“Đúng vậy, chi bằng chúng ta thử âm thầm điều tra thân thế của cậu Lâm Thanh Sơn xem sao?”
Cuối cùng, có người đề nghị như vậy.
Vốn dĩ Lâm Uy Viễn nghe lời người ta nói, ánh mắt phức tạp khó hiểu, trong lòng hiện lên vài ý nghĩ không thể xóa nhòa.
Nhưng,
Khi nghe có ai đó đề nghị rằng hãy điều tra thân thế của Lâm Thanh Sơn một cách bí mật.
Lâm Uy Viễn đột nhiên bình tĩnh trở lại lại.
"Mọi người đừng bao giờ đi bí mật điều tra về thân thế của cậu Thanh Sơn."
Lâm Uy Viễn liếc nhìn qua đám người, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, giọng điệu trở nên lạnh lùng.
Đột nhiên, người đã nêu lên ý tưởng rằng hãy điều tra bí mật về thân thế của Lâm Thanh Sơn cả người run lên, anh ta biết mình đã nói sai, khi ánh mắt của Lâm Uy Viễn quét qua anh ta, anh ta nhanh chóng cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Lâm Uy Viễn .
“Suy đoán của mọi người hôm nay, coi như chưa từng xảy ra, tất cả mọi chuyện vẫn y nguyên như cũ, biết chưa?”
Lâm Uy Viễn lại lên tiếng.
“Vâng.”
Các thành viên lớn tuổi lâu đời của nhà họ Lâm đều đồng thời gật đầu.
Nhìn thấy như vậy.
Lâm Uy Viễn cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Vẫn còn may, đề nghị này vẫn là có người nói ra, chứ không thật sự âm thầm đi điều tra thân thế của Lâm Bình
Nếu không, nếu họ thực sự làm điều này, Lâm Bình có thể không quy trách nhiệm, cũng không trách cứ gì gia đình nhà họ Lâm ở Nam Hải của họ.
Nhưng hiển nhiên, Lâm Thanh Sơn sẽ không bao giờ thích, có người đang điều tra về thân thế bối cảnh của anh, nếu anh ta biết được thì có lẽ từ giờ mối quan hệ của anh ta với gia đình nhà họ Lâm ở Nam Hĩa sẽ không còn thân thiết như vậy nữa.
.........
.........
Sau khi Lâm Bình rời khỏi nhà họ Lâm, anh không làm gì khác, mà là trực tiếp đến chỗ của Nhan Kha bọn họ.
Những người mà Lâm Bình tìm thấy được ở khu vực Tiên Đảo rồi từ đó đem ra ngoài, hiện tại vẫn còn đang ở Nam Hải.
Trước đó, Hồ Phá Quân, Sở Cuồng, Viên Tung Hoành, Tề Đạo Lâm, Diêu Tuyết Lam, Huyền Hồng, Tiêu Sơn và những người khác đã được Lâm Bình phái đi.
Hiện tại, họ vẫn đang thực hiện nhiệm vụ canh giữ biên giới của Việt Nam.
Thực hiện mệnh lệnh của Lâm Bình rằng "Những thần cảnh cường giả hoàn toàn không báo trước mà dám tự tiện xâm nhập lĩnh vực của Việt Nam, đều giết không tha".
Sau khi đến nơi muốn đến, Lâm Bình đến Thiên Gia trước.
Đối với Vân Thục Nghi và những người khác từ Thiên Gia, Lâm Bình dự định sẽ để ai đó đưa họ đi tìm hiểu xã hội hiện đại và để họ thích nghi trước. Nếu họ thích xã hội hiện đại, thì Vân Thục Nghi và những người khác có thể sống bắt đầu sống ở Việt Nam từ bây giờ.
Nếu cuối cùng, Vân Thục Nghi vẫn thích hải vực tiên đảo, thì Lâm Bình có thể gửi họ quay trở lại Tiên đảo Hồng Lôi.
Thậm chí rất có thể... trong tương lai không xa sẽ đưa bọn họ trở về với Loạn ma hải vực.
"Thiên Tuyết, Thiên Dịch, mặc dù hai người có tài năng xuất chúng, từ thuở thiếu niên đã trở thành hỏa cảnh tông sư, nhưng các người vẫn còn thiếu sót, phải huấn luyện thật nhiều. Tôi sẽ phái hai người đến bắc cảnh một thời gian."
"Sau khi đi đến Lãnh địa phương Bắc, Hà Trí Huy sẽ sắp xếp nhiệm vụ cho cả hai, và hai người sẽ thực hiện chúng. Cho dù bạn là cơ sở tu luyện hỏa cảnh, nhưng cũng sẽ có một số nhiệm vụ nguy hiểm đe dọa đến tính mạng, chỉ cần sơ hở một chút, có thể sẽ mất mạng ngay.”
“Cho nên, hai người vẫn đồng ý muốn đi chứ?”
Lâm Bình nhìn Thiên Tuyết và Thiên Dịch hỏi.
Đối với hai người đệ tử có được do duyên phận này, Lâm Bình vẫn luôn đặt hy vọng lớn cho cả hai. Nhưng nếu bọn họ sợ đối mặt với sinh tử mà không muốn đi tới bắc cảnh thì Lâm Bình cũng không trách cứ gì bọn họ, chỉ là từ nay về sau, anh sẽ không còn đặt kì vọng cao với bọn họ nữa.
"Sư phụ, chúng con nguyện ý."
Tuy nhiên, trước sự sắp đặt của Lâm Bình, cặp sinh đôi Thiên Dịch và Thiên Tuyết đã không ngần ngại mà đồng ý.
Ngày hôm đó.
Dưới sự sắp xếp của Lâm Bình, cả hai đáp máy bay trực thăng từ Hải Nam đến một trạm hẻo lánh ở bắc cảnh.
Về phần Cổ Tinh Hà, Lâm Bình đã sắp xếp để Cổ Tinh Hà đến Đà Nẵng, tạm thời bởi vì vị trí chân thần này của ông ta, mà sẽ để ông ta trấn giữ ở Đà Nẵng.
"Chu Thanh, tranh thủ thời gian bây giờ, cô trở về Kim An trước đi."
"Gia đình cô vẫn cứ luôn lo lắng cho cô, cô cũng đã lâu lắm rồi không về. Đã đến lúc phải quay về thăm gia đình một chút rồi."
Lâm Bình yêu cầu Chu Thanh trở về Kim An trước, và quay lại gặp gia đình nhà họ Chu của cô, dù sao thì lần trước Lâm Bình đến Kim An, nhà họ Chu thực sự rất lo lắng cho Chu Thanh.
Còn van nhờ Lâm Bình, rằng nếu có tin tắc của Chu Thanh thì nhất định phải báo cho nhà họ biết.
Bây giờ Chu Thanh đã quay trở lại rồi, nếu như còn không về nhà một chuyến thì thật sự là quá khó ăn nói đi.
"Vâng, anh Thanh Sơn, tôi cũng có ý định này. Tôi đã lâu không gặp ba mẹ và ông nội."
Chu Thanh mỉm cười.
Chỉ là.
Nói xong, Chu Thanh đột nhiên thần bí nói: "Thiên Sách, anh phải đề phòng một chút, tuyệt đối đừng bao giờ để bị chó cắn."
Lâm Bình sửng sốt.
"Gì cơ?"
Lâm Bình nghi ngờ nhìn Chu Thanh.
"Ừm ... anh muốn biết thì cứ đợi thêm một tẹo nữa là biết lí do rồi."
Chu Thanh nói xong liền quay lưng bỏ chạy.
Lâm Bình đứng hình mất 5 giây.
Tuy nhiên, Lâm Bình đương nhiên hiểu ý nghĩ của Chu Thanh khi nói anh đề phòng chó cắn.
Nhưng Lâm Bình gần đây đến gặp còn không có gặp Đại Hắc Cẩu, tự nhiên không nghĩ ra mình đã xúc phạm gì đến Đại Hắc Cẩu cả, mà chắc chắn là không thể có chuyện Đại Hắc Cẩu lại vô duyên vô cớ cắn anh cả.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!