"Kiếm pháp của ông rất giỏi, thanh “ngân mãng" này là thần binh, ông cầm lấy dùng đi!”
Khi lòng bàn tay của Lâm Bình lật lên, một thanh trường kiếm lấp lánh ánh bạc xuất hiện trên tay, rồi anh đưa cho Trần Mạng Hữu.
"Thần binh?"
Trần Mạng Hữu kinh ngạc nhìn "ngân mãng" trong tay Lâm Bình!
Rõ ràng, ông ta biết thần binh là gì.
Phải biết rằng ông ta đã sử dụng thanh kiếm trường sinh hơn nửa cuộc đời, ngay cả bán thần binh cũng chưa với tới.
"Chỉ cần sử dụng đúng cách, có thể tăng hai ba phần trăm sức chiến đấu."
Lâm Bình lại lên tiếng.
"Cậu Lâm, cậu có chắc muốn đưa thanh thần binh này cho tôi?"
Trần Mạng Hữu nuốt nước bọt, không thể tin được, rốt cuộc quan hệ của ông ta với Lâm Bình thật ra có chút khó xử, nhưng điều này không thể che giấu được sự kích động trong nội tâm ông ta.
"Đã nói là đưa cho ông, có thể là giả sao?"
Lâm Bình tức giận nói.
"Cảm ơn cậu."
Trần Mạng Hữu hít một hơi thật sâu, không chút do dự vươn tay cầm lấy "ngân mãng".
Ông ta nghĩ rằng Lâm Bình đã đột phá đến chân thần, cũng không còn như trước nữa, nếu đã cho ông thanh thần binh này, nghĩ lại thì chắc chắn Lâm Bình vẫn còn có những thần khí khác trên người.
N Bằng không, nếu chỉ có một ít thần binh, thì cũng không rơi xuống đầu của ông ta.
Lâm Bình để lại một thanh thần binh cho Trần Mạng Hữu, sau đó anh dẫn mọi người đi trước ánh mắt chưa hoàn toàn phản ứng được được của Trần Mạng Hữu.
Đi đến thành phố Hải Nam.
Sau khi đến Hải Nam, Lâm Bình bảo Chu Thanh thu xếp chỗ ở cho mọi người ở Nam Hải và nghỉ ngơi trước.
Cũng chính vì vậy mà Chu Thanh có thể đưa họ đến tận hưởng phong cách độc đáo của xã hội hiện đại ở đô thị sầm uất Nam Hải này.
Còn phía Lâm Bình, sau khi biết được những thay đổi hiện tại từ miệng Trần Mạng Hữu, anh đã quyết định đến Đà Nẵng ngay lập tức.
Bởi vì theo Trần Mạng Hữu, có người họ Tôn núi Trường Bạch đang ở Đà Nẵng.
Ông Nhiên và ông Thành đang làm trung gian với gia tộc họ Tôn ở núi Trường Bạch.
"Hắc Cẩu, cùng tôi đến Đà Nẵng một chuyến."
Trước khi rời đi, Lâm Bình không yên tâm với Đại Hắc Cẩu, liền chuẩn bị dẫn Đại Hắc Cẩu cùng nhau đi đến Đà Nẵng.
Nếu không, Lâm Bình lo lắng một khi anh rời đi, Đại Hắc Cẩu sẽ lại phá hoại, không ai có thể khống chế được.
"Cút, cút, cút, không muốn để ông đây thưởng thức mĩ vị dao? Nằm mơ đi, không được..."
Nhưng Đại Hắc Cẩu vừa đến Nam Hải đã bị nhiều món ngon hấp dẫn, do đặc thù của nó nên không tiện xuất hiện ở nơi công cộng, nếu xuất hiện Đại Hắc Cẩu nói tiếng người sẽ gây ra náo động không cần thiết.
Vì vậy, Lâm Bình trực tiếp sắp xếp cho Đại Hắc Cẩu vô số thức ăn, mang ra cho Đại Hắc Cẩu ăn no nê.
Nhưng chính vì điều này, khi Lâm Bình muốn đưa Đại Hắc Cẩu đến Đà Nẵng, anh đã bị Đại Hắc Cẩu quay lưng, nghiêm túc từ chối.
"Thanh Sơn, yên tâm đi tôi sẽ trông nó cẩn thận!”
Chu Thanh biết Lâm Bình đang lo lắng điều gì, bước tới và nói.
Cô ấy đã tiếp xúc với Đại Hắc Cẩu được một thời gian, thậm chí có lúc còn đấu khẩu với Đại Hắc Cẩu. Mặc dù Đại Hắc Cẩu luôn làm theo ý mình nhưng Chu Thanh cũng đã xem xét qua, có thể để Đại Hắc Cẩu “nghe lời" ở một mức độ nhất định.
"Vậy được rồi."
Cuối cùng Lâm Bình cũng gật đầu.
Hơn nữa, nhìn bộ dạng của Đại Hắc Cẩu bây giờ chắc sẽ không nghĩ đến làm gì khác cho đến khi nó chưa ăn xong.
Lâm Bình không ở lại Nam Hải lâu, trực tiếp rời khỏi Nam Hải đến Đà Nẵng.
Với tốc độ hiện tại của Lâm Bình, anh có thể bay hàng chục nghìn km từ Nam Hải đến Đà Nẵng trong một giờ. Đối với Lâm Bình, ngay cả khi không cần đi với tốc độ cực cao, anh cũng có thể chỉ mất mười phút là đủ.
Sau khi Lâm Bị đến Đà Nẵng, anh trực tiếp đến phòng làm việc của ông Thành.
Nếu không có gì đặc biệt thì ông Thành đều ở đây.
Ngay cả khi ông Thành không có ở đây, Lâm Bình vẫn có thể biết ông ta đang ở đâu.
Tuy nhiên, may mắn rằng khi Lâm Bình đến nơi, anh cảm nhận được sự dao động năng lượng của ông Thành, như Trần Mạng Hữu đã nói, ông Thành đã đột phá đến thần cảnh rồi.
Ngoài ông Thành, Lâm Bình cũng cảm thấy có hơi thở quen thuộc.
Ông Nhiên cũng ở đây.
"Tham vọng của nhà họ Tôn núi Trường Bạch này quá lớn. Muốn thiết lập chính đạo ở thế giới bên ngoài còn chưa nói, thậm chí họ còn đang muốn vượt qua cả pháp luật mà không có bất kỳ ràng buộc nào!"
Trong phòng làm việc, ông Thành sắc mặt có chút tái nhợt, trên mặt tràn đầy tức giận.
"Bọn họ muốn giống như thời cổ đại, ngự trị dân chúng, thậm chí can thiệp vào hoàng tộc cổ đại, thao túng như con rối rồi khống chế đế quốc, thật là mộng tưởng."
"Thời đại này không phải thời đại cổ đại!"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!