Một nam nhân mặc cẩm y màu đen, khuôn mặt kiên nghị như đao tạc rìu khắc không biết khi nào đã đứng ở phía sau Phạm Gia Nghĩa.
Giờ phút này, hắn đang xách lấy một tên nam nhân lùn, mắt láo liên xảo quyệt, giống như là đang xách một con gà, đem người nọ ném tới trước mặt của Sử ca.
Sử ca vừa thấy người này, tức khắc tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, một phen túm chặt lấy cánh tay của hắn: “Chính là hắn, chính là cái tên Hầu Tam này nói cho chúng ta biết Kinh Triệu Phủ hôm nay không có ai, khách điếm này có rất nhiều lương thực.”
“Bắt lại.” Phạm Gia Nghĩa lúc này không có công phu đi phản ứng một tiểu nhân vật như vậy, hắn quay đầu, trên mặt cười thành một đóa hoa, “Làm phiền Kỳ thống lĩnh, nếu không phải Kỳ thống lĩnh hỗ trợ, hôm nay liền để tên tặc tử này chạy mất.”
Kỳ Tương chắp tay, khiêm tốn nói: “Phạm đại nhân quá khen, ta cũng bất quá đi ngang qua, nhìn thấy tên này đang lén lút muốn chạy trốn, liền thuận tay đem hắn mang lại đây mà thôi.”
“Ngươi như này chính là thuận tay giúp đỡ chúng ta một đại ân.” Phạm Gia Nghĩa vui tươi hớn hở mà nói, “Hôm nay Kỳ thống lĩnh không làm việc trước mặt điện hạ sao?”
Miệng của Kỳ Tương nhếch lên, lộ ra hàm răng trắng bóc không tương xứng với màu da của hắn : “Phạm đại nhân muốn nói gì?”
Ngay sau đó cũng không cho Phạm Gia Nghĩa chần chờ, chắp tay nói: “Kỳ mỗ còn có công vụ trong người, xin cáo từ. Phạm đại nhân hẹn gặp lại.”
“Ai……” Phạm Gia Nghĩa còn muốn lưu hắn lại, lại thấy Kỳ Tương đi nhanh đến bên cạnh một chiếc xe ngựa màu đen đang dừng ở bên trong một con ngõ nhỏ bên đường, xoay người lên ngựa, xe ngựa lộc cộc, nhanh chóng biến mất.
Như thế nào bị vị kia gặp được, Phạm Gia Nghĩa gục đầu, làm bộ dáng kính cẩn nghe theo, thẳng đến khi xe ngựa rời khỏi ngõ nhỏ, hắn mới quay đầu, trên mặt lại khôi phục thành biểu tình đạm mạc.
Phó Chỉ Toàn thấy vị Phạm đại nhân này có công phu biến đổi sắc mặt thật tự nhiên, quá lợi hại. Bất quá, người ngồi trong chiếc xe ngựa điệu thấp kia là ai, sao có thể làm vị Phạm đại nhân trước mắt này cung kính như thế?
Phạm Gia Nghĩa không biết suy nghĩ trong lòng Phó Chỉ Toàn, chỉ vào Hầu Tam hỏi: “Người này ngươi tính thế nào?”
Phó Chỉ Toàn biết hắn đây là có qua có lại, thầm nghĩ bán cho nàng một ân tình. Bất quá, ân tình của vị Phạm đại nhân này vô cùng trân quý, dùng ở trên người một kẻ bụi đời như Hầu Tam này thật là lãng phí.
Phó Chỉ Toàn ra vẻ kính cẩn nghe theo: “Người này xúi giục lưu dân, khơi mào nội loạn, nhiễu loạn trị an, còn muốn làm phiền đại nhân phái người đem hắn áp giải đến Kinh Triệu Phủ.”
Ý tứ là, người này giao cho Kinh Triệu Phủ xử trí là được, không cần đích thân hắn chiếu cố?
Phạm đại nhân có chút ngoài ý muốn nhìn Phó Chỉ Toàn một cái: “ Được, theo ý ngươi. Phó thị, ngươi hiến lương thực có công, ta sẽ đúng sự thật báo cáo.”
Phó Chỉ Toàn nghe hiểu ý tứ của hắn, mỉm cười cúi đầu: “Đây đều là điều dân phụ nên làm.”
Trong lòng Phạm Gia Nghĩa lúc này giống như có mèo cào, cũng vô tâm tư cùng Phó Chỉ Toàn nhiều lời, an bài người đem đám Hầu Tam, Sử ca đưa đến phủ nha, bản thân thì vội vã chạy đến nội thành.
“Phạm đại nhân, đã trễ thế này, sao còn nhập cung?” Ở cửa cung, thái giám quen biết nhìn thấy Phạm Gia Nghĩa vội vàng, cười hì hì cùng hắn chào hỏi.
Phạm Gia Nghĩa vội vàng xua tay: “Ta…… Ta có việc gấp muốn gặp Nhϊếp Chính Vương điện hạ, làm phiền công công thông báo một tiếng.”
“Phạm đại nhân có chuyện gì? Điện hạ phân phó, không cho người quấy rầy.”
Nghe tiếng, Phạm Gia Nghĩa quay đầu lại liền nhìn thấy Kỳ Tương mà hắn vừa chạm mặt qua, hắn ngượng ngùng cười: “Kỳ thống lĩnh, lại gặp mặt, ngươi có thể đi vào giúp ta thông báo một tiếng không? Ta thật sự có chuyện rất quan trọng muốn gặp điện hạ.”
Kỳ Tương giống vị thần canh cửa, chặn ở cổng lớn: “Điện hạ không tiếp khách.”
Được rồi, thật là một tên đầu gỗ. Phạm Gia Nghĩa chán nản, lại không thể phát hỏa, chỉ có thể uể oải mà đứng ở chỗ đó.
Đứng như vậy hết một canh giờ, thẳng đến khi mặt trời lặn về hướng tây, thỏ ngọc mọc lên ở phương đông, cửa cung dày nặng mới bị người từ bên trong đẩy ra, một thái giám mặc áo lam cầm phất trần đi ra, nói với Phạm Gia Nghĩa: “Phạm đại nhân, điện hạ cho mời.”
Phạm Gia Nghĩa trong lòng không khỏi có chút lo sợ bất an, hành động của Nhϊếp Chính Vương rõ ràng là cố ý nhắc nhở hắn, nhưng không nên a, hắn gần đây vì sự tình lương thực, miệng đều muốn rộp, chính là không có công lao cũng có khổ lao mới đúng, Nhϊếp Chính Vương điện hạ như thế nào lại không thích hắn?
Thẳng đến lúc vào Lăng Vân Điện, loại cảm giác này của Phạm Gia Nghĩa mới lên tới đỉnh điểm, hắn hành lễ xong, Nhϊếp Chính Vương ở bên trên cũng không có bất luận phản ứng gì.