Edit: Diệp Vũ Lam ➖ ➖ ➖ ➖ ➖ ➖ ➖
Tô Nam Tinh tỉnh dậy, thấy mình lại nằm trong lòng Chu Dịch.
Da thịt trần trụi của hai người đang dính chặt lấy nhau. Cô được Chu Dịch ôm vào lòng, hơi thở của anh quẩn quanh khắp người cô.
Vì vậy, cô lại lên giường với người đàn ông mà tất cả nhân viên nữ của công ty tỉnh đều muốn ngủ chung.
Tô Nam Tinh lại đối mặt với một vấn đề, đó là sau khi tỉnh dậy thì phải làm gì đây? Đêm qua, cả hai đều bị kích động dưới tác động của rượu, nhưng sau khi tỉnh dậy thì phải chịu trách nhiệm cho sự kích động đó.
Tô Nam Tinh cho rằng lần đầu lên giường còn có thể xem như là sự trùng hợp, cô có thể nói với Chu Dịch là quên chuyện này đi, tiếp tục làm cấp trên – cấp dưới như bình thường. Thế nhưng lần thứ hai có thể nói là sự trùng hợp nữa sao?
Thừa nhận đi, thật ra trong lòng cả hai đều hiểu rõ họ đã bị cơ thể của đối phương hấp dẫn.
Đêm qua, khi cô cảm nhận được sẽ xảy ra chuyện gì, cô cũng không có phản kháng, thậm chí cơ thể có chút mong đợi.
Mà mọi thứ đều diễn ra như những gì cô mong đợi, đêm qua giám đốc Chu cao quý đã biến thành Chu Dịch ăn không biết no, bọn họ lại tận hưởng niềm vui thể xác không thể nào quên. Tối hôm qua, cảm giác rùng mình, da thịt chạm vào nhau khiến cô phải bám chặt vào người Chu Dịch, chỉ có thể để mặc anh ta chiếm lấy.
Cho nên mới nói, giám đốc Chu là một người đàn ông xuất sắc trong công việc, khi lên giường cũng là một người đàn ông mạnh mẽ.
Đáng tiếc là Tô Nam Tinh không thể "tiêu hóa nổi" người đàn ông này.
Chu Dịch giống như một bữa tiệc đậm chất Pháp, vừa sang trọng mà vừa ngon. Những món ăn ngon đó làm tan chảy từ nơi đầu lưỡi đến đáy lòng. Thế nhưng món gan ngỗng thơm ngon đó không thể ăn mỗi ngày, thứ nhất là cô ăn không nổi, thứ hai là nó chứa rất nhiều cholesterol.
Cô chỉ là một người dân bình thường, đã quen với việc ăn cơm với rau xào, thỉnh thoảng ăn một chút món ăn xa hoa của bữa tiệc Pháp đó để cải thiện chế độ ăn uống là được rồi.
Vì vậy lúc này cứ xem như là bất cẩn phát sinh tình một đêm đi.
Mặc dù bình thường cô chắc chắn sẽ không tùy tiện làm chuyện này, nhưng nếu người đó là Chu Dịch thì cô vẫn có thể chấp nhận.
Chu Dịch đã có dấu hiệu muốn tỉnh dậy.
Bởi vì nơi "tràn trề sức sống" của anh ta đang chạm vào đùi của Tô Nam Tinh. Cô có thể cảm nhận được giám đốc Chu là một người đàn ông lúc nào cũng tràn đầy sinh lực.
Vô cùng đáng sợ.
Thậm chí Tô Nam Tinh không dám nhúc nhích, sợ mình hơi nhúc nhích sẽ kích thích anh ta.
Thế nhưng Chu Dịch đã tỉnh dậy.
Bốn mắt bỗng nhìn nhau.
Tô Nam Tinh từ bỏ ý định giãy giụa, cũng không muốn nở nụ cười chuyên nghiệp gì đó nữa, chỉ bình tĩnh nói với Chu Dịch: "Chào buổi sáng."
Chu Dịch ôm cô giống như muốn kéo cô vào lòng, giọng nói khàn khàn vô cùng gợi cảm: "Chào buổi sáng."
Anh ta lại không thấy lúng túng sau cơn kích động do say rượu, dáng vẻ rất tự nhiên!
Tô Nam Tinh đang suy nghĩ nên nói gì với anh ta, nhưng cô lại cảm thấy có nói gì cũng vô nghĩa. Bây giờ bọn họ đang quang minh chính đại ôm nhau, cô nói ra mấy câu nghiêm túc thì có hơi nực cười.
Đặc biệt là nơi "tràn trề sức sống" của anh ta đã bắt đầu rục rịch.
Tô Nam Tinh không nói chuyện, Chu Dịch nhìn cô và nói: "Lần này không còn cho rằng không có chuyện gì xảy ra nữa sao?" Anh đùa giỡn với cô, nhích lại gần để cô cảm nhận được cơ thể của mình nhiều hơn.
Tô Nam Tinh nói: "Anh đã đoán đúng rồi. Trí nhớ của tôi không được tốt cho lắm, đã quên sạch chuyện tối qua rồi."
Sau khi nghe xong, Chu Dịch sửng sốt vài giây. Sau đó, Tô Nam Tinh nhìn thấy anh ta nhếch khóe môi lên, "Vậy sao? Đã quên nữa rồi sao? Tôi hẳn là nên làm em nhớ lại..."
Sau khi nói xong, toàn bộ giọng nói và hơi thở của Tô Nam Tinh lại trở nên nghẹn ngào. Lần này, Chu Dịch đã dùng tư thế làm từ phía sau mà anh thích nhất, khiến cho Tô Nam Tinh lại sa vào dục vọng, vì anh mà đạt tới cao trào.
Giữa ban ngày, lúc đã tỉnh táo, hai người lại "chiến đấu hăng hái" thêm một lần nữa. "Hăng hái" cho đến xế chiều Tô Nam Tinh mới ngồi dậy được, lúc ngồi dậy thì cảm thấy đôi chân của mình đã bủn rủn.
Lúc hai người lên tàu điện siêu tốc để rời khỏi thành phố Phổ Khẩu thì đã là gần tối.
Giám đốc Từ và trưởng bộ phận Trần của công ty thành phố chở hai người đi. Tô Nam Tinh chột dạ nên cố tình lề mề trong phòng một lúc rồi mới đi ra ngoài. Cô lại mặc bộ đồ công sở rộng thùng thình.
Do trưởng bộ phận Trần cùng cấp bậc với cô nên đã nói đùa với cô: "Giám đốc Tô lại giản dị trở lại rồi."
Tô Nam Tinh mỉm cười: "Mặc như vậy sẽ tiện làm việc hơn."
Trưởng bộ phận Trần không nói gì nữa.
Lúc ngồi trên xe, giám đốc Từ nói khách sáo với Chu Dịch vài câu: "Khi nào giám đốc Chu quay lại thì nhất định phải báo cho chúng tôi biết. Đối với dự án "mắt thần" lần này, công ty thành phố Phổ Khẩu chúng tôi sẽ dốc sức hỗ trợ."
Chu Dịch nói: "Khi nào trở về, tôi và giám đốc bộ phận nghiên cứu và phát triển sản phẩm sẽ nghiên cứu xem chi phí của dự án này là bao nhiêu. Lần tới khi có thông báo mời thầu chính thức, chúng tôi sẽ đến đưa tư liệu tham khảo."
Trưởng bộ phận Trần có mối quan hệ mật thiết với Chu Dịch hơn, dù sao anh ta cũng làm chung bộ phận, "Dự án này trị giá hai tỷ đấy. Nếu đấu thầu thành công thì nhóm công ty sẽ chia cho bộ phận chúng ta một phần tư số doanh thu hàng năm!"
"Đúng vậy, tôi cũng hy vọng có thể giành lấy được nó."
Sau đó lại trò chuyện thêm một lúc, bọn họ đã đến ga tàu điện siêu tốc. Bốn người đều bắt tay chào tạm biệt, Tô Nam Tinh và Chu Dịch xoay người đi vào ga tàu điện siêu tốc.
Sau khi qua cổng kiểm tra an ninh, bọn họ đẩy hành lý vào trong máy soi. Sau khi hoàn tất quá trình kiểm tra hành lý, Chu Dịch đã tự động lấy hành lý của hai người ra, không để cho Tô Nam Tinh làm.
Tô Nam Tinh liếc mắt nhìn anh, phát hiện Chu Dịch vô cùng tự nhiên. Cô cũng không muốn phân chia rạch ròi chuyện nhỏ nhặt này với anh ta, dù sao hiện giờ cũng không có ai biết bọn họ.
Nếu như lúc nãy ở trong khách sạn, cô có những suy nghĩ lung tung thì sau khi gặp giám đốc Từ và trưởng bộ phận Trần, những suy nghĩ đó đã biến mất.
Đã ngủ chung rồi thì không có gì phải hối hận, vả lại Chu Dịch cũng là một đối tượng vô cùng xuất sắc để trải nghiệm.
Thế nhưng cô không muốn bị mất đi công việc mà mình đã tự lực cánh sinh chỉ vì chuyện này. Nếu chuyện xấu của cô và Chu Dịch bị đồn ra ngoài, có lẽ bọn họ sẽ đồn rằng hai người sẽ có khả năng chia tay, cô không thể làm tiếp công việc này, một vài lời bàn tán cũng đủ đè bẹp cô.
Quan trọng hơn là ngay cả bạn trai yêu nhau được bốn năm cũng chia tay cô chỉ vì hoàn cảnh gia đình cô không khá giả, chứ đừng nói tới mối quan hệ bạn giường với Chu Dịch.
Nói thật thì một người phụ nữ cần phải có đủ tỉnh táo.
Đừng tưởng rằng một người đàn ông "chiến đấu" mạnh mẽ ở trên giường bao nhiêu thì xuống giường sẽ yêu mình bấy nhiêu. Mối quan hệ tình một đêm này sẽ có kết thúc tốt đẹp sao?
Trên giường thì ai nấy cũng đều nhiệt tình, xuống giường thì ai làm việc nấy.
Người thực sự có thể cứu rỗi mình chỉ có bản thân mình. Dựa vào sự nỗ lực, phấn đấu của chính mình thì sẽ có cuộc sống tốt đẹp hơn.
Tô Nam Tinh cảm thấy ưu điểm lớn nhất của mình là cô đã nhìn rõ cuộc đời hơn kể từ khi gia đình trải qua biến cố hồi còn nhỏ.
HẾT CHƯƠNG 13