"Không có nhiều thứ bên trong điện thoại di động này, ngoại trừ một vài tin nhắn và ghi âm cuộc gọi, còn có một vài tấm ảnh chụp mờ.:
"Các bản ghi âm cuộc gọi và tin nhắn đều đã được chứng thực, là liên lạc với nhà họ Lâm ở Hải Nam."
"Ảnh chụp qua sự phục hồi về mặt kỹ thuật, đại khái cũng nhìn được ra."
Vừa nói, Chu Tước vừa đưa cho Lâm Bình một chiếc máy tính bảng.
Tất cả dữ liệu của điện thoại di động kia đều đã có trong máy tính bảng này.
Lâm Bình cầm máy tính bảng, xem qua dữ liệu.
Mấy cái tin nhắn đúng là liên lạc với nhà họ Lâm, chắc hẳn là liên hệ lúc Lâm Chiến rời khỏi nhà họ Lâm.
Sau đó, Lâm Bình xem qua mấy bức ảnh.
Ảnh chụp quá mờ, điểm ảnh thực sự rất kém, thậm chí đã trải qua phục hồi kỹ thuật thì hình ảnh cũng không rõ ràng hơn là bao.
Nhưng miễn cưỡng vẫn có thể nhìn thấy sự tình trong đó.
"Những bức hình này đã được bộ phận kỹ thuật xác minh trước đó, ước tình phần lớn không phải là hình ảnh từ trên trái đất."
Đầu ngón tay của Lâm Bình trược trượt, ảnh chụp lần lượt hiện qua màn hình.
Lâm Bình nhìn vào ảnh, không có bóng dáng con người, mà là một số ngọn núi và dòng sông kỳ lạ, thoạt nhìn giống một điểm du lịch đặc biệt độc đáo.
Nhưng chỉ nhìn qua cũng thấy không giống hình dung trên trái đất.
Lâm Bình suy nghĩ một hồi lâu, nhưng vẫn không nhìn ra được điểm mấu chốt.
Sau đó, đầu ngón tay của Lâm Bình tiếp tục trượt qua, đột nhiên, một bức ảnh lọt vào tầm mắt của anh.
"Cái này..." Khóe miệng Lâm Bình hơi giật giật.
Lần này, trong ảnh chụp có bóng dáng con người.
Hon nữa, còn là một bức ảnh chụp gian phòng ngủ, hé ra một chiếc giường cổ lớn, trên giường có một người đàn ông và một người phụ nữ, đang cuống quýt cầm quần áo che thân.
Vẻ mặt của họ đều hoảng sợ vô cùng.
Sau khi Lâm Bình lật xem bức ảnh này, trên hai gò má trắng nõn của Chu Tước cũng xuất hiện một vệt đỏ ửng ngại ngùng.
"Đây chắc là chính Lâm Chiến tiên sinh tự quay chụp. Phong cách bài trí của gian phòng này, đồ trang trí trong phòng cũng không phải là của bất kỳ triều đại nào, cho nên, rất có thể cái này không phải chụp ở trái đất."
Chu Tước nhìn vào bức ảnh và giải thích cho Lâm Bình.
Trước khi cô ấy tìm đến Lâm Bình, ảnh chụp này đều đã được chuyên gia nghiên cứu và so sánh, đưa ra được kết luận rồi Chu Tước mới báo cáo cho Lâm Bình.
"Tôi biết rồi."
Lâm Bình gật đầu, sau đó trả lại máy tính bảng cho Chu Tước.
Chỉ là, trong lòng Lâm Bình cũng hiện lên một chút nghi hoặc.
Nếu những bức ảnh này được Lâm Chiến chụp ở một địa điểm đặc biệt nào đó, thì chúng có tác dụng gì, hay có ý nghĩa gì.
Và, bức ảnh cuối cùng muốn nói lên điều gì đây.
Lâm Bình đương nhiên không cảm thấy Lâm Chiến là loại người có đam mê chụp ảnh.
Nếu Lâm Chiến đã giữ lại bức ảnh này, còn lưu nó cùng với những bức ảnh khác kia, vậy thì nhất định có dụng ý riêng.
Nhưng trước mắt, hiển nhiên là không có cách nào giải đáp được thắc mắc này.
Mà hiện giờ, Lâm Bình tạm thời không muốn suy nghĩ nhiều nữa.
"Nếu công việc đã bàn xong rồi thì ăn cơm trước đi thôi."
Lúc này, Tô Uyên đã đem bát đũa lên, chờ Lâm Bình và Chu Tước nói chuyện xong, cô cũng tỏ ý.
Giọng nói ôn nhu, làm cho người ta có một cảm giác êm dịu như tắm trong gió xuân.
"Chị dâu, tôi tới để báo cáo công việc cho Lâm Bình, hiện tại còn có việc, cần phải đi thực hiện ngay, không thể trì hoãn được."
Chu Tước sửng sốt, liền cười cười tỏ ý xin lỗi, nói với Tô Uyên.
"Chị dâu, tôi đi trước nhé, gặp lại sau."
Nói xong, Chu Tước vẫy tay với Tô Uyên, lại cười một cái với Lâm Bình, rồi vội vàng rời đi.
Đối với việc Chu Tước nhanh chóng rời đi như thế, Lâm Bình mỉm cười lắc đầu.
Với tính cách của Chu Tước, có lẽ sẽ trực tiếp ở lại đây ăn cơm, thậm chí cô có thể không nhận ra rằng mình sẽ làm phiền buổi hẹn hò của hai người Lâm Bình và Tô Uyên.
Chỉ vì Tô Uyên đối xử với cô ấy rất tốt.
Nhưng cũng chính vào lúc Tô Uyên mang bát đũa ra, Chu Tước đã nghe thấy giọng nói của Hứa Tình Nhi truyền trong tai.
Nghe được lời của Hứa Tình Nhi, Chu Tước mới gấp gáp rời đi.
"Không cần lo lắng cho cô ấy, chúng ta tiếp tục quay về thế giới hai người của chúng ta thôi."
Lâm Bình thấy Tô Uyên như muốn nói gì đó, liền nhẹ nhàng ngắt suy nghĩ của cô.
"Mau đến đây, nếm thử chút tay nghề của anh."
Dứt lời, Lâm Bình tự gắp một miếng thịt, đưa vào miệng Tô Uyên, khiến trong lòng Tô Uyên ngọt như ăn mật.
Cả Lâm Bình lẫn Tô Uyên đều hiểu rằng, thời gian bọn họ có thể ở chung như vậy đã bắt đầu đếm ngược rồi.
Cho nên, hai người họ đều tận tình hưởng thụ khoảng thời gian yêu đương ngọt ngào này.
Ăn xong.
"Em biết anh còn rất nhiều chuyện cần làm. Hiện tại anh mau đi làm đi. Em sẽ chăm sóc bản thân và Phi Phi thật tốt."
Tô Uyên tựa trên vai Lâm Bình một hồi, sau đó ngẩng đầu, dịu dàng mỉm cười.
Việc Lâm Bình phải làm có rất nhiều, mà những chuyện đó, nhiều cái Tô Uyên không biết, nhưng cô biết rõ Lâm Bình phải cứu được công chúa Nhan Kha.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!