc ở trên giường thì để lộ ra vẻ lẳng lơ, quả thật có thể làm mê hoặc anh đến nỗi anh không xuống giường được, chỉ muốn tan chảy trên người cô; đến lúc làm việc thì luôn cố gắng, Tô Nam Tinh rất giống như một tam nương liều mạng.
Lúc đi về nhà, Chu Dịch bùi ngùi: Làm sao anh lại không thích một Tô Nam Tinh như thế chứ?
Anh cho rằng anh càng tiếp xúc với cô thì anh lại càng thích cô hơn.
Sau khi đi làm, hai người lại tất bật với công việc. Chu Dịch lại phải đi công tác đến thành phố Pukou trong hai ngày, ngay cả thứ tư hôm đó cũng không thể chạy về đón Tô Nam Tinh tan học. Tô Nam Tinh ở bên này cũng rất bận rộn, buổi tối sau khi tan sở lại có nhà thầu phụ mời cô đi ăn.
Do tin tức của dự án công trình "mắt thần" của Pukou đã được lan tỏa, với lại cô và Chu Dịch cũng đang tham gia vào dự án này, Chu Dịch là người rất bận rộn, nhà thầu phụ không thể dễ dàng mời đi ăn được, thế nhưng mời Tô Nam Tinh là giám đốc vừa mới nhậm chức thì dễ dàng hơn là mời giám đốc Chu có đúng không? Có thể thấy những người nghe được tin tức đó đều đến để thăm dò ý kiến của cô. Bữa ăn đã được hẹn trước từ thứ hai đầu tuần, Tô Nam Tinh đã từ chối một số cuộc hẹn, nhưng vẫn còn hai nhà thầu phụ với quy mô khá lớn không thể từ chối nên cô phải đi.
Dĩ nhiên dạng tiệc này không thể thiếu phần uống rượu, Tô Nam Tinh là giám đốc nữ, nhà thầu phụ đang muốn nhờ vả cô nên tất nhiên sẽ không rót rượu nhiều. Có điều để bầu không khí thêm thân thiện, cô cũng uống một vài ly. Lúc bữa tiệc kết thúc, cô cảm thấy hơi lâng lâng.
Lúc nhận được cuộc điện thoại từ Chu Dịch, cô còn đang ngồi trên xe taxi. Lúc xuống xe, cô đã nhìn thấy Chu Dịch đang đứng chờ ở trước cửa nhà cô. Anh cũng vừa mới đi công tác về, thấy Tô Nam Tinh đi về phía anh rồi vùi đầu vào lồng ngực anh, ôm anh không buông tay. Trong lòng của anh bỗng cảm thấy ngọt ngào, êm ái, không nhịn được liền vòng tay ôm cô vào trong lòng.
Sau khi uống say, Tô Nam Tinh đã trở thành một người bám dính lấy anh, ôm Chu Dịch không buông, khuôn mặt cọ tới cọ lui trên cổ của Chu Dịch, tối hôm đó đã bị anh mang về nhà.
Có điều giám đốc Chu cũng không lợi dụng cô say rượu để giày vò cô. Sau khi tỉ mỉ giúp cô làm vệ sinh cá nhân xong, anh lại ôm cơ thể trần trụi của cô vào trong lòng theo như cách thức mà anh yêu thích nhất. Lắng nghe tiếng tim đập của nhau và chia sẻ cảm giác da kề da, anh mới yên tâm đi vào giấc ngủ.
Chu Dịch lờ mờ cảm thấy bọn họ như thế này cũng rất tốt.
Sáng sớm, lúc Tô Nam Tinh thức dậy do bị "người anh em bừng bừng khí thế" của Chu Dịch đánh thức, cô phát hiện mình ngủ ở trong nhà của Chu Dịch. Tối hôm qua không có giày vò cô không có nghĩa là sáng hôm sau anh sẽ bỏ qua cho cô. Anh vừa chậm chạp ma sát, vừa trách mắng cô: "Một mình đi ăn với bọn họ mà sao lại để say tí bỉ như vậy? Em có chút ý thức về sự an toàn không vậy?"
Tô Nam Tinh bị anh giày vò đến nỗi cả người đều run rẩy, cơ thể đỏ ửng, vừa nóng bừng, vừa mềm mại, áp sát vào cơ thể của Chu Dịch, nũng nịu xin tha thứ: "Thật ra em không có uống say, em vẫn nhận ra anh mà. Nhìn thấy anh, em liền không nhịn được muốn ôm anh một chút mà thôi."
Lát nữa phải đi làm, Tô Nam Tinh còn phải trở về nhà thay bộ quần áo mới, chỉ mong Chu Dịch nhanh lên một chút, nhịn không được liền nói: "Nhanh, nhanh lên một chút..."
Chu Dịch nheo mắt lại, mạnh mẽ gia tăng tốc độ, cuối cùng làm cho cô chỉ có thể ôm lấy cổ anh, dâng cơ thể của mình lên miệng anh để anh xoa nắn và cắn mút. Sau khi "chiến đấu" xong, lúc mặc áo lót vào, ngực của cô có hơi đau nhức. Đánh Chu Dịch hai cái vẫn chưa hả giận, cô còn đưa tay ra nhéo cánh tay của anh hai cái nhưng vẫn không nhéo nổi, hầm hầm tức giận.
Lúc được Chu Dịch chở về đến dưới nhà, đôi chân của cô vẫn còn bủn rủn. Cô được Chu Dịch bế lên, bế thẳng lên trên lầu.
Đang là sáng sớm, lỡ như bị người khác nhìn thấy thì làm sao đây?
Tuy nhiên, Tô Nam Tinh lại vùi đầu vào cổ áo sơ mi trắng như tuyết của Chu Dịch, mùi khói thuốc và mùi bạc hà trở nên quen thuộc với cô phả ra, trong lòng cô lại tràn đầy sự ngọt ngào.
Dường như cô nhận ra mình không thể ngừng thích những cảm xúc mãnh liệt và cơ thể của Chu Dịch. Cô thích sự thông minh của anh, sự chín chắn của anh, sự chăm sóc chu đáo của anh, thỉnh thoảng còn có sự bá đạo và tính đeo bám của anh. Tô Nam Tinh cảm giác mình giống như đã bị đắm chìm vào trong đó.
Cô cũng tự nhắc nhở bản thân là nhất định phải chú ý khi ở trong công ty, tuyệt đối không thể để lộ ra bất kì ánh mắt nào.
Sau khi thay quần áo xong, cô kiên quyết không ngồi trên xe của Chu Dịch, để cho anh tự đi một mình, cô sẽ gọi xe đi một mình. Chu Dịch không lay chuyển được cô nên đành phải đi trước, sau đó Tô Nam Tinh cũng bắt xe đi làm.
Lúc nãy Chu Dịch còn nhéo vào eo cô với bộ dạng sẽ không tha cho cô, lúc này anh đi ra khỏi phòng làm việc, nhìn thấy Tô Nam Tinh bước vào phòng làm việc thì lạnh lùng lườm nguýt cô, để cho người khác thấy rằng anh không nói chuyện với em, nhưng mà sẽ dùng ánh mắt để khiển trách em.
Tô Nam Tinh rất muốn trao một chiếc cúp cho Chu ảnh đế*.
*Ảnh đế: nam diễn viên chính xuất sắc nhất.
Trưa thứ năm, công đoàn của công ty tỉnh lại ban hành một công văn mới: Cuối tuần này, công ty tỉnh sẽ tổ chức một hoạt động. Để thúc đẩy tinh thần đồng đội và tình cảm giữa các đồng nghiệp, cuối tuần này công đoàn sẽ tổ chức đi leo núi, hy vọng mọi người sẽ hăng hái đăng kí.
Chu Dịch giơ tay lên, "Nếu không có bận việc gì thì cùng đi đi, tôi nghe nói buổi tối còn được ăn thịt dê nướng, cảnh vật xung quanh khách sạn cũng khá đẹp."
Vì vậy cuối tuần này, mọi người đều cùng nhau đi leo núi.
Ban đầu, Lý Uyển ở bên cạnh còn phàn nàn: "Ai mà muốn vất vả đi leo núi vào cuối tuần chứ?"
Hoàng Hân Nhiên ở bên cạnh cũng khẽ gật đầu, nói: "Em muốn đi ngủ."
Chị Trương nói chậm rãi: "Tôi nghe nói giám đốc Chu cũng đi, hình như giám đốc Đinh của bộ phận marketing cũng đi."
Lý Uyển nhấp một ngụm cà phê, trên mặt mang theo nụ cười, nói: "Thật ra tôi cũng không muốn đi, nhưng mà không phải lúc nãy giám đốc Chu nói là nếu không bận việc gì thì đều phải đi sao. Sếp đã lên tiếng, tôi đành phải đi thôi."
Hoàng Hân Nhiên cũng im lặng.
Sau khi xác định được số lượng người, lúc phân chia phòng, Lý Uyển và Hoàng Hân Nhiên được phân chia ở chung một phòng, Tô Nam Tinh và chị Tiền được phân chia ở chung một phòng.
Kết quả là lúc đi leo núi vào cuối tuần, trong nhà chị Tiền có chuyện nên không đi được, phòng của Tô Nam Tinh chỉ có một mình cô.
Lúc Chu Dịch biết được chuyện này, đôi mắt của anh sáng rực lên, nhắn tin WeChat cho Tô Nam Tinh, anh viết là: 【Buổi tối để cửa cho anh.】
Tô Nam Tinh trả lời: 【Đừng tới, lỡ như bị người khác phát hiện thì sao?】
Sau đó, Chu Dịch bị những người trong đội của tổng giám đốc Lý gọi đi, không thể tiếp tục nhắn tin WeChat.
Trong lúc vội vàng, anh chỉ nhắn lại một chữ: 【Ngoan.】
Nhưng mà kết quả lúc nào cũng không được như mong muốn.
HẾT CHƯƠNG 41