Sau khi cùng Chu Thanh bàn chuyện xong, Lâm Bình liền đi trước đến Thái Bình Dương.
Lúc này đây, Lâm Bình đi Thái Bình Dương đều không phải vì bản thân mình mình, mà là vì cả thế giới.
Dù sao, dòng tộc A Kì Lai Đặc hạ lệnh phái mười Siêu võ đến Thái Bình Dương. Dòng tộc A Kì Lai Đặc có thể không cần quan tâm đến hậu quả. Nhưng Lâm Bình thân là người ở xã hội hiện đại, không thể không quan tâm.
Lâm Bình bắt đầu phát tin từ Thái Bình Dương hướng về khắp nơi xung quanh để nói về vấn đề phóng xạ.
Sau khi Lâm Bình đến Thái Bình Dương không lâu, Cổ Tinh Hà, mấy người Tả Thiệu Quân cũng đi đến nơi này.
"Lúc này đây, tôi mời chư vị đảo chủ tiến đến là muốn phiền toái các vị một lần nữa." Lâm Bình hướng về đám người Tả Thiệu Quân nói nguyên do.
Việc này với bọn họ mà nói thì cũng không có gì khó khăn cùng nguy hiểm, nhưng dù sao phải xử trí chuyện này cũng sẽ có không ít phiền toái.
Tương đương với việc sử dụng sức lao động của bọn họ.
“Nếu anh Bình đã có lời, tất nhiên tôi sẽ ra tay giúp đỡ. Đây chỉ là việc nhỏ, anh Bình cũng không cần khách khí như vậy”. Tả Thiệu Quân cười nói.
Sau khi tận mắt chứng kiến trận chiến giữa Lâm Bình cùng Giáo hoàng, thái độ của ba người Tả Thiệu đối với Lâm Bình càng thêm cung kính.
Đừng nói Lâm Bình mời bọn họ đến, cho dù Lâm Bình ra mệnh lệnh bảo bọn họ phải đến, dù trong lòng bọn họ có không muốn thế nào cũng không dám cãi lại mệnh lệnh của Lâm Bình.
"Đây là tôi từ chư thần ở Thiên đường lấy được pháp môn tu luyện Long hổ chi lực, có thể dùng để tăng cường công kích, cũng có thể luyện bên trong thân thể, gia tăng phòng ngự. Luyện tới đại thành hiệu quả cũng không tệ lắm, xin chia sẻ cùng chư vị.” Lâm Bình cười, nói.
Sau đó, Lâm Bình lấy pháp môn tu luyện Long hổ chi lực đưa cho đám người Tả Thiệu Quân.
Đồng dạng, Cổ Tinh Hà cũng lấy được một phương pháp tu luyện pháp môn.
Dù sao, tuy rằng đám người Tả Thiệu Quân nói như thế, nhưng Lâm Bình sao có thể thật sự tùy ý sai sử bọn họ.
Lúc trước ở trận chiến ngoài biên cảnh, bọn họ cũng đã xuất lực, Lâm Bình còn chưa tới cảm tạ bọn họ.
Hiện tại lại là gọi bọn họ tới Thái Bình Dương, xử lý vấn đề phóng xạ bên này.
Đám người Tả Thiệu Quân dù sao không phải cấp dưới của Lâm Bình. Nếu không biết điều, cứ ép bọn họ làm việc thì tất nhiên bọn họ cũng sẽ làm, dù bằng mặt mà không bằng lòng.
Nhưng đó cũng không phải phong cách của Lâm Bình.
Có thù tất báo, có ân tất trả.
"Cảm ơn anh Lâm Bình." Đám người Tả Thiệu Quân sau khi nhận được pháp môn tu luyện Long hổ chi lực đều có sắc mặt vui vẻ.
Bọn họ tất nhiên có thể phán đoán ra pháp môn tu luyện Long hổ chi lực này vô cùng tinh diệu. Hoàn toàn có thể coi là nền tảng môn phái, xuất phát chính tông căn bản đạo Nho.
Nhưng Lâm Bình lại chia sẻ cho bọn họ.
Chuyện này khiến bọn họ vui mừng khôn xiết.
Nếu lúc trước, khi Lâm Bình triệu tập bọn họ đến, trong lòng bọn họ nhiều ít đều là vì sợ hãi thực lực của Lâm Bình, không dám không theo. Nhưng hiện tại, bọn họ lại là tràn đầy chủ động.
Dù sao thì nhận quà của người khác thì cũng không thể không báo đáp.
Lâm Bình cho họ ưu đãi, bọn họ tất nhiên sẽ làm việc hết sức mình.
Lúc sau, Lâm Bình cầm đầu, mang theo Cổ Tinh Hà, đám người Tả Thiệu Quân, tiến vào Thái Bình Dương, bắt đầu càn quét.
Dùng hết khả năng đem chỗ phóng xạ này vào khe hư không, tiêu tán tại thế giới hắc ám lạnh như băng kia.
…
Trong lúc nhóm người của Lâm Bình hành động, những quốc gia nhỏ ở Thái Bình Dương đang tuyệt vọng định di chuyển dân chúng. Nhưng sau đó họ bỗng phát hiện lượng phóng xạ lại càng ngày càng giảm.
"Báo cáo, chỉ số phóng xạ trong nước ta đang bắt đầu giảm xuống."
"Là tạm thời thay đổi, hay đang giảm xuống ổn định?"
"Giảm xuống ổn định!"
Ban lãnh đạo của một quốc gia nhỏ vui mừng nhảy múa.
"Tiếp tục giám sát!"
"Tạm dừng di dời dân chúng."
…
Mà so với những quốc gia nhỏ bé phản ứng chậm chạp này, khi đám người của Lâm Bình sau khi tiến vào Thái Bình Dương, phản ứng của những nước lớn cũng không khác là bao khi bắt đầu phát hiện lượng phóng xạ giao động đang giảm đi một cách rõ rệt.
Khi xác định giá trị phóng xạ đang không ngừng giảm xuống, tất cả mọi người đều kinh ngạc vô cùng.
"Cho người điều tra cho rõ ràng, sao mọi chuyện lại thế này!" Những lãnh đạo cấp cao đều vô cùng hân hoan.
"Báo cáo, có tin tức biểu hiện, từ Việt Nam có các vị chân thần tiến vào Thái Bình Dương, ở nơi đó hoạt động."
"Vệ tinh bắt được hình ảnh, quả thật đây là chiến thần Lâm Thanh Sơn của Việt Nam dẫn đầu, có cả bốn vị chân thần đi cùng, ở Thái Bình Dương tiến hành thu thập phóng xạ."
"Những nơi bọn họ đi qua đều xuất hiện một khe màu đen, sau đó giá trị phóng xạ liền trở về mức bình thường."
…
Các nước lớn đều đã nắm được tin tức. Các nước nhỏ tuy rằng phản ứng chậm hơn nhưng cũng không phải không nắm được gì.
Giờ khắc này, toàn bộ thế giới đều rúng động.
Ngay cả những người chưa từng gặp Lâm Thanh Sơn cũng hướng về phía Thái Bình Dương, cúi người thật sâu.
…
Mà lúc này Lâm Bình đang ở Thái Bình Dương. Trong tay Lâm Bình xuất hiện một mảnh góc áo.
Đây là mảnh áo bay ra từ khe hư không khi Lâm Bình dùng một quyền làm nổ nát hư không, rời đi năng lượng phóng xạ.
Lâm Bình liếc mắt một cái liền nhận ra, đây là một góc quần áo của Tôn Thái Hư.
"Đáng tiếc."
Lâm Bình lắc đầu. Nhưng trên mặt anh cũng không có chút tiếc hận nào, gần như chỉ là có chút cảm khái mà thôi.
Cảm khái việc sinh mệnh vô thường.
Lập tức, mảnh góc áo trong tay Lâm Bình biến thành một mảnh bột mịn, theo gió biển thổi biến mất tại không trung.
…
Hai mươi bốn giờ sau, đám người Lâm Bình quay lại.
Năm vị chân thần cường giả bọn họ ra tay, cũng mất ước chừng một ngày một đêm mới xử lý xong.
Sau khi nói chuyện một lúc, Cổ Tinh Hà đưa tiễn, đuổi đám người Tả Thiệu Quân trở về vùng biển tiên đảo.
Đồng dạng, Cổ Tinh Hà cũng đưa một hơn một trăm thiếu niên được lựa chọn tốt, lại chưa chính thức đặt chân vào con đường võ đạo, đưa bọn họ đến đại tự tiên đảo.
Mà Lâm Bình lại quay trở về Hà Nam một chuyến, thăm Tô Uyên cùng Tô Phi Tuyết.
Sau khi Lâm Bình gặp lại Tô Uyên. Tô Uyên nhìn Lâm Bình, câu đầu tiên Tô Uyên nói là: "Lâm Bình, em muốn luyện võ."
"Luyện võ rất vất vả." Lâm Bình thở dài một tiếng.
"Em không sợ vất vả." Tô Uyên cắn chặt răng, kiên định nói.
Lúc Lâm Bình rời đi những ngày này, Tô Uyên đã suy nghĩ rất nhiều.
Nếu cô chỉ là một người bình thường, nếu lần sau lại xảy ra chuyện như vậy, sao cô có thể bảo vệ chính mình? Sao cô có thể bảo vệ được Tô Phi Tuyết?
Tô Uyên không muốn có cảm giác vô lực như vậy nữa.
Hơn nữa, Tô Uyên hiện tại càng ngày càng có một loại cảm giác kỳ lạ. Tuy rằng Tô Uyên thật sự yêu Lâm Bình. Cô cũng có thể cảm nhận rõ ràng Lâm Bình cũng yêu cô.
Nhưng nếu cô vẫn là một người phụ nữ bình thường, dù cô là người đẹp nhất thế giới, dù cô thành nữ tổng tài đứng đầu toàn cầu, dù cô là… dù Tô Uyên là người thế nào, có thân phận ra sao.
Nhưng nếu Tô Uyên không phải võ giả, khoảng cách giữa cô và Lâm Bình sẽ càng ngày càng xa.
Cho dù yêu thương lẫn nhau, Tô Uyên cũng không có cách ở bên Lâm Bình, cũng không thể giúp đỡ Lâm Bình chuyện gì.
Tô Uyên chỉ có thể tiếp tục ở nhà, cùng con gái chờ người chồng trở về. Quanh năm suốt tháng cũng không thể nhìn thấy Lâm Bình lấy một lần.
Huống chi, Tô Uyên cũng đã biết rõ, Tô Phi Tuyết cũng nhất định sẽ bước vào con đường võ đạo.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!