“Ông lão Thành chính là do Tôn Dật Phàm núi Trường Bạch làm bị thương!”
Tuổi tác của ông Thành tuy cũng không nhỏ, nhưng so với Hà Nguy Nhiên thì vẫn còn kém vài chục tuổi, vì thế, “ông lão Thành” chính là biệt danh do Hà Nguy Nhiên đặt cho.
Tuy nhiên, khi nói câu nói này, vẻ mặt của Hà Nguy Nhiên không mấy vui vẻ.
“Trước đây đã xảy ra một chuyện tranh chấp, Tôn Dật Phàm núi Trường Bạch tuy rằng không có ra tay, nhưng Tôn Dật Phàm cho rằng ông lão Thành mới thăng cấp thần cảnh, thực lực vẫn còn thua xa, thế là lấy thế ăn hiếp người, làm cho lục phủ ngũ tạng của ông lão Thành bị chấn thương, xem như là đã ra oai”.
Càng nói thì Hà Nguy Nhiên càng cảm thấy bực tức.
Nếu không phải vì kiêng dè một chân thần chưa ra đời và chưa rõ ràng của núi Trường Bạch, cộng với sự ngăn cản của ông Thành, có lẽ Hà Nguy Nhiên đã lật bàn ngay lúc đó và có một trận giao đấu với đối phương.
“Núi Trường Bạch, Tôn Dật Phàm?”
Nghe thấy thế, sắc mặt của Lâm Bình bỗng trở nên lạnh lùng.
Trong lòng đã nảy lên động cơ giết người.
Lúc này, bầu không khí xung quanh Lâm Bình dường như đã ngưng đọng lại, nhiệt độ giảm mạnh, khiến cho ông Thành và Hà Nguy Nhiên đều cảm thấy có phần kinh hãi khi nhìn Lâm Bình.
“Cậu nhóc, cậu chớ manh động, Tôn Dật Phàm núi Trường Bạch, tuy chỉ là con cháu của nhà họ Tôn thôi nhưng đã là một bậc kỳ tài rồi, mặc dù không được xem là bất khả đánh bại, nhưng với Hoa Quốc thần cảnh của chúng tôi, cộng với cậu, e rằng cũng khó có thể trở thành đối thủ của hắn”.
“Cho dù cậu có sức mạnh có thể giết hắn nhưng cũng không được giết hắn, bằng không, nếu như nhà họ Tôn núi Trường Bạch đúng là có cường giả chân thần, một khi phẫn nộ ra đời thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi!”
Ông Thành biết rõ tính tình của Lâm Bình, luôn vô cùng mạnh mẽ, khi nhận thấy luồng sát khí toả ra từ Lâm Bình thì ông Thành vội nói.
“Nếu giết thì đã sao? Nhà họ Tôn núi Trường Bạch, dù cho thực sự có chân thần dám ra đời, tuỳ tiện làm loạn thì giết luôn một thể là được rồi”.
Lâm Bình lạnh lùng lên tiếng.
Nhà họ Tôn núi Trường Bạch có dã tâm hay ý đồ gì, Lâm Bình có thể không quan tâm, miễn là họ cư xử đúng mực không gây chuyện, cho dù họ được phép bước vào xã hội hiện đại, giống như các trường phái Võ Đang; Bát Cực, v.v…, cũng đều được cả.
Nhưng, bây giờ, không ngờ họ lại dám ra tay với ông Thành.
Đây không đơn giản là làm cho ông Thành bị thương, càng là một sự thách thức vô cùng gay gắt…
“Cậu nhóc…”
Ông Thành lại định lên tiếng.
Chỉ cảm thấy Lâm Bình quá coi thường chân thần rồi, có chút hơi kiêu ngạo.
Tuy nhiên, vì nói vội quá nên ông Thành ho sặc sụa.
Mặt mày trắng bệch.
Lâm Bình vội truyền vào cơ thể ông Thành một luồng năng lượng êm dịu và thuần khiết, sắc mặt của ông Thành mới trở nên khá hơn.
“Cậu nhóc, đây là…?”
Ông Thành cảm thấy nguồn năng lượng mà Lâm Bình truyền vào cơ thể mình hoàn toàn khác với chân nguyên mà họ có được, trợn tròn mắt.
“Tôi ở bên ngoài nhà họ Tôn núi Trường Bạch cũng đã cảm thấy qua một luồng năng lượng như vậy…”
Hà Nguy Nhiên cũng kinh ngạc nhìn Lâm Bình.
Chỉ có một điều không giống đó chính là luồng năng lượng khi đó mang cho ông ta cảm giác tim đập nhanh, mà của Lâm Bình lúc này thì là êm dịu.
“Đây là bản nguyên!”
Lâm Bình thu tay lại và bình thản lên tiếng.
“Bản nguyên?”
Ông Thành và Hà Nguy Nhiên đều cảm thấy có chút nghi ngờ.
“Ông Nhiên, lúc trước ông không phải đã hỏi tôi về Chu Thanh và chuyện ở Năm Đảo Tiên lớn sao…” Lâm Bình không trả lời trực tiếp mà lên tiếng nói rằng: “Lúc Chu Thanh ở Năm Đảo Tiên lớn đã đột phá đến cảnh giới chân thần rồi, còn Năm Đảo Tiên lớn, hiện giờ cũng không dám đến gây chuyện ở xã hội hiện đại nữa, không cần phải lo về phía của Năm Đảo Tiên lớn”.
“Chu Thanh, đã đột phá chân thần rồi?”
Bỗng nhiên.
Ông Thành và Hà Nguy Nhiên đều cảm thấy kinh ngạc!
Trước khi Chu Thanh biến mất, sức mạnh chỉ mới ở hoá cảnh đỉnh cấp thôi, giờ đây đã là chân thần rồi sao?
“Đúng vậy, mặc dù cô ấy đã trải qua cuộc sinh tử ở Năm Đảo Tiên lớn, nhưng cũng có được sự gặp gỡ bất ngờ, bây giờ, đã là cường giả của cảnh giới chân thần rồi”.
Lâm Bình đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy được trời xanh mây trắng ở ngoài cửa sổ và khẽ cười.
Cùng lúc này, Lâm Bình cũng đưa bàn tay lên, trên lòng bàn tay xuất hiện một nguồn lực đẹp giống như áng mây trên bầu trời ngoài cửa sổ vậy.
“Đây chính bản nguyên, cũng là ký hiệu của chân thần!”
Lâm Bình lại lên tiếng.
Bản nguyên…Ký hiệu của chân thần!
Ông Thành và Hà Nguy Nhiên vẫn chưa định thần trở lại trước việc của Chu Thanh đã đột phá tới cảnh giới chân thần, lại khiến hai người họ kinh ngạc thêm một lần nữa.
Không chỉ Chu Thanh đã đột phá đến chân thần!
Đến cả Lâm Bình cũng đã đột phá đến chân thần?
!
Hai người họ thực sự rất khó tin được.
Giương mắt đờ đẫn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!