Thấy Lâm Bình nhân cơ hội một quyền đánh tới, sắc mặt Giang Lạc biến đổi lớn.
Bà ta có thể cảm nhận được uy lực trong một quyền này của Lâm Bình.
Mặc dù bà ta chỉ cần nửa bước chân nữa là có thể tiến lên chân thần đỉnh cấp, nhưng Giang Lạc rất rõ ràng, nếu như mình bị một quyền này của Lâm Bình đánh trúng mà nói, tuyệt đối không thể bình yên vô sự được.
Dù sao, đối mặt với Lâm Bình, ưu thế của bà ta chinhs là ở chỗ cảnh giới của bà ta và bản nguyên.
Nếu như bàn thể cường độ thân thể và lực lượng mà nói, Giang Lạc hiểu được, mình nhất định là không bằng cảnh giới kim thân.
"Lâm Bình, cậu muốn chết!"
Giang Lạc cắn răng, vì bản thân mình vậy mà bị Lâm Bình bức đến hoàn cảnh nguy hiểm, bà ta cảm thấy vô cùng sỉ nhục.
Đồng thời, khi nhìn về đôi cánh phía sau lưng Lâm Bình kia cũng khiến cho Giang Lạc căm thù Lâm Bình đến tận xương tuỷ.
Giết mối thù giết con, mối hận đả thương mình, không đội trời chung!
Trường kiếm trong tay Giang Lạc trực tiếp phóng ra một kiếm hướng về phía Lâm Bình.
Hàn Băng Kiếm Khí, vào giờ khắc này, chợt bùng nổ phóng ra.
Nếu như có thể bức lui Lâm Bình, đương nhiên là tốt, cho dù là không thể bức lui Lâm Bình, vậy thì Giang Lạc cũng muốn khiến cho Lâm Bình bị Hàn Băng Kiếm Khí gây ra thương tích.
"Xuất!"
Nhưng mà.
Ngay lúc một quyền của Lâm Bình oanh ra, đối mặt với Hàn Băng Kiếm Khí kia cũng đủ để cho anh thần hồn đều cũng có chút sợ run, cơ hồ có thể khiến cho anh từ trong ra ngoài đều đóng băng một lát.
Toàn thân Lâm Bình, bỗng nhiên bộc phát ra một cỗ huyết khí màu vàng.
Thoạt nhìn Lâm Bình giống như là một nơi chứa nhiên liệu, quanh thân hừng hực bốc cháy lên hỏa diễm màu vàng.
Thời điểm Hàn Băng Kiếm Khí bao phủ về phía Lâm Bình điểm, trước tiên, đó là bị huyết khí màu vàng trong cơ thể Lâm Bình bùng nổ ra, ngăn cản bên ngoài.
Đồng thời.
Một quyền của Lâm Bình trực tiếp hạ xuống ngực của Giang Lạc.
Mặc dù sau khi Giang Lạc xuất ra một kiếm Hàn Băng Kiếm Khí, liền tiến hành rồi quay về phòng ngự, bảo vệ lục phủ ngũ tạng của mình.
Nhưng dưới một quyền trước nay chưa có này của Lâm Bình, thì tất cả sự phòng ngự mà Giang Lạc khẩn cấp tạo ra, giống như có vẻ vô cùng yếu ớt không chịu nổi.
"Đông!"
Giang Lạc, bị một quyền của Lâm Bình, trực tiếp bị đánh bay ra ngoài.
Mà bộ ngực cao ngất của bà ta cũng bị lõm xuống một khối.
Quyền kình này nhập vào cơ thể, phần sau lưng, quần áo cũng bị bạo liệt ra hình dạng nắm đấm.
Trừ cái đó ra.
Trong cơ thể của Giang Lạc, tức thì bị Lâm Bình đột nhiên bùng nổ quyền kình chồng lên thật mạnh, gây thương tích.
Danh chấn loạn ma Hải Vực, xưng tôn thiên hạ Lạc Thần, vào giờ khắc này, trực tiếp phun ra máu, máu phun đầy trời, nhìn lại như một vẻ đẹp.
"Hàn Băng Kiếm Khí này quả nhiên lợi hại."
Hai mắt Lâm Bình Song híp lại.
Hôm nay.
Nếu không phải anh tu đến cảnh giới kim thân, khí huyết tràn đầy, lấy phương pháp thiêu đốt khí huyết, ngăn cản được Hàn Băng Kiếm Khí, nếu không ngay lúc Lạc Thần vừa mới bùng nổ Hàn Băng Kiếm Khí xuống, Lâm Bình chỉ sợ cũng sẽ bị thương không nhẹ.
Nhưng mặc dù là như thế, Lâm Bình cũng vẫn như cũ bị Hàn Băng Kiếm Khí gây thương tích.
Cả người Lâm Bình run lên.
Đến cuối cùng không thể hoàn toàn ngăn cản được Hàn Băng Kiếm Khí xâm nhập nhập vào cơ thể, bên ngoài thân thể ngưng kết một chút sương vụ, đều là do đánh cho chấn động mà thành.
Thừa dịp mày bệnh, muốn mạng mày!
Lâm Bình từng bước từng bước đi tới, trực tiếp truy kích về phía Lạc Thần
. . . . . . .
"Nhan đảo chủ, bà cảm thấy như thế nào rồi?"
Một bên khác, Cổ Tinh Hà dẫn theo Nhan Thác, lui đến một cái khoảng cách an toàn, sắc mặt có chút trầm trọng nhìn Nhan Thác.
Tình huống của Nhan Thác lúc này thật sự là không quá lạc quan.
Hơn nữa, biểu hiện lúc trước của Nhan Thác khiến cho Cổ Tinh Hà vô cùng kinh ngạc.
Cổ Tinh Hà hiểu rất rõ, mặc dù bàn về cảnh giới, hắn so với Nhan Thác cao hơn một bậc.
Nhưng, nếu như lúc trước để ông ta và Nhan Thác hai người trao đổi vị trí, để cho ông ta cường ngạnh chịu đựng hai lần công kích của Lạc Thần mà nói, tình huống của ông ta chưa chắc có thể tốt hơn so với Nhan Thác.
"Còn ...... chưa chết được .....!"
Sắc mặt Nhan Thác trắng bệch, trên người dày đặc vết thương, vẫn không ngừng chảy máu, nhưng Nhan Thác cũng cắn răng nói.
"Thừa dịp lúc nay để tôi đưa ông đi trước."
Cổ Tinh Hà mở miệng nói.
Phía trước Lâm Bình nói ông ta bảo vệ cho Nhan Thác, ý tứ trong đó, chính là nói ông ta đưa Nhan Thác vào bên trong không gian bí tang của Thần hoàng cung Côn Bằng.
Chỉ có như vậy, Nhan Thác mới có thể an toàn.
Nói cách khác, hiện tại Nhan Thác, nếu như lại gặp phải trọng kích mà nói, chỉ sợ, tánh mạng thật sự kham ưu ....
"Không, tình huống của tôi thế nào, trong lòng tôi biết rõ."
"Nếu phải rời khỏi, vậy thì cùng nhau rời đi."
Nhan Thác lắc lắc đầu, tỏ vẻ cự tuyệt.
Nếu không, nếu như ông lúc này rời khỏi, đến lúc đó, nếu như Lâm Bình bên này xảy ra việc gì ngoài ý muốn mà nói, ông làm như thế nào cho con gái của mình một công đạo đây.
Lúc này, Nhan Thác chết sống không muốn một mình tiến vào bí tàng Thần hoàng cung Côn Bằng.
Nhan Thác đã đáp ứng Nhan Kha là nhất định ông sẽ dẫn theo Lâm Bình, hai người họ đều bình yên vô sự đến tìm cô, nếu như đã hứa với con gái rồi, vậy ông sẽ không nuốt lời.
Ông ở lại mà nói, nếu như Lâm Bình thật sự tao ngộ mà gặp nguy cơ sinh tử, có lẽ ông còn có thể giúp đỡ một chút việc.
"Được ......"
Cổ Tinh Hà mở miệng.
Lúc trước ông ta còn không biết, nhưng hiện tại, Cổ Tinh Hà đã mơ hồ biết được một chút, có lẽ có điều gì đó khác biệt giữa Lâm Bình cùng Nhan Kha, mà Nhan Thác chính là cha của Nhan Kha, vậy thì Nhan Thác nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì.
"Ông không cần phải ở đây với tôi, đi giúp đỡ Lâm Bình đi, bằng không, chờ Thiên Ma tìm đến, lúc này mới thực sự là phiền toái, chúng ta ai cũng đều đi không được."
Nhan Thác ngăn trở Cổ Tinh Hà, ngược lại mở miệng nói
Ánh mắt nhìn về phía hai người Lâm Bình cùng Giang Lạc đang giao thủ
Lúc này.
Toàn thân hai người ngừng va chạm, chung quanh, năng lượng không ngừng nổ mạnh, từ xa nhìn lại, giống như bắn hoa pháo.
Kì thực, hung hiểm dị thường!
"Được!"
Cổ Tinh Hà cũng hiểu được tính nghêm trọng của sự việc.
Ông ta biết, Thiên Ma và Cổ Kiền Khôn giống nhau, đều là cấp bậc cường giả chân thần đỉnh cấp, nếu như lúc này gặp phải Thiên Ma mà nói, vậy sẽ không giống ở tiên đảo Hồng Lôi đã chuẩn bị đầy đủ, liên tiếp hố Cổ Kiền Khôn vài lần.
Hiện tại gặp được Thiên Ma, vậy chỉ có thể là dựa vào sức lực mà đánh.
Ai có thể đánh thắng được?
Ông ta không thể.
Nhan Thác càng không thể.
Mà cho dù là Lâm Bình, trước mắt Thiên Ma, thì cũng còn không có biện pháp chiến thắng cường giả chân thần đỉnh cấp.
Ngay lúc Cổ Tinh Hà chuẩn bị nhích người.
"Thừa dịp hiện tại, đi."
Bỗng nhiên, thanh âm của Lâm Bình vang lên bên tai Cổ Tinh Hà và Nhan Thác.
Đồng thời.
Hai người Lâm Bình và Giang Lạc, sau một kích va chạm, lại tách ra, khóe miệng Lâm Bình tràn đầy máu, khí thế không còn ở lúc đỉnh cao, mà Giang Lạc cũng lại bị Lâm Bình đánh bay ra ngoài, trên không trung phun ra một búng máu, bị thương quá nặng.
Theo thời gian trôi qua.
Lâm Bình có một loại dự cảm bất hảo, càng ngày càng mãnh liệt.
Nếu như tiếp tục ở lại, chỉ sợ, Thiên Ma sẽ chạy đến.
Rốt cục, sau vài lần giao thủ liên tiếp, Lâm Bình lại tìm được cơ hội.
Lấy đả thương đổi đả thương.
Lại đả thương Giang Lạc nặng.
Hiện tại, chính là thời điểm rời đi.
Thừa dịp lúc này, nhanh chóng tiến vào bên trong không gian bí tàng Thần hoàng cung Côn Bằng.
Từ lúc Lâm Bình truyền âm cho Cổ Tinh Hà và Nhan Thác, cả người Lâm Bình trong nháy mắt chợt lóe, xuất hiện ở bên cạnh Cổ Tinh Hà và Nhan Thác.
Một phát nắm được bả vai hai người, sau đó hướng tới trận pháp bên trong sương mù, vọt lên.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!