“cha , con chó này là cha nuôi sao?” Tô Phi Tuyết nhìn Lâm Bình. Lâm Bình bình tĩnh gật đầu.
“ vậy con chó có cắn con không?” Tô phi Tuyết lại hỏi.
“không” Lần này Lâm Bình đã trực tiếp nói, mà vừa nói vừa nhìn con chó đen to lớn.
Khóe miệng của đại hắc cẩu co giật.
Nhưng mà nhìn thấy đôi mắt rất sạch sẽ và không có tạp chất gì của đại hắc cẩu hiếm thấy phản bác lại Lâm Bình. Mà ngược lại còn cười với Tô phi Tuyết. Lúc đó, Tô phi Tuyết liền chạy về phía con chó , cô còn đứng nhón gót, vươn bàn tay trắng nhỏ ra sờ vào đầu con đại hắc cẩu: “ chó con, mày thật thông minh”
“ Lâm Bình, nó sẽ không làm thương Phi Phi chứ?” Tô Uyên nhìn thấy cảnh tượng này không khỏi có chút lo lắng. Dù sao thì con chó đen lớn này thực sự là quá to, còn cao hơn so với đầu của Tô phi Tuyết. Nếu đột nhiên nó phát điên thì hậu quả thật không thể nào tưởng tượng được.
“ yên tâm đi, không đâu” Lâm Bình nắm lấy bờ vai của Tô Uyên ra hiệu cho cô yên tâm. Đại hắc cẩu tuy vẩn đục nhưng cũng không đến mức phải làm hại một đứa trẻ, huống chi lại là con gái của Lâm Bình, hơn nữa, lại có Lâm Bình ở đó, cho dù xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, Lâm bình cũng kịp để cứu Tô phi Tuyết, đảm bảo Tô Phi Tuyết sẽ không phải chịu bất kì tổn thương nào. Mà giống như Lâm Bình nghĩ, đối với việc Tô phi Tuyết vươn tay sờ vào đầu nó, nụ cười của con chó đen lớn lập tức cứng lại, nhưng ngay sau đó khuôn mặt của con chó đen lớn lại lộ ra vẻ hưởng thụ. Hơn nữa, trong mắt của con chó đen lớn , giường như xuất hiện lên một tia hồi ức.
“ chó , cậu cũng muốn có cái này sao?”
Tô phi Tuyết mở tay ra, trong tay là mảnh gỗ nuôi hồn chất lượng cao mà Nhan Kha đã đưa cho cô, có tác dụng không thể tưởng tượng nổi đối với việc mang thai và nuôi dưỡng linh lực. Lúc trước còn chó đen to lớn vẫn còn đầy vẻ tham lam, tuy nhiên, lúc này , tô phi tuyết chủ động lấy thứ này đặt ra ở trước mắt nó, sự tham lam trong mắt con chó đen lớn lại biến mất.
“ chó, cái này không phải đồ ăn, không thể ăn được. Cái này là dì xinh đẹp tặng cho tôi, mẹ đã nói rồi người khác tặng mình thứ gì thì không được cho người khác, cho nên cái này tao không thể cho cậu được.
Tô phi tử hạ thấp giọng, nhìn con chó đen nói.
Tao có thể đưa mày đi ăn những đồ ăn ngon, tặng mày quà khác. Sau đó Tô phi Tuyết lại nói. Nói xong , sắc mặt hung tợn trên mặt của con chó đen lại biến mất, giống như trở nên hiền hòa hơn, thậm chí còn vẫy đuôi với Tô phi Tuyết. Nhìn thấy cảnh tượng này Lâm Bình càng sững sờ. Đây là việc mà từ trước đến nay chưa có.
“ cô là Tô phi Tuyết đúng không? Cái này tặng cho cô. Lúc này con chó đen đột nhiên mở miệng nói. Cùng lúc con chó đen to lớn cũng giơ một cái chân ra, trên bàn chân có treo một chiếc vòng, trên chiếc vòng có chín hạt ngọc, mỗi hạt đều có màu nâu sẫm, nhìn thì rất là tinh tế. lại có một hương vị cổ xưa.
Lâm Bình, Tô Uyên, Nhan kha ba người đều ngạc nhiên.
“ nó, nó biết nói chuyện?”
Đôi mắt xinh đẹp của Tô Uyên mở to , cô kinh ngạc nhìn con chó đen to lớn . con chó đen to có thể nói chuyện làm cho Tô Uyên không thể tưởng tượng được, Tô Uyển trong tiềm thức vội vàng chạy tới, đem Tô phi Tuyết ra sau bảo vệ cô.
“ không cần Lâm Bình nói ý là muốn Tô Uyên không cần lo lắng. Nhưng mà ánh mắt của lâm Bình không hề rời mắt khỏi chiếc vòng tay trên con đại hắc cẩu.
Lâm Bình cũng không biết dại hắc cẩu mang ra cái gì nhưng Lâm Bình có thể cảm nhận được có một loại cảm giác “ đạo” từ chiếc vòng mà con chó đen lớn lấy ra. Nó có vẻ phù hợp với tinh hoa của võ thuật. Hơn nữa lâm Bình cũng rất rõ, con chó đen lớn thậm chí còn không nhìn ra binh lính ma pháp, tất cả những thứ mà lọt vào mắt nó cũng không phải là đồ tốt. Ngoài ra con chó đen to lớn cũng chỉ là một gã có thể vào mà không có ra nhưng bây giờ nó lại chủ động lấy ra một chiếc vòng để tặng tô phi Tuyết, Lâm Bình dù cho có không biết cái vòng mà con chó đen lớn lấy ra cũng nên biết cái vòng này nhất định là không tầm thường.
“ đây lẽ nào là cây trà cổ thụ kì ngộ?”
Nhan Kha cũng ngạc nhiên nhìn đại hắc cẩu, đặc biệt là nìn chiêc vòng trên chân nó, rất lâu sau Nhan Kha mới kịp phản ứng lại, ngập ngừng nói.
“ không ngờ, ngươi còn biết nhận hàng” Thấy Nhan Kha nhận ra được đồ vật trong tay mình, con chó đen lớn có chút do dự : “ đây thật sự là câ trà cổ thụ tự mình lĩnh ngộ, làm từ một cành cây khô, có thể giúp đỡ người luyện võ, càng nhanh để có thể tiếp cận võ thuật, nếu từ nhỏ đã luôn đem theo bên người, trời sinh là đã có cảm giác gần gũi với cội nguồn. Nói cách khác, sau này bạn sẽ hiểu rõ nguồn gốc và đột phá chân thần, gần như sẽ không có ngưỡng cửa.
Nói xong Lâm Bình gần như bị sốc.
Đại hắc cẩu lấy ra đồ vật lại quý giá như vậy. Cái này gần như là giúp người học võ trực tiếp mở ra con đường chân chính, chỉ cần có thể tu luyện đến cảnh giới thần thánh, vậy cuối cùng nhất định sẽ đột phá đến cảnh giới chân chính. Mà Nhan Kha còn bị sốc hơn. Cây trà cổ thụ kì ngộ, ta chỉ có thể nhìn thấy trong sách cổ ghi lại, từ trước giờ chưa nhìn thấy, thậm chí còn nghĩ không có cây trà cổ thụ kỳ ngộ ở thời đại này.
Giọng điệu của Nhan Kha kinh ngạc đến cực điểm, bởi vì cô biết mấy ây trà cổ thụ cho nên càng ngạc nhiên hơn so với Lâm Bình.
“ Nghe nói , câu trà cổ thụ kì ngộ tựu nhiên là tu luyện, càng có truyền thuyết, cây trà cổ thụ trưởng hành kì ngộ có thể khiến người ta trong nháy mắt hiểu được cõ công, trong nháy mắt trở thành thần.
Nghe xong lời của Nhan Kha Lâm Bình mới phát hiện, bản thân vừa nãy mới sinh ra những suy nghĩ , thật sự là không có hiểu biết gì .
Oa, chó, bạn có thể nói chuyện” tô phi Tuyết nghe không hiểu được đại hắc cẩu đang nói cái gì, không hiểu ý nghĩa bên trong nó, nhưng mà cô phát hiện đại hắc cẩu có thể nói chuyện được. nếu đổi lại là một người trưởng thành, con chó đột nhiên nói, nhất định sẽ giật mình, nhưng mà tuổi còn hỏ, tâm đơn thuần không sợ hãi, ngược lại giống như là khám phá một thế giới mới, hưng phấn , phấn khích và hạnh phúc vô cùng.
“ cha, con chó của bố biết nói chuyện”
“ mẹ, mẹ nhìn con chó biết nói chuyện kìa”
Tô phi Tuyết hưng phấn nhanh chóng quay đầu muốn đem cái sự phát hiện ngạc nhiên này nói cho Lâm Bình và Tô Uyên. Mà lời của tô phi Tuyết đã là đứt đoạn dòng suy nghĩ của Lâm Bình.
“ Phi phi có thể làm con chó nói chuyện, thật sự là quá lợi hại. Lâm Bình không chỉ cười mà còn giơ tay tán thưởng, là cho tô phi tử càng kích động.
“ tiểu phi Tuyết, tặng cô, “ trên mặt con chó đen lớn vẫn có nụ cười, lại lần nữa đem chiếc vòng trên tay đưa cho tô phi Tuyết.
Lần này tô phi Tuyết không từ chối: “ chó, cậu tặng tôi quà, tôi cũng có quà tặng cậu, chỉ là bây giờ tôi vân chưa chuẩn bị, cậu cần phải đợi chút” đại hắc cẩu gật đầu.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!