"Cậu Lâm!"
"Lâm Bình!"
Khi Lâm Bình phát hiện Cổ Tinh Hà và Nhan Thác, hai người họ cũng đồng thời phát hiện Lâm Bình.
Mặc dù đường đi có chút sai lệch.
Nhưng sau khi hai bên nhìn thấy đối phương.
Chỉ trong chớp mắt, ba người vượt qua khoảng cách mấy cây số tụ hợp lại một chỗ.
"Lúc Tôi đưa Kha Nhi đến thần hoàng cung Côn Bằng, đúng lúc gặp anh Cổ chuẩn bị đi vào tìm cậu. Hơn nữa tôi cũng định sau khi đảm bảo Kha Nhi an toàn thì sẽ đến giúp đỡ cậu. Sau khi nghe tin cậu một đường truy sát Trần Vô Song, chúng tôi phán đoán ra phương hướng đại khái của cậu, chuẩn bị giúp cậu một tay.
"Bây giờ nhìn cậu không có chuyện gì vậy thì tôi yên tâm, có thể ăn nói đàng hoàng với con gái của tôi rồii!"
Xác nhận Lâm Bình bình yên không có chuyện gì, Nhan Thác thở phào nhẹ nhõm.
"Tôi đã giết Trần Vô Song!"
Lâm Bình gật đầu, mở miệng nói.
Nghe vậy, Cổ Tinh Hà cũng không có phản ứng quá lớn, dù sao ông ta cũng không phải người ở Loạn Ma hải vực, không có cảm giac gì nhiều đối với Trần Vô Song.
Huống chi Cổ Tinh Hà sớm đã được Lâm Bình chinh phục.
Ngay cả cái chết của Chân thần đỉnh cấp Cổ Kiền Khôn cũng liên quan rất lớn đến Lâm Bình.
Trong mắt Cổ Tinh Hà, chuyện Trần Vô Song chết trong tay Lâm Bình là chuyện gì đó không thể bình thường hơn.
Nhưng sắc mặt Nhan Thác hơi biến đổi.
"Tốt lắm, đa tạ!"
Trên mặt ông ta xuất hiện một tia vui mừng.
Trần Vô Song dám bắt nạt con gái ông, điều này khiến cho Nhan Thác muốn giết chết Trần Vô Song.
"Tôi giết chết hắn là vì công chúa, Nhan đảo chủ không cần khách sáo."
Ba người Lâm Bình, Nhan Thác và Cổ Tinh Hà sau khi tụ lại một chỗ cũng không hề dừng lại mà thẳng tiến bay về phía hải vực có không gian chứa thần hoàng cung. Lâm Bình vừa bay nhanh vừa nói.
"Đúng rồi, Trần Vô Song thiết lập bẫy ở Mị Ma đảo muốn đưa tôi vào chỗ chết, Nhan Côn cũng tham dự trong đó."
Sau đó Lâm Bình lại nói thêm một câu.
"Hắn..." Lông mày Nhan Thác trong khoảnh khắc nhíu lại: "Hắn thế nào rồi?"
"Nể tình quan hệ giữa Nhan đảo chủ và hắn, tôi phế bỏ hắn nhưng để lại một mạng. Có điều, e là tu vi võ đạo đã mất hết, hắn cũng không sống được bao lâu."
Lâm Bình đáp lời.
"Có lẽ đó chính là số mệnh của hắn."
Nhan Thác thở dài một tiếng.
Không cần phải nhiều lời.
.........................
Bay nhanh một đường.
Cuối cùng Lâm Bình cũng tới hải vực muốn đến.
"Không đúng."
Sau khi đến nơi này, Lâm Bình khẽ nhíu mày.
Lúc trước, Cổ Tinh Hà dẫn theo cả người Thiên Gia đến trước nơi này. Thời điểm đưa bọn họ vào không gian thần hoàng cung thì lặng yên không tiếng động giải quyết toàn bộ người Thần Ma cung đóng tại nơi này.
Dù sao đối với cường giả bước nửa bước vào cảnh giới Chân thần hậu kỳ mà nói.
Nắm quyền sinh sát trong tay cũng chỉ là một chuyện bình thường mà thôi.
Đương nhiên, vì không để Thần Ma cung phát hiện, Cổ Tinh Hà vẫn chưa trực tiếp giết chết, mà chỉ phế bỏ những người Thần Ma cung kia, sau đó đánh ngất bọn họ.
Nếu như trong Thần Ma cung có lưu lại ngọc bài sinh mệnh của bọn họ thì chúng cũng sẽ không vỡ nát, không đến mức Thần Ma cung phản ứng nhanh như vậy.
Nhưng mà hiện tại, sau khi Lâm Bình tiến vào nơi này thì không cảm giác được hơi thở của những người đó.
Điều này có nghĩa là gì?
Nghĩ là những người đó chết rồi!
"Thủ vệ Thần Ma cung phái tới không thấy đâu nữa!"
Giọng nói Cổ Tinh Hà lập tức nặng nề vang lên.
"Đi!"
Lâm Bình nhanh chóng quyết định.
Sau đó, anh thẳng tiến về phía không gian thần hoàng cung, phóng vào trong trận pháp mênh mông sương mù, chuẩn bị mở trận pháp mang theo Cổ Tinh Hà và Nhan Thác đồng thời tiến vào.
Tuy là chỉ có hai viên ngọc che giấu hơi thở bản nguyên.
Nhưng bởi vì Lâm Bình được rìu trong rìu cốc chấp thuận bản nguyên, miễn cưỡng được tính là nửa đệ tử của thần hoàng cung Côn Bằng.
Lâm Bình đã từng thử qua, nếu như anh để lộ bản nguyên, vùng không gian thần hoàng cung này cũng không bài xích anh như vậy.
Không giống như những Chân thần khác, tuỳ tiện tiến vào sẽ có nguy hiểm rất lớn.
Chuyện này cũng giải thích tại sao Lâm Bình giao ngọc cho Nhan Thác mà không lo lắng chút nào khi tiến vào không gian thần hoàng cung.
Tuy nhiên, thời điểm Lâm Bình, Cổ Tinh Hà và Nhan Thác dịch chuyển.
Đột ngột một giọng nữ lạnh lẽo vang lên trong không gian này.
"Muốn đi?"
"Lâm Bình, ta muốn lấy thần hồn ngươi hiến tế cho con trai ta!"
"Nhan Thác, ông cũng đáng chết như thế!"
Âm thanh vang lên, một người phụ nữ trung niên dáng người yểu điệu, cả người tản ra một loại quyến rũ kiểu chín chắn, xuất hiện trong tầm mắt nhóm người Lâm Bình.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!