"Tôi vô cùng xin lỗi. Về chuyện vợ con của cậu Lâm Chiến, tôi cũng không biết gì về tung tích của họ."
Lâm Thanh Sơn xin lỗi.
“Nhưng mà nghĩ lại thì, vợ con của Lâm Chiến, hơn phân nửa là vẫn bình an vô sự.”
Sau đó, Lâm Thanh Sơn lại nói bổ sung thêm một câu.
Không chỉ có ý an ủi mọi người trong nhà họ Lâm, mà cá nhân Lâm Thanh Sơn cũng cảm thấy như vậy.
Với tính cách của Lâm Chiến, vì vợ con của mình chắc chắn là đại náo vùng biển của Tiên đảo, đánh thẳng lên tiên đảo Hồng Lôi, chém giết nhiều Chân Thần đến như vậy, Lâm Bình cũng có thể lường trước được điều này, không cần biết là có tình huống như thế nào xảy ra, Lâm Chiến chắc chắn cũng đã sắp xếp yên ổn được cho vợ con của mình, sẽ không thể nào để cho bọn họ rơi vào tình trạng nguy hiểm cả.
Chỉ là nếu như Lâm Bình muốn làm chuyện lớn gì đó, việc đầu tiên sẽ là thu xếp ổn thỏa cho Tô Uyên cùng Tô Phi Tuyết, phải đảm bảo cho hai mẹ con bọn họ an toàn trước rồi mới yên tâm đi làm được.
Có một khoảng lặng.
"Cảm ơn cậu Thanh Sơn đã đem tin tức của Lâm Chiến về. Lâm mỗ vô cùng biết ơn."
Lâm Uy Viễn đứng dậy, chắp hai tay giống trong phim kiếm hiệp dơ về phía Lâm Bình, nói lời cảm ơn.
"Ông Lâm à, tuy rằng tôi không biết cậu Lâm Chiến hiện tại ở nơi nào, nhưng cậu ấy đã từng để lại một lời nói như thế này, bước chân theo các bậc hiền triết mà đi. Đoán rằng có lẽ cậu ấy chỉ là đang ở một nơi nào đó, chưa có trở về mà thôi.”
Lâm Bình lại lên tiếng.
Về phần câu nói mà Lâm Chiến để lại kia có ý nghĩa như thế nào, bước chân theo các bậc hiền triết mà đi, Lâm Bình vẫn luôn băn khoăn đắn đo mãi không hiểu được.
Vì thế cho nên.
Lâm Bình cũng tham khảo ý kiến của Đại Hắc Cẩu.
Tuy nhiên, sau khi nghe điều này, Đại Hắc Cẩu lại vô cùng thờ ơ chẳng quan tâm, và nói một cách thản nhiên: "Đại gia đây cũng chẳng phải một bậc hiền triết, làm gì có rỗi hơi mà quan tâm bọn họ đi đâu ..."
Sau đó đuổi Lâm Bình đi.
Về việc Đại Hắc Cẩu là thật sự không biết hay giả vờ không biết, Lâm Bình không thể đoán biết được.
Có một số thứ, sau khi đã trở nên thật sự mạnh mẽ rồi, tự nhiên khi tiếp xúc với chúng sẽ hiểu biết được, còn thực lực đã không đủ thì có cố gắng cũng chỉ vậy thôi.
Lâm Bình hiểu được đạo lý này nên trước tiên cũng chỉ có cách từ bỏ.
Nếu thật sự không được thì chỉ có thể đợi đến tương lai, đến lúc gặp lại Yêu Yêu rồi hỏi Yêu Yêu là được rồi.
Lúc sau.
Lâm Bình gọi Lâm Uy Viễn đi một mình, và sau đó lấy két an toàn về Lâm Chiến mà người của Thiên Gia lấy được và đưa cho ông ta.
Bao gồm đồng hồ bên trong còn có ba cuốn sách "Trận pháp chi đạo", "Phương pháp đúc thân vàng" và "Phương pháp rèn ngọc cốt".
Thống nhất trả lại cho gia đình nhà họ Lâm.
"Ông cụ Lâm à, tôi sẽ dùng chiếc điện thoại di động này để tìm người sửa chữa và giải mã thông tin trong đó. Có lẽ lúc đó có thể tìm thấy một số chuyện mà anh Lâm Chiến đã từng làm. Điều này rất quan trọng đối với chúng ta, Lúc đó, nếu như tìm ra được thứ gì đó, tôi sẽ lập tức gọi báo cho ông ngay.."
Lâm Bình nói.
Lâm Bình trả lại những thứ kia cho nhà họ Lâm, nhưng chiếc điện thoại di động trong két cùng những cuốn sổ sách ghi “Nhân tộc chi tội, tội tại tương lai”, “Lỗi đạo đoạn tằng, tịnh phi thiên tau”, “Ta muốn theo dấu chân hiền triết mà đi….. ”thì Lâm Bình vẫn giữ lại trong tay mình.
"Được, vậy phiền cậu Lâm Bình rồi."
Lâm Uy Viễn lại chắp tay với Lâm Bình.
Nếu là người khác, chưa chắc gì đã trả lại đồ của Lâm Chiến cho họ, nhất là vì trong đó có ba cuốn sách vô cùng quý giá.
Coi như Lâm Uy Viễn chỉ là cái nhìn của hỏa cảnh tông sư, hơn nữa là khi Lâm Bình đưa cho ông ta chiếc két sắt, đã gọi ông ta ra và chỉ đưa cho một mình ông mà thôi, từ đó Lâm Uy Viễn có cơ sở để đánh giá rằng, nếu ba cuốn sách này bị lưu lạc ra bên ngoài. Rất có thể, sẽ tạo ra một trận gió tanh mưa máu.
Đặc biệt là kim thân và ngọc cốt.
Sự quý giá của nó có thể được tưởng tượng được.
Nhưng mà, Lâm Bình trả lại cho bọn họ thì thật sự đã trả lại cho bọn họ.
Đối với việc Lâm Bình định giữ lại điện thoại di động, ông ta đương nhiên không có ý kiến gì, dù sao Lâm Uy Viễn cũng có thể phán đoán được từ tin tức một chút tin tức vô cùng mỏng manh mà hôm nay Lâm Bình tiết lộ với bọn họ, có lẽ, tin tức của Lâm Chiến đối với Việt Nam mà nói, là rất quan trọng.
"Những thứ này, đặc biệt là phương pháp rèn kim thân và ngọc cốt, tuyệt đối không được để lọt ra ngoài, nếu không, rất có thể sẽ khiến cho tai ương tai vạ dáng xuống đầu nhà họ Lâm."
Anh biết Lâm Uy Viễn nhất định sẽ hiểu tại sao anh không giao đồ của Lâm Chiến cho ông ta ở nơi công cộng đông người, mà lại đặc biệt giao cho một mình ông ta, nhưng Lâm Bình vẫn là tỉ mỉ cẩn thận nhắc nhở ông ta.
Sau đó
Lâm Bình từ chối sự giữ lại của gia đình nhà họ Lâm và rời khỏi nhà họ Lâm.
Lâm Uy Viễn trở lại phòng khách.
Các thành viên cấp cao của nhà họ Lâm đều nhìn theo Lâm Uy Viễn, trong số đó, cha của Lâm An Tuyền, Lâm Hàn Hải, là người đầu tiên lên tiếng:
"Bố, bố có phát hiện ra thêm được điều gì không?"
“Làm sao vậy?” Lâm Uy Viễn nhìn.
"Cậu Lâm Thanh Sơn cùng với em Lâm Chiến nhà mình, diện mạo của bọn họ hình như có điểm gì đó tương đồng..."
Lâm Hàn Hải cau mày, do dự một hồi, cuối cùng cũng lên tiếng.
"Lúc trước, chúng ta không để ý, nhưng sau khi Hàn Hải nhắc nhở, sau khi suy nghĩ kỹ lại, Lâm Thanh Sơn và Lâm Chiến hình như đúng là cũng có chút giống nhau..."
Một trưởng lão họ Lâm cũng lên tiếng.
Khi Lâm Chiến ở độ tuổi hai mươi, hắn ấy biến mất khỏi nhà, và ấn tượng của mọi người về Lâm Chiến cũng là ở trong tuổi trẻ của hắn.
Trước đây ai cũng chưa từng nghĩ đến chuyện này, có điều không nghĩ đến thì cũng chẳng sao, nhưng một đã có chút ý nghĩ phát sinh trong đầu rồi thì giống như thắp lửa trên đồng cỏ khô, ngọn lửa càng ngày càng lan rộng ra, ngày càng cháy mãnh liệt.
Hiện giờ nhiều thành viên lớn tuổi của nhà họ Lâm đều là có suy nghĩ giống như vậy.
Hơn nữa, tất cả mọi người cũng hy vọng rằng thực tế có thể thực sự như họ nghĩ.
Chỉ có Lâm An Tuyền là người lạnh lùng, từ đầu đến cuối không nói một câu, nhưng từ vẻ mặt lúc này và đôi mày cau có của cô ấy, dường như Lâm An Tuyền đang rơi chìm vào trong nhiều tầng suy nghĩ.
"Lâm Thanh Sơn, Lâm Chiến..."
Sau khi nghe những lời của Lâm Hàn Hải và tiếng nói của những người khác, lông mày của Lâm Uy Viễn cũng lập tức nhăn lại.
Một chút nghi ngờ lóe lên trong ánh ông.
Thành thật mà nói, Lâm Chiến đã rời nhà hơn 20 năm nay, ngay cả ấn tượng của Lâm Uy Viễn đối với Lâm Chiến cũng đã sớm trở nên mơ hồ và mờ nhạt như phủ một lớp mây mù rồi, cho đến hôm nay, sau khi nhìn thấy bức ảnh này, hình ảnh của Lâm Chiến mới rõ ràng trở lại.
Lâm Uy Viễn nhìn lên, lúc này bóng dáng của Lâm Chiến xuất hiện trong mắt trái của ông ta, bóng dáng của Lâm Bình lại xuất hiện ở mắt phải của ông ta.
Hai hình bóng bắt đầu chồng lên nhau dần dần.
Lập tức.
Cả người của Lâm Uy Viễn trở nên chấn động.