“Cuối cùng cũng đến rồi!”
Khóe miệng Lâm Bình nhếch lên một nụ cười giễu cợt.
“Có cần phải phong tỏa toàn bộ dãy Lăng Thành không?”
Ông Ngụy lớn tiếng hỏi.
Nếu như Lâm Bình và Chân thần núi Trường Bạch giao chiến trên đỉnh Linh Thành, gây ra sức công phá khủng khiếp, thì phải nhanh chóng kiểm soát toàn bộ vùng phụ cận của núi Lăng Thành.
Sơ tán người dân khẩn cấp.
“Không cần đâu.”
Lâm Bình khoát khoát tay.
Vị Chân thần núi Trường Bạch hoàn toàn không mảy may che giấu khí thế của mình, từ khoảnh khắc anh bước vào Đà Nẵng, Lâm Bình đã cảm nhận được sự hiện diện của người đó.
Cũng có phán đoán về sức mạnh của người đó.
Nói xong.
Bóng dáng của Lâm Bình lóe lên rồi biến mất khỏi tầm mắt của ông Ngụy.
“Đứa nhỏ này đã bỏ xa các lão già chúng ta rồi.”
Tuy là ông Ngụy đã đột phá tới Thần cảnh, nhưng ông hoàn toàn không thấy rõ tốc độ rời đi của Lâm Bình vừa nãy.
“Chỉ có bỏ xa ông thôi. Đợi khi mọi việc xong xuôi không còn bận rộn nữa, ông già này sẽ đi thăm thú năm Đảo tiên lớn, cảm nhận năng lượng ở đó xem rốt cuộc dày đặc tới mức nào. Đến lúc đó, tôi sẽ bế quan trên tiên đảo Hồng Lôi, rồi cũng đột phá Chân thần cho mà xem.”
Hà Nguy Nhiên lầm bầm.
Ông Ngụy: “......”
Được thôi, chẳng có gì để phản bác.
Nói cho cùng ông chỉ mới vừa đột phá Thần cảnh.
Mà Hà Nguy Nhiên hơn trăm năm qua đã trở thành thần cảnh cường giả rồi, có nền tảng vững chắc, nội tình đầy đủ, nếu cho ông ấy môi trường bế quan tu luyện như tiên đảo Hồng Lôi thì Hà Nguy Nhiên chưa hẳn là không có cơ hội bước vào cảnh giới Chân thần.
“Đi thôi, chúng ta đi mở mang tầm mắt một chút, xem thử trận chiến của Chân thần rốt cuộc như thế nào!”
Tiếp sau đó, Hà Nguy Nhiên nói.
“Tôi cũng vừa có ý này.”
Ngụy Từ gật đầu.
Mặc dù tốc độ của hai người hãy còn kém Lâm Bình nhưng trong nháy mắt đã lao thẳng lên không trung, bay về phương hướng núi Lăng Thành.
.........
Từ đỉnh Lăng Thành, sau khi nhà họ Tôn núi Trường Bạch truyền tin ra, trong vòng chưa tới một phút, Lâm Bình đã đến nơi.
Đến đỉnh núi Lăng Thành, Lâm Bình lơ lửng giữa không trung, nhìn thấy có ba người trên đỉnh cao nhất của núi Lăng Thành, nơi mà du khách bình thường không thể leo lên được.
Hai trong số họ là hai anh em Tôn Dật Phàm và Tôn Nhất Tinh.
Chỉ là Tôn Dật Phàm, người bị gãy hai đầu gối trong tiệc rượu ngày hôm qua, mà giờ đây hai chân anh ta đã được nối lại rồi, mặc dù chưa hồi phục như trước nhưng anh ta đã có thể tự đi lại bằng chân của mình.
Tôn Dật Phàm và Tôn Nhất Tinh đều ngẩng đầu lên khi họ cảm nhận được sự dao động của không khí trên bầu trời.
Vừa nhìn thấy Lâm Bình thì trong mắt hiện lên sự thù hận và căm phẫn.
Lâm Bình không để ý tới ánh mắt và thái độ của hai người, ánh mắt anh rơi vào người ở giữa, đó là một ông lão đang ngồi xếp bằng trên tảng đá, mặc trường bào, tóc dài, trông có vẻ tiên phong đạo cốt.
Sau khi ông lão cảm nhận được Lâm Bình đã đến, cũng không ngước mắt lên, chỉ dùng hai ngón tay vuốt ve thanh kiếm đặt ở trước mặt, nói: “Nếu như đã tới rồi, thì mau lăn xuống đây, quỳ xuống nhận lỗi, tự chặt hai tay hai chân. Tôi có thể tha cho anh một mạng !”
Ông lão lên tiếng, Tôn Dật Phàm và Tôn Nhất Tinh đều nở một nụ cười nham hiểm.
Dường như trước mắt ông lão chỉ có thanh kiếm, từ thái độ đó của ông ta, có thể thấy, đối với việc Lâm Bình đến, ông ta không thèm đếm xỉa tới.
Không hề coi trọng vị Chiến thần Việt quốc này.
Không xem Lâm Thanh Sơn là cái thá gì.
“À”.
Đối với việc này.
Lâm Bình chỉ cười nhẹ.
Mà sau đó.
Lâm Bình bước thẳng một bước, khoảng cách cả ngàn mét giữa bọn họ đối với Lâm Bình như thể không tồn tại.
Ngay khoảnh khắc Lâm Bình nhấc chân, Lâm Bình đã vượt qua ngàn mét và xuất hiện trước mặt lão ta.
Sắc mặt của ông lão đột nhiên thay đổi.
Người vừa nãy không thèm đếm xỉa tới, cảm nhận được sự đe dọa khủng khiếp.
Chỉ là.
Ngay lúc ông lão chưa kịp phản ứng.
“Bùm!”
Lâm Bình đã nện một quyền lên ngực của ông ta.
“A”
Trong chớp mắt.
Lão già bay ra ngoài dưới cú đấm của Lâm Bình.
Một giây trước, ông ta vẫn tiên phong đạo cốt, thờ ơ, không coi trọng Lâm Bình, nhưng giờ đây trước ngực sau lưng ông ta có một dấu nắm tay cực kỳ rõ ràng.
Sức mạnh của nắm đấm xuyên thấu toàn bộ lồng ngực ông ta.
Bề ngoài có vẻ không bị tổn thương nhiều.
Nhưng trên thực tế, nơi mà cú đấm đi qua, bên trong toàn bộ lồng ngực của ông “Phụt!”
Máu vương vãi đầy không trung.
Ông lão bị Lâm Bình đá bay, sắp biến mất ở cuối trời.
Nhưng.
Vào thời khắc này.
Lâm Bình lại vụt lên một bước.
Tiếp đó.
Lâm Bình lại xuất hiện trên không trung, ở trước mặt ông lão đang bị bay đi, sau đó đá văng ông ta ra ngoài như một quả bóng.
Trong nháy mắt.
Lại là một tiếng hét thảm thiết nữa.
Ông già đột ngột bị Lâm Bình đá trở lại.
“Bùm!”
Đập vào đỉnh cao nhất của núi Lăng Thành, tảng đá mà ông ta ngồi lúc trước cũng bị đập tan nát, năng lượng tràn tới trực tiếp cuốn bay hai huynh đệ Tôn Dật Phàm và Tôn Nhất Tinh vẫn đang chưa kịp phản ứng, suýt nữa thì từ trên đỉnh núi rơi xuống.
Nếu không phải vì trên núi Lăng Thành này vẫn có rất nhiều khách du lịch bình thường leo núi, mà Lâm Bình không muốn gây ra động tĩnh quá lớn, khống chế sức mạnh của mình, thì trong khoảnh khắc vừa nãy, ông già Chân thần núi Trường Bạch có thể đụng sập cả dãy Lăng Thành.
Hai người bị Tôn Dật Phàm và Tôn Nhất Tinh tạt bay, nhanh chóng gượng dậy.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hai người trực tiếp sững sờ tại chỗ.
Khung cảnh trước mắt họ thật là ... kinh khủng.
Cụ tổ thứ hai cả người máu me đầm đìa, vẻ mặt cực kì đau đớn, vẻ tiên phong đạo cốt lúc nãy và bộ dạng cao thủ không thèm đếm xỉa đến mọi thứ đã biến mất tăm?
Thậm chí còn thê thảm hơn bọn họ ngày hôm qua! ! !
Nhưng làm sao điều này có thể xảy ra ?
Ông lão trước mặt là đứa con trai duy nhất còn sống trên đời này của tổ tiên nhà họ Tôn, là Chân thần chân chính đời thứ hai, đồng thời bản thân lão ta còn là một cường giả Chân thần.
Sao có thể không đánh lại Lâm Thanh Sơn?
Cho dù bị Lâm Thanh Sơn đánh lén, cũng tuyệt đối không thể bị Lâm Thanh Sơn đánh đến mức như thế này?
Trừ phi ... anh ta là Chân thần, và mạnh hơn cụ tổ dời thứ hai ...
“Cụ tổ!”
Sau khi Tôn Dật Phàm và Tôn Nhất Tinh phản ứng lại, họ vội vã kinh hồn bạt vía lao đến muốn đỡ cụ tổ đời thứ hai của nhà họ Tôn đứng dậy.
Lúc này, cảm giác tức giận, oán hận và kiêu ngạo trong mắt lúc trước bị Lâm Bình nhìn thấy của Tôn Dật Phàm và Tôn Nhất Tinh lần nữa biến mất sạch sẽ.
Trong mắt, trong lòng , chỉ còn lại có sự sợ hãi.
“Tránh sang một bên.”
Vẻ mặt của cụ tổ đời thứ hai của nhà họ Tôn vừa đau đớn vừa dữ tợn.
Lão cũng không ngờ rằng mình sẽ bị một tên “thổ dân” Việt quốc đánh bị thương đến thế này ?
Mấu chốt là ... vừa rồi Lâm Thanh Sơn vừa đánh vừa đá nhưng đều không dùng đến bản nguyên, điều này càng khiến cho cụ tổ đời thứ hai nhà họ Tôn nghĩ mãi cũng không hiểu.
Chỉ là.
Không có bản nguyên.
Vậy thì không phải Chân thần.
“Chết đi cho tao!”
Cụ tổ đời thứ hai của nhà họ Tôn nhảy vọt lên, thanh trường kiếm mà trước đó ông ta nâng niu đến mức liên tục dùng ngón tay vuốt ve ngay lập tức được rút ra khỏi vỏ.
Một ánh kiếm chấn động thế giới phóng thẳng lên tầng mây, .
Biển mây vạn dặm dưới kiếm của ông ta đều bị khuấy động.
“Chuyện gì đã xảy ra?”
Ngay lúc đó.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!