“Vợ ơi, anh đói rồi.”
Sau khi Lâm Bình đưa Tô Uyển trở về tới địa cung của Đại Tự Tiên Đảo, anh nhẹ nhàng đặt cô xuống rồi mỉm cười, nói.
“Anh đói à?” Tô Uyển có chút sửng sốt, không ngờ Lâm Bình lại chủ động nói rằng anh đói bụng. Lập tức, cô nhớ lại những gì Hứa Tình Nhi đã nói lúc trước.
Nghĩ tới đây, khuôn mặt Tô Uyển lại lập tức đỏ bừng.
“Vậy thì em nấu cho anh ăn.”
Nói xong, Tô Uyển lập tức đi ra ngoài nhà, muốn nấu một chút đồ ăn cho Lâm Bình.
Tuy nhiên, ngay khi Tô Uyển vừa quay người, Lâm Bình đột nhiên duỗi tay ra, trực tiếp ôm Tô Uyển vào lòng, ngay lập tức, một mùi thơm rất nhẹ xông thẳng vào mũi Lâm Bình.
Mùi thơm này, Lâm Bình cũng rất quen thuộc.
Lúc đầu, Lâm Bình nghĩ đó là một loại sữa tắm hay nước hoa nào đó mà Tô Uyển dùng, sau khi tắm rửa hay mặc quần áo đều để lại mùi thơm rất nhẹ.
Nhưng sau đó, Lâm Bình đã phát hiện ra, đây là mùi hương tỏa ra từ trên người Tô Uyển, vô cùng dịu nhẹ.
Nếu không phải sự tiếp xúc thân thiết như giữa anh và Tô Uyển, bình thường anh sẽ không ngửi thấy.
“Lâm Bình, anh, anh đang làm gì vậy?”
Tô Uyển đột nhiên bị Lâm Bình kéo vào trong vòng tay, thân thể mềm mại của cô trong tiềm thức chợt căng thẳng, ngay cả lời nói cũng có chút không rõ ràng.
“Anh đói.”
Lâm Bình lại lên tiếng. Nụ cười trên mặt cũng lớn hơn một chút.
“Vậy thì anh thả em ra đi, em sẽ nấu đồ ăn ngon cho anh.” Tô Uyển khẽ cử động, muốn rời khỏi vòng tay của Lâm Bình.
“Em chuẩn bị nấu ăn, sao lại đỏ mặt như vậy?”
Lâm Bình không những không buông Tô Uyển ra, ngược lại còn ôm chặt lấy cánh tay Tô Uyển hơn, khiến hai người họ càng dính chặt vào nhau Lâm Bình nhìn Tô Uyển thật kỹ, cô cũng nhìn chằm chằm vào đôi mắt như nước mùa thu của anh. Khẽ chớp mắt.
Tô Uyển khẽ nói: “Còn không phải do anh à?”
Một lúc lâu sau, Tô Uyển nói ra điều này, vừa ngại ngùng vừa khó chịu.
Một màu đỏ thẫm lại tô điểm thêm trên gương mặt xinh đẹp.
“Vợ.” Lâm Bắc Thâm gọi.
“Em nghe rồi.”
Tô Uyển nhẹ nhàng đáp lại, giọng nói như muỗi kêu, vừa nhỏ vừa run rẩy.
“Gọi anh là chồng đi chứ.” Trên mặt Lâm Bình hiện lên một ánh mắt xấu xa.
“Không gọi được.” Tô Uyển vội nhìn sang hướng khác, nói.
“Tại sao?” Lâm Bình hỏi.
“Vì anh xấu tính nên em mới ghét.” Tô Uyển cố vờ nhìn Lâm Bình một cách trống rỗng.
Đương nhiên, tình huống hiện tại của họ đang tràn đầy tình ý.
...
Người ta vẫn nói, động phòng chỉ giành cho cặp đôi mới cưới, Mặc dù Lâm Bình và Tô Uyển đã có giấy đăng ký kết hôn nhưng chưa chính thức tổ chức đám cưới, theo phong tục dân gian, họ vẫn chưa phải là một cặp đôi thực sự.
Tuy nhiên, Lâm Bình và Tô Uyển đã từng phát sinh quan hệ.
Những cảm giác ngọt ngào và dịu dàng này thực không tiện để người ngoài biết được.
...
Tô Uyển nằm nghiêng, ôm Lâm Bình, tựa đầu vào cánh tay anh.
Trên người cô có một chiếc chăn mỏng. Những sợi tóc lấm tấm một ít mồ hôi dính vào thái dương, khiến cho Tô Uyển lúc này như thêm phần quyến rũ.
“Lâm Bình.”
Đôi môi Tô Uyển khẽ mở, cô ấy thì thầm gọi tên Lâm Bình.
“Gọi anh là chồng đi.” Lâm Bắc nhẹ nhàng nhắc nhở.
Tô Uyển nhìn đôi mắt nghiêm khắc của Lâm Bình, sau đó sửa lại: “Chồng.”
“Vợ, gọi anh có chuyện gì vậy?”
Lâm Bình lại nhẹ nhàng ôm Tô Uyển, ánh mắt đầy dịu dàng.
“Không có chuyện gì, chỉ là muốn gọi tên anh, nghe giọng anh một chút. Có anh ở bên, em sẽ cảm thấy thoải mái và hạnh phúc.” Tô Uyển nói nhỏ.
Tận hưởng thời gian ở bên nhau cực kỳ hiếm hoi.
“Em quanh năm không ở bên anh. Anh ở ngoài kia, khi đói bụng thì anh ăn gì?”
“Không ăn gì.” Lâm Bình lắc đầu đáp.
“Em tin anh.”
Một nụ cười hạnh phúc nở trên khóe miệng Tô Uyển, cô lại vùi đầu vào vai Lâm Bình, cảm nhận hơi ấm của anh.
Lâm Bình ngoắc ngoắc ngón tay, lại nói: “Vợ ơi, anh lại đói rồi.”
...
“Anh ăn chưa no, đói bụng quá.”
...
“Em đói.” Cũng không biết đã bao lâu trôi qua, Tô Uyển liền nói với vẻ mệt mỏi.
Lâm Bình liền thoáng có nét nhăn nhó trên khuôn mặt.
Tô Uyển lập tức duỗi tay đập nhẹ Lâm Bình một cái, trừng lớn mắt nhìn Lâm Bình: “Em đói.”
“Ừ, anh sẽ tự tay nấu ăn cho vợ.”
Lâm Bình nhanh nhẹn lật người ra khỏi giường.
Trong thời gian bế quan, Lâm Bình đã đột phá tới cảnh giới Chân Thần Trung, đồng thời tốn không ít thời gian để nâng cao bản thân cũn như nghiên cứu những bí kíp võ công, vì vậy thực lưc đã tăng vọt.
Nếu bây giờ phải đối mặt với những đối thủ mạnh hơn, anh cũng đã có sự tự tin nhất định.
Có thể nói, Lâm Bình tuy chỉ ở tầng giữa chân thần nhưng thực lực của anh nhất định không thua kém cảnh giới chân thần đỉnh cao.
Điều này khiến Lâm Bình cảm thấy dễ chịu.
Hơn nữa, Lâm Bình biết rất rõ rằng anh có thể sẽ lại bận rộn và không có nhiều thời gian. Đồng nghĩa với việc anh sẽ lại phải xa Tô Uyển.
Vì thực sự có quá nhiều việc đang chờ anh ấy làm.
Bởi vậy, hôm nay Lâm Bình hoàn toàn thả lỏng bản thân. Sống trong thế giới hai người của anh với Tô Uyển.
Trong thời gian hạn hẹp này, anh muốn làm tròn bổn phận người chồng của mình.
“Anh mau mặc quần áo vào đi, anh đúng là không biết xấu hổ.”
Nhìn thấy Lâm Bình đã đứng dậy, Tô Uyển nhanh chóng ném quần áo cho anh.
Lâm Bình mỉm cười.
Tuy nhiên, coi như Tô Uyển thậm chí còn không có chút võ công nội lực, chưa nói đến việc Tô Uyển hiện tại đang đói bụng, nhưng vì cô, Lâm Bình chỉ có thể đè nén sự mê hoặc từ đáy lòng mà đứng dậy, lập tức mặc quần áo.
Anh ra khỏi phòng, trổ tài nấu nướng, chuẩn bị đồ ăn cho Tô Uyển.
Sau khi Lâm Bình rời đi, Tô Uyển vén tấm chăn mỏng lên, lấy quần áo ở một bên.
“Lâm Bình, em hy vọng có thể sinh một đứa con trai cho anh.”
Tô Uyển cắn đôi môi đỏ mọng và tự nghĩ.
...
Sau nửa giờ, Lâm Bình đã mang đến một bàn đầy món ăn.
Với tốc độ bình thường, để người khác chuẩn bị nguyên liệu và nấu những bữa ăn này phải mất mấy tiếng đồng hồ, nhưng Lâm Bình hoàn toàn không cần.
“Oa, thơm quá.”
Sau khi Lâm Bắc mang đồ ăn đi vào, Tô Uyển lập tức nhận thấy mùi thơm ngào ngạt.
“Em mau ăn đi, nếu không, e rằng con chó nào đó mũi quá thính, sẽ theo mùi thơm này mà chạy tới.” Lâm Bình mỉm cười nói.
Về phần Tô Phi Tuyết, lúc này cả hai người đều ngầm hiểu không nhắc đến cô bé. Hai người đang tận hưởng thế giới riêng tư hiếm hoi, Lâm Bình hoàn toàn không có ý định đi tìm Tô Phi Tuyết. Lúc này, như thể họ không hề có một đứa con gái nào vậy.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!