"Điều tra, chúng ta nhất định phải tìm ra chân tướng thực sự."
Liên quan tới chân thần, các thế lực lớn trên thế giới không thể nào giữ bình tĩnh được nữa, phải tìm ra chân tướng sự việc và biết được chuyện gì đang xảy ra mới yên được.
Mà lúc này ở một phía khác, Lâm Thanh Sơn để Chu Thanh – người đã đem theo con chó đen lớn từ Tây Phương về, đi thêm một chuyến đến tiên đảo Hồng Lôi để đón người.
Lần này, Chu Thanh trực tiếp đưa mười vị thần cảnh từ tiên đảo Hồng Lôi đến xã hội hiện đại, trong đó có vậy mà có Tề Đạo Lâm trước đây là người hầu của Lâm Thanh Sơn, và ba vị tướng giàu kinh nghiệm chiến đấu là Hồ Phá Quân và Sở Cuồng và Viên Tung Hoành.
Ngoài ra, có sáu vị thần cảnh ở các nơi lân cận tiên đảo Hồng Lôi.
Lâm Thanh Sơn đã ra lệnh cho tổng cộng mười ba người bao gồm Tề Đạo Lâm và Hồ Phá Quân, cộng với Diêu Tuyết Lam, Tiêu Sơn và Huyền Hồng, những người đã theo Lâm Thanh Sơn và những người khác đến Việt Nam trước đó, trong số bọn họ, không có một ai dưới thần cảnh, đã vậy, trong cảnh giới thần cảnh bọn họ còn thuộc tầng lớp đỉnh chóp.
Hơn nữa, ai không có thần binh giả, Lâm Thanh Sơn đã trang bị cho họ những thần binh giả trong tay.
Cả đoàn vô cùng nghiêm khắc. Nếu có bất kỳ điều gì đều phải báo cáo, mọi hành động ở Việt Nam đều phải hợp pháp, nếu tự tiện can thiệp vào chuyện không liên quan ở Việt Nam, các thần cảnh đó sẽ bị trục xuất.
Vậy mà, ngay đêm đầu tiên khi cụ tổ thứ hai của nhà họ Tôn ở núi Trường Bạch đến Đà Nẵng biến mất một cách bí ẩn, đã có năm vị thần cảnh đã đến biên giới của Việt Nam.
Thế nhưng chỉ có một người, với cái giá phải trả là bị thương nặng, đã may mắn trốn thoát, nhưng Diêu Tuyết Lam đã hợp sức với Tiêu Sơn để đuổi theo và giết anh ta bằng mọi cách, cuối cùng, anh ta hoàn toàn không thể nào đạt được mục đích. Tin tức này ngay sau đó lại lan ra thế giới với tốc độ đáng báo động.
Các cường quốc trên thế giới nhận được tin tức thì âm thầm rúng động. Mọi người lập tức nhớ lại câu Lâm Thanh Sơn đã nói trước đây, "Kẻ nào xâm phạm vào lãnh thổ của Việt Nam mà không được phép, dù có lên trời đi chăng nữa, cũng giết không tha!"
Trước đó, các quốc gia lớn và nhỏ đều có bóng dáng của vị chân thần thực sự đứng sau họ, thê nên hầu hết bọn họ đều không mấy đếm xỉa đến lời tuyên bố này của Lâm Thanh Sơn trong buổi họp mặt.
Nhưng bây giờ, mọi người đã nhân ra rằng, những gì Lâm Thanh Sơn nói, anh nhất định sẽ làm bằng được.
Việt Nam đã tuyên bố với thế giới về tính chân thực trong những lời của Lâm Thanh Sơn với sinh mạng của các vị chân thần này.
"Chết tiệt!"
Đêm đó, rất nhiều nhân vật lớn ở phương Tây nổi trận lôi đình.
Ngay cả bây giờ trái đất đã bước vào thời đại của các vị chân thần, và số lượng các chân thần trên thế giới đã tăng từ 20 đến 30% so với trước đây.
Tuy nhiên, sức mạnh của các vị chân thần vẫn vô cùng hiếm có, và lại còn cực kỳ hiếm có trên đời.
Thế mà, các vị chân thần bọn họ phái đi không làm được gì, cứ thế chết mà không tìm ra tin tức gì, cái chết hoàn toàn vô giá trị.
Đặc biệt là người đó, dường như đã chạy thoát được nhưng cuối cũng lại bị giết ngay trước biên giới quốc gia mình.
.........
"Trước đây, Việt Nam được gọi là cấm địa của lính đánh thuê, từ nay về sau, Việt Nam sẽ trở thành cấm địa của các vị thần cảnh!"
Trên dark web, ai đó có thứ gì đó tốt đã đăng một bài như vậy. Một lần nữa thảo luận sôi nổi.
"Bảo bối, bây giờ chân chính thần chủ, trừ phi được cường giả chân chính Việt Nam hỗ trợ, bằng không, cái gì cũng đều là giả."
"Lâm Thanh Sơn đã đắc tội đến nhà họ Tôn núi Trường Bạch, hiện tại coi như đã kết thù sống chết, nếu không có chân thần, ta nghĩ anh ta còn có thể nán lại mấy ngày."
"ĐM, ngươi làm sao biết ở Việt Nam không có chân thần? Không có chân thần vậy bọn họ chỉ có thể chờ cho chân thần kia của nhà họ Tôn núi Trường Bạch đập nát mông bọn họ.
Nhưng giờ ngươi xem kết cục đi, chân thần người ta còn chưa kịp làm được gì đã cứ thế mất tích rồi?"
.........
"Chuyện năm vị chân thần bị đánh ở ngay biễn giới thậm chí không ai trốn thoát, loại chuyện như vậy nếu xảy ra trước đây, ai dám tin chứ."
Sau khi Ngụy Lão nghe được tin đó thì cười điên cuồng, trong mắt không khỏi rơi lệ vui mừng.
"Nhìn cũng có vẻ triển vọng đấy."
Hà Nguy Nhiên cũng cười có vẻ xem thường Ngụy Từ , nhưng trước mắt ông ta cũng dần nhòe đi.
Lâm Thanh Sơn bắt ông tổ thứ hai của nhà họ Tôn ở núi Trường Bạch còn pphế đi một nửa công lực.
Trên thực tế, đối với Hà Nguy Nhiên và Ngụy Từ, đó là chuyện thực sự trước đây chỉ dám nói trên lý thuyết mà thôi.
Rốt cuộc, bọn họ cũng không tận mắt nhìn thấy Lâm Thanh Sơn và ông tổ thứ hai của nhà họ Tôn đấu nhau, nên họ cũng không có khái niệm hoàn toàn rõ nét về chân thần.
Tất nhiên, quan trọng hơn là, người này của nhà họ Tôn núi Trường Bạch, dù kiêu ngạo đến đâu, nhưng dù sao ông ta cũng là bộ mặt của phương Đông, hắn là người của Việt Nam.
Nhưng các cường giả chân thần của phương Tây thì không.
Trước kia, ở Việt Nam không có nhiều người ở cảnh giới thần, ngoại trừ Hà Nguy Nhiên, căn bản ông đã gánh vác trách nhiệm nặng nề, không có cách nào rời đi. Việc này khiến các đại thần khác khiếp sợ, chủ yếu dựa vào võ công siêu phàm. Tuy nhiên, võ công siêu phàm chỉ có thể dùng để răn đe, trừ khi bị ép đến mức cuối cùng, nếu không thì dù là quốc gia nào cũng khó đạt được, khi có cường giả võ lâm xâm nhập thì mới có thể phát động võ công siêu cấp.
Hơn nữa, về mật độ dân số của Việt Nam.
Nếu muốn dùng thực lực Chân thần để giết một cường giả cấp thần trong lãnh địa của mình, thì cái giá phải trả là quá lớn.
Thế nhưng bây giờ, mọi chuyện đã khác, Lâm Thanh Sơn mang về rất nhiều người thuộc cảnh giới chân thần, đều là cường giả, ai cũng cầm thần khí, sức chiến đấu hơn hẳn người cùng cấp bậc.
Số lượng Thần giới ở Việt Nam đã tăng gần gấp đôi.
Sức mạnh của các vị thần cảnh cũng đã tăng gấp vài lần.
Đối mặt với đối thủ cảnh giới chân thần, không cần dùng sức mạnh để răn đe, trực tiếp dùng sức mạnh của cảnh giới thần thánh để nghiền ép.
Lần đầu tiên, bọn họ phải cứng rắn như vậy. Dù sao đã đột phá chân thần mà xâm nhập bất hợp pháp, tất nhiên phải giết không thương tiếc! Và cuối cùng, bọn họ đã thực hiện được những gì mình nói, điều đó thật tuyệt! Đặc biệt, Ngụy Từ và Hà Nguy Nhiên còn cho rằng sau này, với sự hỗ trợ của tiên đảo Hồng Lôi, Việt Nam sẽ tiếp tục sản sinh ra các cường giả Chân Thần, và họ thuộc về Việt Nam.
Bị chuyện như vậy kích thích, trong khoảng thời gian này, tin tức không chỉ loan khắp Đà Nẵng, Hà Nguy Nhiên và Ngụy Từ cũng biết.
Họ cũng loan tin cho tất cả các bên. Từ núi Côn Long, Trác Nguyên Võ, trực tiếp bưng tới mười vò rượu, uống đến vui vẻ, cười nói sảng khoái hơn bao giờ hết. Thần Nông Giá, Phùng Tố Nhu, biết được tin tức, sững người một lúc, sau đó rút kiếm lên trời, giơ lên trời, “Cậu Lâm à, lão phu cũng muốn có một pháp khí.”
Cứ thế hét một tiếng thật to, thực lực của ông ta trực tiếp tiến bộ. Đêm nay, bất cứ ai hướng về Việt Nam đều mang cùng một tâm trạng, vô cùng kích thích.
.............
Nhưng Lâm Thanh Sơn – người mà ai cũng ngỡ đã rời đi, vào thời điểm này, vẫn còn ở Đà Nẵng.
Trong một phòng giam, Lâm Thanh Sơn ngồi đối diện với ông tổ thứ hai của nhà họ Tôn, nhìn thấy ông tổ thứ hai của họ Tôn đã tỉnh lại, anh mới hỏi: "Tên?"
Cho tới giờ phút này, anh vẫn không biết tên của vị chân thần nhà họ Tôn bị mình đánh cho kinh đứt đoạnn còn phế đi công lực. Ông tổ thứ hai của nhà họ Tôn nghiến răng nhìn Lâm Thanh Sơn, Tôn Dật Phàm và Tôn Nhất Tinh đang ở bên cạnh sợ hãi vội vàng nói: "Ông tổ của chúng tôi, tên ... tên là ... Tôn... Tôn Bắc Lăng..."
Tôn Dật Phàm và Tôn Nhất Tinh hiện tại đang rất sợ hãi. Cả hai đều sợ rằng Lâm Thanh Sơn sẽ giết họ.
Bọn họ cũng sợ rằng Lâm Thanh Sơn thật sự sẽ phế bỏ hết võ công của ông tổ nhà mình.
Nếu một vị chân thần như ông ấy thực sự bị phế đi, thì nhà họ Tôn trên núi Trường Bạch của họ sẽ gióng như bị gãy một cánh tay, rất dễ bị người ta tiêu diệt.
"Ta không hỏi các ngươi."
Lâm Thanh Sơn nhàn nhạt nói. Nghe thấy thế, Tôn Dật Phàm và Tôn Nhất Tinh không dám nói thêm nữa. "Họ tên."
Lâm Thanh Sơn Thần lại lên tiếng.
"Ông tổ ơi, anh hùng không tính tới chuyện chịu tổn thất trước mắt, ông ... ông tốt hơn nên làm theo ý hắn, nếu hắn thật sự phế ... phế đi ..."
Tôn Dật Phàm cúi đầu, khẽ nói với ông tổ của mình. Tôn Bắc Lăng lạnh lùng liếc Tôn Dật Phàm, nhưng cuối cùng, ông ta vẫn nói: "Tôn Bắc Lăng!" “Nhà họ Tôn có bao nhiêu chân thần?” Lâm Thanh Sơn Thần lại hỏi. “Hai người.” Tôn Bắc Lăng do dự trước khi nói. "Người còn lại kia thực lực ra sao?" Lâm Thanh Sơn hỏi lại. "Cha ta là cường giả Chân Thần hậu kỳ, ta khuyên ngươi ..."
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!