Edit: Diệp Vũ Lam➖ ➖ ➖ ➖ ➖ ➖ ➖
Dĩ nhiên Tô Nam Tinh cũng muốn chuyển lên chính thức. Sau khi chuyển lên chính thức, tiền lương của giám đốc chuyên môn được tăng thêm hơn hai nghìn tệ đó!
Trong doanh nghiệp nhà nước lâu đời như Hoa Tín, mặc dù nhân viên chính thức và nhân viên tạm thời đều làm chung một công việc, nhưng lại khác xa nhau về tiền lương, đãi ngộ và phương diện thăng tiến.
Giống như cô Tống Tập đều là giám đốc chuyên môn, tiền lương của Tống Tập không những cao hơn cô, mà triển vọng thăng tiến sau này cũng cao hơn cô. Đối với nhân viên tạm thời như cô, giám đốc chuyên môn đã là chức vụ cao nhất rồi, vả lại đó là do Chu Dịch coi trọng cô nên mới đề bạt cô.
Cho nên cô không dám suy nghĩ nhiều về chuyện chuyển lên chính thức này. Nhìn Hoàng Hân Nhiên sẽ biết, người ta được làm nhân viên chính thức là vì có xuất thân và gia cảnh như thế nào. Ba của người ta là tổng giám đốc đứng đầu công ty tỉnh C, cho nên Hoàng Hân Nhiên mới dễ dàng được làm nhân viên chính thức.
Tô Nam Tinh lại không có ba làm tổng giám đốc của công ty tỉnh, cho nên cứ bỏ ngoài tai chuyện chuyển lên chính thức này đi.
Chị Tiền có lòng tốt nói cho cô biết, thế nhưng cô lại muốn không nói nhiều về chuyện đó, chỉ cười nói cám ơn với chị Tiền: "Em sẽ xem xét thêm chuyện này." Không nói nhiều có nghĩa là không muốn để lộ chân tướng. Mặc dù mọi người đều biết hoàn cảnh gia đình cô không khá giả, chuyện này cũng không thể che giấu, nhưng mà cô không muốn tiết lộ nhiều chuyện cá nhân cho người khác biết.
Đó là một một vòng luẩn quẩn của sự xem thường trong doanh nghiệp nhà nước. Nhân viên chính thức luôn xem thường nhân viên tạm thời; người có mối quan hệ rộng xem thường người không có mối quan hệ; những người luôn đùn đẩy công việc xem thường những người có năng lực, chỉ biết cắm đầu vào làm việc.
Tô Nam Tinh nhanh chóng dồn hết tâm trí vào công việc. Do trước đây bị thương ở chân và có thêm dự án "mắt thần," cho nên dự án đầu dò của sở cảnh sát quận Nam Hoàn bị trì hoãn trong một khoảng thời gian. Gần đây bên đó lại có tiến triển mới, buổi chiều Tô Nam Tinh muốn đi ra ngoài làm việc, bắt đầu chuẩn bị tài liệu để đấu thầu.
Buổi trưa không nhìn thấy Chu Dịch, Tô Nam Tinh nói chuyện này với Chu Dịch qua WeChat, Chu Dịch nhắn lại một chữ: 【Ừ.】
Có lẽ anh ta còn đang chủ trì một cuộc họp thường lệ, cuộc họp vẫn chưa kết thúc.
Buổi chiều, Tô Nam Tinh sắp xếp xong tài liệu thì đi tàu điện ngầm đến sở cảnh sát Nam Hoàn. Đầu tiên, cô chào hỏi với người của bộ phận phụ trách việc truyền phát Internet, sau đó bắt đầu kiểm tra tiến độ thi công của nhà thầu phụ.
Giống như công ty Hoa Tín ký hợp đồng với sở cảnh sát, nhà thầu phụ cũng phải ký hợp đồng quy trình thi công với Hoa Tín. Tô Nam Tinh là người phụ trách dự án nên phải thường xuyên đến nơi thi công để kiểm tra tiến độ công trình.
Giống như Tống Tập đã làm giám đốc chuyên môn nhiều năm, trong tay anh ta có rất nhiều dự án được tiến hành cùng một lúc, cho nên anh ta phải thường xuyên đi ra ngoài làm việc. Sau này Tô Nam Tinh cũng sẽ tất bật với công việc như thế.
Sau khi gặp người bên nhà thầu phụ để hỏi thăm về tiến độ thi công, cô chủ yếu nói chuyện với người bên khoa kỹ thuật của sở cảnh sát về dự án đầu dò wifi trên xe. Mặc dù phải đi theo quy trình đấu thầu theo từng ngày, thế nhưng cô đã theo dõi dự án này ngay từ đầu, cô gần như có thể khẳng định mình sẽ nắm chắc trong tay hợp đồng này.
Đây là lần đầu tiên cô ký hợp đồng một mình, mặc dù đây là một dự án nhỏ trị giá ba triệu tệ nhưng cô rất cẩn thận. Cô muốn có một sự khởi đầu tốt đẹp khi vừa lên chức giám đốc chuyên môn.
Sau khi rời khỏi khoa kỹ thuật, Tô Nam Tinh đang định về nhà thì lại gặp gặp kĩ sư Lý – người quản lý dự án bên phía nhà thầu phụ đang đứng trước cửa đợi cô. Kĩ sư Lý nói khách sáo: "Tối nay giám đốc Tô có rảnh không? Chọn ngày không bằng gặp ngày, tổng giám đốc Vương chúng tôi muốn mời cô và giám đốc Chu đi ăn tối."
Kể từ khi Tô Nam Tinh lên chức giám đốc chuyên môn, bên nhà thầu phụ vẫn luôn muốn mời cô đi ăn tối qua WeChat, thế nhưng Tô Nam Tinh đều lấy lý do tăng ca để từ chối. Lý do chính là cô vẫn chưa nắm trong tay dự án này, đi ăn tối với bọn họ cũng không có ý nghĩa gì.
Hiện giờ dự án đang ở trong tay cô, kiểu xã giao này cũng sẽ nhiều hơn. Sau khi có được dự án đầu dò của sở cảnh sát, cô phải suy xét việc đi tìm nhà thầu phụ...
Cô trả lời: "Ồ? Các anh đã hỏi qua giám đốc Chu chúng tôi chưa? Tối nay anh ấy có rảnh không?"
Kĩ sư Lý vừa nghe thấy Tô Nam Tinh nói thế thì biết có hy vọng, vội vàng nói: "Tổng giám đốc Vương chúng tôi và giám đốc Chu quen biết nhau đã lâu, tối nay giám đốc Chu đã từ chối buổi tiệc của người khác để đi chung với tổng giám đốc Vương chúng tôi. Nếu giám đốc Tô rảnh thì đến chung vui, cô thấy thế nào?"
Chu Dịch cũng đi, cô có thể không đi sao?
Trong tay Tô Nam Tinh có dự án đầu dò, nếu nhờ người của kĩ sư Lý hỗ trợ thêm thì sẽ thuận lợi hơn, cô cũng có ý định này từ lúc đầu.
Ngay lúc cô còn đang suy nghĩ có nên đi hay không, cô đã dứt khoát đồng ý.
Địa điểm ăn tối là một khách sạn năm sao. Tô Nam Tinh vừa mới ngồi xuống, tổng giám đốc Vương và Chu Dịch cũng đã đi vào.
Tổng giám đốc Vương là một người đàn ông có vóc dáng cao lớn, da ngăm đen, khoảng tầm 40 tuổi. Trước đây Tô Nam Tinh đã gặp qua ông ta khi đi chung với Chu Dịch, cho nên lúc này mọi người đều đã quen mặt nhau.
Tổng giám đốc Vương không giống như những người làm kinh doanh bụng phệ khác, hàng ngày đều rất thích tập thể dục, lúc cười để lộ ra hàm trăng trắng sáng, nhìn rất tươi sáng, không bị "béo nguậy," cho nên Chu Dịch có thiện cảm với ông ấy nhiều hơn với những người khác. Trong bữa ăn, hai người đó còn hẹn nhau đi đánh tennis.
Tô Nam Tinh gặp Chu Dịch thì báo cáo công việc với anh theo thói quen, nói sơ bộ về dự án đầu dò. Chu Dịch nói với cô: "Cô tự cân nhắc dự án này đi. Trước đây cô đi theo tôi nên cũng đã quen thuộc với các quy trình, bây giờ cô tự thực hành đi. Sau khi nhận được hợp đồng, nhà thầu phụ bên đó do cô tự quyết."
Những lời nói với Tô Nam Tinh cũng là để cho nhà thầu phụ có mặt trong ngày hôm nay nghe, không ngờ Chu Dịch lại giao toàn bộ quyền quyết định cho cô. Thông thường, sau khi giám đốc chuyên môn ký hợp đồng, rồi nêu tên nhà thầu phụ cho giám đốc bộ phận lựa chọn, kế đó giám đốc sẽ quyết định chuyện này, cho nên quyền quyết định cuối cùng là ở người lãnh đạo.
Chu Dịch trao thẳng quyền này cho Tô Nam Tinh, cũng chính là cho cô chút thể diện ở trước mặt nhà thầu phụ.
Quả nhiên sau khi tổng giám đốc Vương và kĩ sư Lý nghe xong, đôi mắt bọn họ sáng lên, liên tục rót rượu cho Tô Nam Tinh.
Buổi tiệc này lấy Tô Nam Tinh và Chu Dịch làm trung tâm, cho nên đêm nay cũng không uống nhiều rượu. Mọi người chỉ uống chút rượu vang góp vui, sau khi ăn xong thì chuẩn bị cho cuộc vui khác.
Kể từ lúc bước vào khách sạn năm sao này, Tô Nam Tinh biết tối nay không chỉ dừng lại ở việc ăn uống, bởi vì tắm suối nóng nước là dịch vụ nổi tiếng nhất ở đây, nghe nói là vừa sạch sẽ, vừa thoải mái, phong cảnh rất đẹp, được rất nhiều người biết đến.
Quả nhiên sau khi ăn xong, tổng giám đốc Vương và kĩ sư Lý liền rủ nhau đi ngâm suối nước nóng.
Suối nước nóng ở đây giống như một bãi tắm nước nóng rộng lớn, bể tắm được xây theo hình bậc thang ở ngoài trời, mỗi bậc được ốp lát gạch màu đỏ, xanh lá cây, xanh dương khác nhau. Cây xanh rộng lớn "phủ" khắp nơi, vừa đảm bảo sự riêng tư, kín đáo, vừa được ngắm nhìn phong cảnh, rất thu hút khách du lịch.
Lúc thay quần áo, Tô Nam Tinh mới nhận ra mình không mang theo đồ bơi. Người bán hàng đã đưa cho cô nhiều mẫu đồ bơi để cô lựa chọn, cô đang tính chọn một bộ kín đáo thì người bán hàng bỗng đi tới nói: "Xin hỏi cô là Tô Nam Tinh có móc chìa khóa tủ đồ là số 42 có phải không?"
Tô Nam Tinh ngạc nhiên, "Là tôi, có chuyện gì sao?"
Người bán hàng cười tươi: "Có một quý ông tên là Chu Dịch ở đằng kia nói là đã chọn được một bộ đồ bơi cho cô, nói tôi mang đến đưa cho cô." Nói xong thì đưa đồ bơi cho Tô Nam Tinh.
Tô Nam Tinh "đứng hình," rốt cuộc Chu Dịch đang làm gì vậy? Đừng nói là chọn một bộ bikini cho cô nhé?
Kết quả là cô run rẩy mở ra, vừa nhìn thì thấy cũng không lố lăng như cô nghĩ. Đó là một bộ đồ bơi liền thân, phía trước rất kín đáo, gần như chỉ để lộ ra xương quai xanh mà thôi. Thế nhưng đằng sau lại có một khoảng hở lớn đến ngang eo, phía trên chỉ buộc ngang bằng vài sợi dây, mặc vào sẽ để lộ ra toàn bộ phần lưng.
Tô Nam Tinh vốn dĩ không muốn mặc, thế nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cô lại quyết định mặc vào.
Lúc này trời đã sẫm tối, đây là khoảnh khắc đẹp nhất trong ngày, ánh hoàng hôn chiếu xuống từng bậc của bể suối nước nóng, mặt nước giống như phủ một lớp màu đỏ vàng.
Những ngọn đèn vàng trên đường nhỏ được bật lên, có vài ba người ngồi trên ghế nằm, chắc là đang uống sâm banh. Có giọng nói cười đùa của các cô gái chân dài xinh đẹp và những người đàn ông, có khi cũng chỉ nghe thấy tiếng nước chảy róc rách.
Khi Tô Nam Tinh đi ra ngoài với bộ đồ bơi màu đen và mái tóc dài buông xõa, có rất nhiều người liên tục nhìn cô.
Bắt đầu nhìn từ đôi chân thon dài, thẳng tắp đến vòng eo mảnh khảnh, thậm chí phần trên cũng rất đầy đặn, tóc dài xõa ngang lưng, quả thực giống như một yêu nữ, cả người tràn ngập mùi hormone giới tính nữ. Có một vài người đàn ông đã nhìn thẳng vào dáng người của cô.
Cô đi ngang qua để lộ ra tấm lưng trắng mịn, căng bóng, lại thêm cặp mông căng tròn, đầy đặn, gợi cảm đến nỗi có người phải lặng lẽ ngâm mình xuống nước để giữ tỉnh táo.
Có một số người đàn ông chuẩn bị đi tới bắt chuyện.
Tô Nam Tinh nghĩ ngợi: Làm việc lâu năm trong doanh nghiệp nhà nước, mỗi ngày đều mặc bộ đồ xấu xí, cô đã nhanh chóng quên mất mình cũng có thể thu hút ánh nhìn của người khác.
Bỗng nhiên có một chiếc áo choàng tắm được khoác lên người cô, che kín vóc dáng hoàn hảo của cô. Sau đó có một bàn tay ôm lấy vai cô, mạnh mẽ tuyên bố chủ quyền của mình.
Tô Nam Tinh nghe thấy giọng nói của Chu Dịch vang lên trên đầu cô, "Mới không gặp một lúc mà đã "trêu hoa ghẹo nguyệt" rồi."
Tô Nam Tinh mỉm cười: "Tôi chỉ làm theo ý anh, mặc bộ đồ bơi mà anh chọn."
Chu Dịch hơi buồn bực: "Tôi hối hận rồi."
Tô Nam Tinh cười ha ha, Chu Dịch nắm tay cô, dắt đến bể suối nước nóng được ốp lát gạch màu xanh dương.
Bể tắm ở bậc này là cao nhất, bởi vì đây chỉ là một bể nhỏ, chỉ dùng để ngâm suối nước nóng chứ không phải để bơi, cho nên không có nhiều người tới. Đặc biệt là đang gần tối, ở đây chỉ có hai người bọn họ.
Tô Nam Tinh cởi áo choàng tắm ra, bước xuống nước. Bể tắm không sâu lắm, mực nước chỉ mới đến dưới ngực. Cô đứng ở đó, nửa người trên lộ trên mặt nước, bộ ngực đầy đặn của cô nổi trên mặt nước khiến người khác phải nhìn đăm đăm vào nó.
Cô đưa tay ra để búi tóc lên, đưa toàn bộ tấm lưng trần trắng mịn về phía Chu Dịch, đường cong trên lưng rất quyến rũ.
Dường như Chu Dịch đang lẳng lặng nhìn cô búi tóc lên. Lúc Tô Nam Tinh quay đầu lại nhìn anh, anh cảm thấy đôi mắt mình rực rỡ giống như ánh chiều tà màu đỏ rực, có cái gì đang bừng cháy.
Tổng giám đốc Vương và kĩ sư Lý bên nhà thầu phụ vẫn chưa đến. Tô Nam Tinh thuận miệng hỏi, Chu Dịch trả lời: "Chắc bọn họ đến bể tắm khác." Sau đó, anh ấn chuông và gọi một chai rượu sâm banh.
Tô Nam Tinh nói: "Nếu bọn họ không có ở đây thì chúng ta không cần phải uống rượu nhỉ?"
Chu Dịch dựa vào bể tắm, để lộ ra lồng ngực trần rắn chắc, mái tóc ướt đẫm được anh hất ngược ra đằng sau, đôi mắt sáng rực như ngọn lửa. Anh nói: "Uống một chút cũng không sao."
Anh còn nói: "Rượu không làm say người, người tự say, cảnh sắc làm say lòng người, cô nói xem có đúng không?"
Tô Nam Tinh trả lời: "Nếu muốn uống thì tôi sẽ uống với anh vài ly."
Sau khi rượu sâm banh được đưa đến, Tô Nam Tinh rót cho Chu Dịch một ly. Cô ngồi xuống bậc thềm trong bể tắm, ngâm cả cơ thể vào nước, bởi vì cô đã cảm nhận ánh mắt của Chu Dịch ngày càng nóng bỏng.
Hai người cụng ly phát ra tiếng kêu leng keng, Chu Dịch nói: "Ly này xem như là cho dự án đầu tiên cô làm một mình. Giám đốc Tô, tôi chúc cô có một khởi đầu thuận lợi, tương lai rộng mở." Hai câu đầu còn rất nghiêm túc, hai câu sau lại pha chút đùa giỡn.
Có điều phong cảnh ở đây rất đẹp, được ngâm mình trong suối nước nóng, Tô Nam Tinh cũng thả lỏng người, cười đáp: "Tương lai của tôi có rộng mở hay không thì phải nhờ cậy vào sự đề bạt của giám đốc, sau này xin giám đốc cất nhắc nhiều hơn."
Chu Dịch nhấp một ngụm sâm banh, Tô Nam Tinh thấy yết hầu của anh chuyển động.
Hình ảnh Chu Dịch cởi quần áo ra không phải dễ được ngắm nhìn. Người đàn ông này mặc áo sơ mi vào trông rất gợi cảm, sau khi cởi quần áo ra lại càng khiến người khác thấy "nhộn nhạo."
Đặc biệt là cô còn nhớ rõ bọn họ đã từng "nhiệt tình" đến cỡ nào, lồng ngực của anh ta cứng rắn đến cỡ nào, cơ thể bọn họ dán vào nhau khăng khít đến cỡ nào. Anh đã mang đến niềm vui khiến cô không thể nào quên được, thực sự quá khó để quên được cảm giác đó.
Thậm chí ngay lúc này, cho dù đã ngồi cách xa trong suối nước nóng, dường như cô vẫn có thể cảm nhận được trên người Chu Dịch tỏa ra mùi hormone nam tính hấp dẫn chết người.
Thế nhưng Tô Nam Tinh biết mình không thể tiếp tục dây dưa với anh ta nữa. Tiếp xúc trong công việc là điều bình thường, cũng có thể đùa giỡn, thế nhưng càng tiếp xúc cơ thể nhiều thì mối quan hệ của bọn họ sẽ càng hỗn loạn hơn.
Lý trí đang nói không thể "đi xa hơn."
Nếu như đêm nay cô lại uống say, men rượu sẽ khiến thần kinh bị rối loạn, hoặc là sau đó sẽ đánh mất lý trí. Cô sẽ không thể kiểm soát được mình, cứ thế ỡm ờ hưởng thụ bữa tiệc Pháp tuyệt vời này.
Nhưng bây giờ bọn họ vẫn còn lý trí, bọn họ vẫn còn tỉnh táo, cho nên cần phải có một lý do hợp lý cho tất cả mọi chuyện.
Tô Nam Tinh cảm thấy cần phải cách xa anh ta ngay khi còn lý trí.
Kết quả là khi Chu Dịch nghe thấy Tô Nam Tinh nói ra chữ đề bạt đó thì bật cười thành tiếng. Giọng nói trầm ấm trong ánh chiều tà dễ đi vào lòng người, khiến trái tim người nghe hơi nhộn nhạo. Chu Dịch nói: "Muốn tôi đề bạt cô thì có phải cô nên hối lộ tôi thật tốt hay không?"
Lúc nói đến hai chữ hối lộ, cơ thể của anh đã trượt xuống nước, thậm chí Tô Nam Tinh có thể cảm nhận được anh đang đi đến gần, tạo nên sóng nước và gợn nước.
HẾT CHƯƠNG 20