Giang Đô, nhà họ Tô.
Kể từ khi Nhan Kha đưa Tô Uyên trở về từ núi Quên Sầu, cô cũng đã trở lại sân đã sắp xếp cho cô ấy.
Cô đang đợi Lâm Bình trở về.
Sau khi Lâm Bình trở về, cô sẽ từ biệtLâm Bình, rời khỏi xã hội hiện đại, trở về Tiên Đảo, chuyên tâm bế quan, nhất định sẽ đột phá đến cảnh giới của chân thần.
Không vào chân thần cảnh không rời!
Ngay cả bây giờ, Nhan Kha cũng đang nắm bắt thời gian, không lười biếng, có ý định tận dụng tốt từng phút từng giây, bởi vì cô ấy biết rất rõ rằng nếu cô ấy không nhập tâm thực sự, khoảng cách với Lâm Bình sẽ ngày càng lớn. Cho dù muốn giúpLâm Bình, cũng khó mà làm được.
Giống như, trên chiến trường đêm qua, cô muốn giúp nhưng lại không làm được, bởi vì cô không đủ mạnh, không những không giúp đượcLâm Bình mà còn khiếnLâm Bình phân tâm, trở thành gánh nặng choLâm Bình.
Ngay cả khi không thể có kết quả với Lâm Bình, Nhan Kha hy vọng rằng có thể theo kịp anh.
Ít nhất, khi muốn nhìn anh ấy một cái, cô có thể nhìn thấy, không phải bởi vì một ngày, khoảng cách quá lớn mà ngay cả bóng lưng của Lâm Bình cũng khuất bóng.
Đột nhiên
Nhan Kha, người thu phục các hạt tinh linh thông qua phương pháp bắt giữ các hạt tinh linh được ghi lại trong "Kỹ thuật tinh luyện Thần" doLâm Bình đưa cho cô, mở mắt ra.
Nhìn lên bầu trời.
Vừa rồi, khi cô ấy đang nắm bắt các hạt tinh thần, trong nhận thức củacô, dường như có một mặt trời, xuất hiện trong nhận thức của cô ấy, và tiến về phía cô với tốc độ cực nhanh.
"Chân Thần!"
Nhan Kha lập tức đưa ra phán đoán.
"Làm sao có thể xuất hiện một vị chân thần cảnh ở đây?"
Nhan Kha khó hiểu, đồng thời, cô trở nên cảnh giác.
Lúc này, Lâm Bình đã đuổi theo để giết Tôn Thái Hư. Anh vẫn chưa quay trở lại, nhưng lại có một chân thần xa lạ xuất hiệnở Giang Đô. Điều này cho Nhan Kha một linh cảm xấu, mà Linh cảm của cô ấy thường rất chính xác.
Ngay khi cô bắt đầu cảnh giác, nguồn năng lượng ấy bắt đầu xuất hiện trên nhà họ Tô.
Chính vào lúc này, Nhan Kha cảm thấy một sức mạnh tâm linh ngay lập tức bao trùm toàn ngôi nhà.
Nhan Kha khẽ nhíu mày, có gì đó không ổn.
Gần như khi Tô Uyên bị linh lựcbắt lấy, bóng dáng của Nhan Kha cũng nhảy lên và xuất hiện trong sân nhà Tô Uyên.
Cùng lúc đó, một người đàn ông trung niên mặc áo choàng tím cũng xuất hiện trong sân.
Nhìn thấy người trung niên áo bào tím này, trông hắn có vẻ khác với người Việt Nam, Nhan Kha biết vị chân thần cảnh này nhất định không phải người Việt Nam, rất có thể chính là những người đã tấn công và giết chết Lâm Bình đêm qua.
Rốt cuộc, những tên chân thần cảnh đã tấn công để giết chếtLâm Bình đêm qua, trong góc nhìn của Nhan Kha, rất nhiều người trong số họ đều rất quái dị, một trong số họ có bộ dạng tương tự với người trung niên áo choàng màu tím trước mặt.
"cút!"
Sau khi nhìn thấy Nhan Kha, trung niên áo bào tím hừ lạnh một tiếng, chỉ là một tên thần cảnh, còn muốn cản đường, đừng có mơ.
Theo một tiếng khịt mũi lạnh lẽo từ người trung niên áo choàng màu tím, thân thể Nhan Kha run lên, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng tràn ra một vệt máu.
"gì?"
Lần này, đến lượt tên trung niên rất ngạc nhiên.
"Nhan Kha..."
Tô Uyên nghe thấy động tĩnh thì nhanh chóng chạy ra ngoài, nhìn thấy cảnh này thì cô vô cùng sửng sốt, vội vàng chạy tới đỡ Nhan Kha.
"Tô Uyên, mau vào nhà."
Nhan Kha trực tiếp bảo vệ Tô Uyên phía sau, nhẹ nhàng nói.
Cùng lúc đó, hai mắt nhìn trung niên áo bào tím cực kỳ cảnh giác, trong tay Nhan Kha cũng xuất hiện một đạo trường kiếm màu xanh lục ba thước.
"một tên thần cảnh, dám dùng vũ lực đối với chân thần?"
Một nụ cười khinh thường trên khuôn mặt tên trung niên, nhưng ngôn ngữ mà anh ta sử dụng, dù là Nhan Kha hay Tô Uyên, đều không hiểu.
Thế nhưng, ngay khi hắn ta vừa dứt lời,hắn cũng lập tức đánh ra một đạo quang,hướng về phía Nhan Kha nổ tung. Suy cho cùng nhiệm vụ của hắn là đến để bắt Tô Uyên, còn về phía Nhan Kha, giết chết là được.
Tất nhiên.
Điều mà tên trung niên không ngờ tới là ngay lúc hắn tiến lên một bước, dùng tay nắm lấy Tô Uyên, một thanh kiếm mang ánh sáng màu xanh lam đột nhiên xuyên qua, chặt vào lòng bàn tay hắn.
"A"
Tên trung niên áo tím cau mày, đạo uang mà hắn vừa đánh ra hồi nãy dùng hết bốn phần chân nguyên của hắn. Nếu là ở thần cản, đừng nói là có thể chặn lại, bị nó đánh phải mà còn sống cũng chẳng được. mấy người. mà nếu có còn sống thì lấy sức đâu mà đánh lại?
Nhưng mà hắnta cũng không nghĩ nhiều, lòng bàn tay nắm lấy Tô Uyên cũng không hề có ý định buông ra.
"Đinh!"
Có một âm thanh rất rõ ràng kêu lên.
Sắc mặt trung niên áo bào tím lập tức tối sầm lại.
Mọi thứ, một lần nữa vượt qua sự dự liệu của hắn.
Lão ta nghĩ mình không cần phải né tránh gì cả, có thể đánh bay pháp khí của đối phương bằng một tay, rồi tóm lấy Tô Uyên.
Nhưng lão không thể ngờ được rằng dưới pấp lực của lão, thanh kiếm không những không bị đánh bay mà còn đả thương gã.
Tuy rằng không có thật sự làm hẵn bị thương quá nặng, chỉ làm lòng bàn tay chảy máu, nhưng hắn dù sao cũng là chân chính cường giả cấp bậc chân thần cảnh, cho dù chỉ là sơ kỳ, dù là chân thần cảnh yếu nhất. Hắn cũng là một cường giả chân chính, còn lâu mấy tên thần cảnh có thể so bì.
Nhưng hiện tại, hắn thật sự bị kiếm của thần cảnh cứa phải.
Đối với hắn, đó gần như là một cái tát vào mặt.
"muốn chết!"
Vẻ mặt của hắn trở nên ảm đạm, lại khịt mũi, lần này, hắn ta không còn quan tâm đến Tô Uyên nữa, mà quay lại, dùng lòng bàn tay đánh về phía Nhan Kha.
Dưới lòng bàn tay của hắn, khoảng không nổ tung, năng lượng bùng nổ trực tiếp phá hủy ít nhất một nửa mặt sân của Tô Uyên.
Đối mặt với chưởng này của trung niên áo bào màu tím, vẻ mặt của Nhan Kha vẫn không thay đổi, thanh kiếm ba thước màu xanh lá cây c trong tay lần nữa phát ra chân uy, thế nhưng lần này, Nhn Kha trực tiếp ở dưới lòng bàn tay trung niên áo bào tím bay lộn ngược lại. phun ra một ngụm máu, y phục bê bết máu, sắc mặt tái nhợt, hơi thở héo úa, hiển nhiên cô đã bị thương.
"Tại sao ngươi vẫn chưa chết?"
Lần này, tay trung niên rất ngạc nhiên.
"Nhan Kha, cô có sao không ...?"
Tô Uyên sắc mặt cũng tái nhợt, cô nhanh chóng chạy về phía Nhan Kha.
Cảnh tượng vừa rồi Tô Uyên thấy rõ mục tiêu của người áo tím trung niên là, không phải Nhan Kha, nếu Nhan Kha không vì phải bảo vệ cô, cô ấy sẽ không phải ra tay với người đàn ông áo bào tím trung niên này.
"Tôi ổn."
Nhan Kha nói.
Sau đó cô l;ại cầm thanh kiếm đứng dậy.
"Hắn ta nhất định muốn bắt cô và uy hiếpLâm Bình. Đừng lo lắng, tôi sẽ không để cô bị làm sao."
Nhan Kha cất bước, lập tức xuất hiện ở trước mặt Tô Uyên, trực tiếp bảo vệ Tô Uyên phía sau.
Nghe thấy thế.
Cơ thể mỏng manh của Tô Uyên trong phút chốc run lên.
Mà người trung niên áo bào tím lại kinh ngạc nhíu mày: "Sao khí tức lại biến mất?"
Tên trung niên cảm thấy trong lòng có dự cảm xấu.
“Chẳng lẽ Lâm Thanh Sơn còn để lại cái gì?” hắn không khỏi suy nghĩ.
Nghĩ đến đây, hắn cũng không dám chậm trễ nữa, vốn định lặng lẽ đưa Tô Uyên rời đi, sau đó ép hỏi Tô Uyên ở chỗ con gái cô, nhưng bây giờ, anh cảm thấy không còn cơ hôi, nếu vậy cứ mang Tô Uyên rời khỏi Việt Nam trước.
Hắn không muốn chấp nhận bất kỳ rủi ro nào, để không giống như những tênkia, chết trên đất Việt Nam.
"Hai người, đi với ta!"
Trung niên áo bào tím hừ lạnh một tiếng, trực tiếp bay lên không trung.
Đồng thời, hắn một đánh ra pháp ấn, một cái lồng từ lòng bàn tay hắn bay ra hòng đem hai người kia hút vào. Muốn đem hai ngươpif này nhốt lại để đem đi.
Trước kia, hắn không muốn động nhiều, nhưng hiện tại, hắn cũng không quan tâm nữa, dù sao bắt được người thì sẽ lập tức rời đi.
Về phần Nhan Kha, người phụ nữ này thật sự rất quái dị, ở cảnh giới thần cảnh đơn thuần, cô có thể chịu được đòn tấn công của hắn ta, cho dù là công kích hắn ta, cô cũng không dùng nhiều sức, chắc chắn không phải cảnh giới thần cảnh có khả năng này.
Điều này thật kỳ lạ.
Vì vậy, tên trung niên áo tím có ý định cùng đưa Tô Uyên và Nhan Kha đi và đưa họ về để thẩm vấn.
Khi hắn đanh sra pháp quyết, toàn bộ gia tộc Tô đều chấn động, ai nấy đều cảm thấy kinh hãi.
"Tại sao con chó đen vẫn chưa trở lại?"
Nhan Kha biết rõ thực lực của tên này, trong lòng rất lo lắng.
Lúc trước nàng vốn cố gắng trì hoãn thời gian, chờ con chó trở lại, hiện tại con chó đen còn chưa trở về, Nhan Kha không biết nó đã xảy ra chuyện gì, có phải hay không cảm thấy được chân thần cảnh tấn công, hoặc vẫn đang trên đường về.
Nói chung, tình hình hiện đang bị đe dọa.
"Nhan Kha, ta là mà hắn muốn bắt, cô..."
Tô Uyên cũng cảm thấy một luồng khí cực kỳ đáng sợ bao trùm lấy cô, như thể trời sập, toàn thân khó có thể cử động được, nhưng Tô Uyên đã cố gắng hết sức nói.
Vì mục tiêu của người áo choàng tím trung niên là cô, Tô Uyên không muốn Nhan Kha phải chịu gánh nặng, người bên kia có lẽ không phải truy sát cô, nếu không, chỉ cần trực tiếp giết chết.
"Cô là vợ của Lâm Bình và là người anh ấy yêu. Chỉ cần Nhan Kha tôi ở đây, sẽ không để người anh ấy yêu gặp khó khăn."
Lúc này, Nhan Kha nói.
Khi giọng nói của Nhan Kha rơi xuống, ngón chân của Nhan Kha đạp mạnh xuống đất, và một bông sen nở ra, cả cơ thể của Nhan Kha bước lên hoa sen, nắm chặt lấy căn nguyên trong tay cô phi lên trời.
Cùng lúc đó, khuôn mặt gần như hoàn mỹ của Nhan Kha lộ ra một màu đau đớn chưa từng có, hàm răng của cô nghiến chặt, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định.
Thân thể Nhan Kha cũng theo đó mà bung ra một tia khí cực khì đáng sợ.
"Căn nguyên?"
Tên trung niên áo tím vốn nghĩ nhiệm vụ lần này thật sự dễ dàng, nhưng khi nhìn thấy hành động của Nhan Kha, sắc mặt hắn bắt đầu tái đi.
Đồng thời.
Thanh Kiếm màu xanh ba thước trong tay Nhan Kha lần nữa hướng lên trời, một cỗ năng lượng kiếm khí bộc phát ra từ mũi kiếm, trực tiếp đánh nát lòng bàn tay của trung niên áo bào tím trên không trung.
Sau đó, Nhan Kha lập tức xuất hiện trước mặt tên trung niên, theo lần ngón tay búng tay của Nhan Kha, chín bông sen xuất hiện trên toàn thân hắn.
"Hư Không nộ liên!"
Chín đóa hoa sen nở ra, trực tiếp nổ tung không gian, người trung niên áo bào tím trực tiếp dính đầy huyết sắc.
Vết thương rất nghiêm trọng.
"Chết tiệt!"
"Có chuyện gì vậy?"
Người đàn ông trung niên áo bào tím tràn đầy lửa giận, vừa tức giận lại có chút sợ hãi.
Nữ nhân trước mặt sao có thể đột nhiên từ thần cảnh biến thành chân thần?, sức mạnh căn nguyên lại mạnh mẽ như vậy.
"Nhan Kha, Ta đến rồi đay, ngươi không được phép sử dụng bất kì tia chân nguyên nào nữa."
Và ngay khi Nhan Kha nâng kiếm lên một lần nữa, giọng nói của con chó đen lớn đột nhiên vang lên.
Nhan Kha cuối cùng cũng cảm nhận được hơi thở của con chó đen.
"chạy."
Lúc này, tên trung niên lại đột nhiên cảm thấy hoảng sợ, hiển nhiên không cảm giác được dao động nào khác, mà chỉ cảm thấy tính mạng dường như bị đe dọa.
Cảm giác này rất mạnh.
Sau khi tiến vào lãnh thổ của Việt Nam, người trung niên mặc áo choàng màu tím vốn đã rất thận trọng, bắt đầu chuẩn bị bỏ chạy.
"Muốn chạy? mơ à..."
Tuy nhiên, vào lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên bên tai trung niên.
Đồng thời.
Một tia sáng vàng lóe lên trong mắt anh.
"Một con chó vàng?"
Ngay khi ý thức được vật trước mặt, một đôi chân đầy lông tơ màu vàng kim xuất hiện trước mắt hắn.
sau đó.
Không có sau đó.
"Bùm!"
Có một âm thanh giống như một quả dưa hấu vỡ ra đột ngột.
Đầu của người áo choàng màu tím trung niên nổ tung ngay dưới móng vuốt của nó.
Xác chết không đầu, rơi xuống.
Hắn khi chết cũng không phản ứng được là chết như thế nào?
Bên kia, không có một tiếng động.
Tuy nhiên, hắn ta cả đời này đều sẽ không tìm được lí do
......
Con chó đen sử dụng hoàn toàn kim thân đại thành, nhảy dựng lên, dùng chân vỗ mạnh vào vị thần trung niên áo tím chết trên không, lập tức khôi phục dáng vẻ của một con chó đen rồi nhảy trở về chỗ cũ. Lại đặt đem Tô Phi Tuyết trên mặt đất tới để bảo vệ, một lần nữa dùng chân sau đá xuống đất, trực tiếp nhảy xa ngàn mét, đi vào Tô gia.
"Bảo vệ tốt Phi Tuyết."
Con chó đen lớn đặt cô bé ngay bên cạnh Tô Uyên, vừa nói chuyện, sau đó lại nhảy lên.
Nhan Kha, người đã rơi từ trên trời xuống, được đưa trở lại mặt đất.
Tô Uyên nhanh chóng ôm cô vào lòng.
"Nhan Kha, cô không sao chứ? Nhan Kha..."
Tô Uyên nhanh chóng gọi tên Nhan Kha, nước mắt lưng tròng.
"phun!"
Trong miệng Nhan Kha, một màn sương máu lại trào ra, cả người cô đã bê bết máu, Nhan Kha đã hoàn toàn bất tỉnh.
"Cô ấy thế nào rồi? Làm ơn cứu cô ấy ..."
Tô Uyên vội vàng nói.
"Tiểu Thiên, chị gái xinh đẹp này sao vậy?"
Tô Phi Tuyết cũng rơm rớm nước mắt.
"Tình hình hơi tệ, nhưng không sao cả. Trong giây phút cuối cùng, cô ấy không có sử dụng bất kì nguyên khí nào ..." Con chó đen lại nói, nhưng lại nghĩ Tô Uyên và Tô Phi tuyết có lẽ không thể hiểu được nó đang nói cái gì, vì vậy quay lại nói, "Tính mạng có thể được cứu."
Tuy nhiên, mặc dù nói như vậy, nhưng sắc mặt của con chó đen hiển nhiên không tốt.
Hoàn cảnh của Nhan Kha thực sự rất tệ.
Thể chất của cô ấy chỉ có thể mang theo sức mạnh của thần cảnh, nhưng Nhan Kha cưỡng ép mở khóa một số phong ấn, mạnh mẽ sử dụng chân nguyên, khiến cho thân thể của cô ấy không thể chịu đựng được. May là con chó đen đến kịp thời, để Nhan Kha không tiếp tục dùng chân nguyên, con chó đen to lớn bắt được Diêm Ke, nhanh chóng dùng mấy phương pháp, lúc này thân thể của Nhan Kha đã xụi lơ, trực tiếp ngã xuống.
Nhưng cho dù như vậy, con chó đen cũng chỉ làm cho Nhan Kha vực lại thể chất, tình hình vẫn rất tệ.
"Lần này gặp rắc rối rồi!"
Con chó đen trong lòng nói.
Nhan Kha theo Lâm Bình đến Giang Đô, nhưng lại xảy ra sự cố, tay họ Nhan kia chắc không để yên.
Nhan Kha bị thương để cứu Tô Uyên, Lâm Bình có thể không trả được món nợ này.
Tất nhiên, để cứu Nhan Kha, đó là điều rắc rối nhất.
"Hiện tại ta tạm thời chỉ có thể cứu mạng ngươi. Còn có thể cứu ngươi trở về, tùy thuộc vào vận khí của ngươi "
Con chó đen lớn thở dài.
Sau đó, với một cái vẫy chân của con chó đen, một quan tài băng cực kỳ lạnh lẽo xuất hiện trước mặt nó.
Và khi nhìn thấy sự xuất hiện của chiếc quan tài băng vô cùng lạnh lẽo, khuôn mặt của con chó đen cũng lộ ra vẻ đau khổ.
Tuy nhiên, con chó đen không do dự nhiều, với cú vẫy chân của nó một lần nữa, cơ thể mỏng manh của Nhan Kha vươn lên khỏi vòng tay của Tô Uyên và từ từ trôi vào trong quan tài băng cực kỳ lạnh giá. .
Sau khi Nhan Kha rơi vào quan tài băng, nó đóng nắp lại.
"Lin Nan từ Đảo Hồng Kông ..."
"Gọi cho Suzaku nhanh lên."
Con chó đen to lớn nhanh chóng lấy điện thoại ra và bấm số của Suzaku.
.........
.........
Trên Thái Bình Dương.
Lâm Bắc Thần rút Quỷ Kiếm khỏi cơ thể Tôn Thái Hư, nhìn vết máu đỏ tươi trên Quỷ Kiếm, tâm trạng anh có chút phức tạp.
Rốt cuộc thì Lâm Bình không thích thanh kiếm này kể từ khi anh hiểu được sự "khát máu" của nó.
Con dao này quá tà môn
Hút máu.
Lâm Bình không thích nó.
Tuy nhiên uy lực "khát máu" của thanh kiếm này rất lớn, lúc này sau khi hấp thu huyết khí tích lũy liên tiếp của mấy vị chân thần cảnh, nếu như hạ một nhát dao, e rằng đỉnh phong thần chân chính sẽ phải né tránh mũi nhọn của nó, không dám đối mặt trực tiếp.
Vì vậy,Lâm Bình không thích, nhưng vẫn phải dùng.
Sau khi nhìn Quỷ kiếm "Khát máu", Lâm Bình nhìn Tôn Thái Hư, người gần như chỉ còn một lớp da khô cong.
Bí mật nói.
"Người tốt không sống lâu, kẻ xấu lại sống nghìn năm!"
Tên Tôn Thái Hư này đã xóa sạch tình cảm gia đình, mọi việc đều dựa vào lợi ích của bản thân, không ngờ sau bao nhiêu chân thần cảnh lần lượt chết đi, hắn vẫn còn sống, có thể đỡ thanh quỷ kiếm "khát máu" trong hai mươi giây, cũng khiếnLâm Bình khá bất ngờ.
Nhưng vào thời điểm này.
Lâm Bắc Thần đột nhiên cảm giác được điều gì đó.
Ngẩng đầu,
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!