Gió thu hiu quạnh, mưa đánh chuối tây.
Mưa thu tí tách tí tách, đã rơi liền ba ngày liên tục, trong không khí tựa hồ đều tràn ngập một cỗ hơi ẩm.
Tiểu Lam tay cầm chén sứ đang toả nhiệt nhẹ nhàng đẩy cửa, đi vào trong phòng, đặt ở trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh, cẩn thận xốc màn lụa màu đỏ sậm lên, thấp giọng kêu: “Thiếu phu nhân, tới giờ uống thuốc rồi.”
Trên giường, một nữ tử da trắng như bạch ngọc, mặc bộ quần áo màu đỏ, đôi lông mày của nàng nhíu chặt, trên trán chảy ra một tầng mồ hôi mỏng, đôi môi đỏ thắm nhẹ nhàng mấp máy vài cái, sắc mặt thống khổ, Tiểu Lam dựng lỗ tai lên nghe, nửa ngày mới nghe rõ một chữ “Lửa”.
Lại là bóng đè, thở dài, Tiểu Lam lại nhẹ giọng kêu: “Thiếu phu nhân, tỉnh dậy đi, tỉnh dậy đi……”
Nàng gọi liên tục không ngừng nghỉ, Phó Chỉ Toàn rốt cuộc cũng tỉnh, nàng mở mắt ra, nhìn đỉnh màn quen thuộc bên trên, đầu óc hơi ê ẩm, cảm giác có hơi chút phân không rõ đêm nay là đêm nào.
Qua một lúc lâu sau, Phó Chỉ Toàn mới hồi phục lại tinh thần, sâu kín mà nói: “Tiểu Lam, ta bị làm sao thế?”
“Thiếu phu nhân, người lại bị bóng đè, chờ chút nữa hết mưa, chúng ta đi chùa thắp hương đi. Nghe nói chùa Khánh Vân ở ngoại thành rất linh nghiệm.” Tiểu Lam trong lòng cảm thấy thiếu phu nhân đây là đã dính vào đồ vật gì không sạch sẽ, bằng không cũng sẽ không từ năm ngày trước, sau khi rơi xuống nước, vẫn luôn ngủ không yên ổn, suốt đêm nằm mơ thấy ác mộng. Cứ như vậy đi xuống, dù có mình đồng da sắt cũng không chịu nổi.
Khóe miệng Phó Chỉ Toàn cong lên, nỉ non nói: “Nên đi bái tạ!” Bái tạ ông trời đã cho nàng một đại lễ như vậy, nếu nàng không đi cảm tạ thì đúng là không được rồi.
Tiểu Lam nghe xong thật cao hứng, đưa bát thuốc tới bên miệng của nàng: “Thiếu phu nhân, thuốc đã nguội rồi, uống mau kẻo lạnh.”
Phó Chỉ Toàn xua tay: “Cứ để tự ta uống.”
Nàng cố gắng ngồi dậy, tiếp nhận chén thuốc ở trong tay của Tiểu Lam, ngửa đầu một hơi uống cạn.
Tiểu Lam tiếp nhận chén thuốc, một giọt cũng không dư thừa, rất là ngoài ý muốn, thiếu phu nhân sợ nhất là đắng, mỗi lần uống thuốc nàng đều phải khuyên rất lâu, mà chén thuốc lần này, chính nàng ngửi cũng thấy khó chịu, thế mà thiếu phu nhân mắt không nháy một cái đã uống xong rồi.
Phó Chỉ Toàn nhìn Tiểu Lam, nha đầu này vẫn luôn đơn thuần như vậy, cái gì cũng đều viết ở trên mặt, cho nên mới bị Tiền Trân Trân nắm bím tóc, đuổi ra khỏi Quý gia. Bất quá như thế cũng tốt, tổng so với đi theo nàng vứt bỏ cả tánh mạng vẫn hơn.
Nghĩ đến cuối cùng, cả một thế gia to lớn như Quý gia, nhưng chỉ có duy nhất tiểu nha đầu này bất bình cho chính mình, đối với chính mình không rời không bỏ, trong lòng Phó Chỉ Toàn liền dâng lên một cỗ cảm xúc mềm mại.
Lúc này đây, nàng nhất định phải sửa lại vận mệnh của nàng cùng với Tiểu Lam.
Phó Chỉ Toàn vươn tay nói: “Tiểu Lam, đỡ ta dậy đi trang điểm thay quần áo.”
“Bên ngoài đang mưa to, thiếu phu nhân muốn đi ra ngoài sao?” Tiểu Lam không tán đồng nhìn Phó Chỉ Toàn, thiếu phu nhân đã bị bệnh nhiều ngày như vậy, thân thể mới tốt hơn được một chút, vạn nhất mắc mưa bị ốm lại thì làm sao bây giờ.
Phó Chỉ Toàn nhẹ vỗ về nếp uốn của tà áo dài, khóe miệng nhợt nhạt cong lên một cái, chậm rãi nói: “Ta đã vài ngày chưa đi thỉnh an mẫu thân.”
“Lão phu nhân đã phân phó, để cho người hảo hảo dưỡng bệnh, mấy ngày nay liền không cần đi thỉnh an.”
Tiểu Lam một bên thuật lại lời nói của lão phu nhân, một bên cảm khái nói, “lão phu nhân của chúng ta là người phúc hậu, nhân từ, đã nhiều ngày nay đều ở trong tiểu Phật đường thay thiếu phu nhân cầu phúc!”
Nghe vậy, khoé miệng của Phó Chỉ Toàn nhẹ nhàng kéo xuống một chút, ở một chỗ mà Tiểu Lam không nhìn thấy, lộ ra một nụ cười nhạt. Tựa hồ kiếp trước cũng có sự tình như vậy, khi đó nàng cũng ngây thơ giống như Tiểu Lam, bị hư tình giả ý của Vạn thị làm mờ mắt, cho rằng bà mẫu lo lắng cho mình. Hiện tại nghĩ đến chỉ cảm thấy buồn cười, Vạn thị nếu thật sự quan tâm đến bệnh tình của nàng, cũng sẽ không năm ngày liền chẳng thèm tới liếc nhìn nàng một cái.
“Đi thôi, đừng để bà bà sốt ruột chờ.” Phó Chỉ Toàn khoác thêm dải lụa choàng, chậm rãi đẩy cửa ra.
May mà, Quý gia không quá lớn, chỉ là một tòa hai sân, chỗ của nàng cách sân của Vạn thị cũng chỉ hai, ba mươi trượng, đi qua bên ấy cũng không mất bao nhiêu thời gian.
Còn chưa đi đến bậc thang, trong phòng liền truyền ra tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc, nhìn thấy Phó Chỉ Toàn vén rèm lên, tiếng cười trong phòng đột nhiên im bặt, một nữ tử mười bốn, mười lăm tuổi, mặc áo khoác màu lam vội vàng đứng lên, tiến đến đỡ Phó Chỉ Toàn, cười khanh khách nói: “Tẩu tử, thân thể của ngươi đã đỡ lên chút nào chưa? Ta đang nói với nương, chờ lát nữa sẽ đi sang thăm ngươi.”
Nhìn gương mặt tươi cười sáng lạn như hoa trước mắt này, trong lòng Phó Chỉ Toàn thật sự phức tạp.
Quý Mỹ Du, bé gái mồ côi từ trong bụng mẹ, khi nàng gả lại đây, tiểu cô nương này mới bảy tuổi, đúng là cái tuổi ngây thơ hồn nhiên, cả ngày đều vây quanh nàng vị tân tẩu tử này, thậm chí còn thường xuyên ăn vạ đòi vào trong phòng nàng, cùng ăn, cùng ở, cùng ngủ với nàng. Hai người phải nói là thân như tỷ muội cũng không quá. Khi Quý Văn Minh mang theo Tiền Trân Trân trở về, cô em chồng này cũng là người thứ nhất nhảy ra chỉ trích Quý Văn Minh, thậm chí còn cố ý hạ vài cái ngáng chân cho Tiền Trân Trân.
Nhưng cũng chính cô em chồng đã che chở cho nàng này, lại ở lúc cuối cùng cho nàng một đao trí mạng, đột nhiên quay giáo đứng về phía Tiền Trân Trân, làm chứng giả chỉ trích nàng có ý đồ bất chính, muốn đối phó với hài tử trong bụng của Tiền Trân Trân, cho nên bị Quý Văn Minh lấy tội danh không có con, ghen tị hưu nàng.