Thấy Lâm Bình nhìn mình chằm chằm, Tần Vô Song nhất thời cảm thấy không ổn. Có điều Tần Vô Song vừa bất ngờ vừa cảm thấy may mắn là mặc dù Lâm Bình lạnh lùng nhìn mình, nhưng không ra tay đối phó với mình trước, ngược lại đưa mắt nhìn đám đảo chủ đảo Huyền Ma, đảo chủ đảo Ma Vân.
“Kẻ nào phá trận đầu tiên, tôi sẽ giết kẻ đó!” Lâm Bình không khống chế Tru Thần Kiếm Trận để tránh cho mọi người chạy trốn mà lại nói một câu bình thản. Nhưng chẳng khác nào sét đánh ngang tai đám người kia. Nhất là đảo chủ đảo Huyền Ma đã phá được một góc kiếm trận, bước một chân ra khỏi phạm vi trận pháp bao phủ. Nghe thấy câu nói đó, sắc mặt ông ta lúc trắng lúc xanh, thay đổi liên tục.
Có điều đảo chủ đảo Huyền Ma vẫn không dám bước ra một bước đó, lùi vào trong trận. Đám đảo chủ đảo Ma Vân cũng thế, bao gồm cả Tần Vô Song, lúc trước đều điên cuồng muốn thoát khỏi Tru Thần Kiếm Trận để thoát thân, nhưng bây giờ có cơ hội, anh ta lại không dám làm người đầu tiên xông ra. Anh ta biết rõ nếu mình dám ra ngoài, Lâm Bình sẽ lập tức ra tay với mình. Còn nếu làm rùa đen rụt đầu thì có lẽ còn có thể kéo dài chút thời gian. Bây giờ Tần Vô Song chỉ mong sao cha mẹ mình có thể mau chóng chạy tới. Trước mặt Lâm Bình, anh ta đã không còn chút nhuệ khí.
Vẻ mặt của đám đảo chủ đảo Huyền Ma cũng ỉu xìu. Một câu của Lâm Bình khiến họ không dám nhúc nhích, làm cho đám chân thần kiêu căng ngạo mạn quen thói này vô cùng uất ức. Chẳng qua không ai dám thử ra trận, thử Lâm Bình có dám giết chết họ ngay tại chỗ hay không.
Thấy cảnh này, đám cường giả thần cảnh của đảo Mị Ma đều tuyệt vọng. Chân thần nhà mình đã chết, những chân thần khác cũng không phải là đối thủ của Lâm Bình, thậm chí không dám nhúc nhích sau một câu nói của anh ta, quả thực đổi mới nhận thứccủa họ, đồng thời cũng để họ nhận thấy sự đáng sợ của đại thành kim thân Lâm Bình này. E rằng muốn báo thù cho đảo chủ là điều không thể.
Lâm Bình nói một câu khiến đám người bị nhốt trong Tru Thần Kiếm Trận, lúc này đều đang đồng loạt nhìn Lâm Bình, muốn biết kế tiếp Lâm Bình sẽ làm thế nào.
“Bốn người các ông có thể trả tiền mua mạng sống. Chỉ cần các ông lấy ra các loại chí bảo khiến tôi cảm thấy bằng với giá trị sinh mệnh của các ông thì có thể yên bình rời đi.”
Không khiến họ thất vọng, Lâm Bình đã lên tiếng. Nhưng câu nói của Lâm Bình vẫn khiến đám đảo chủ đảo Huyền Ma sắc mặt thay đổi. Lúc trước họ đã có con cháu bị Lâm Bình cướp đoạt ở vùng đất Bí Tàng, bây giờ lại đến lượt họ?
“Thời gian của tôi có hạn, cho các ông ba giây suy nghĩ, sau ba giây, giết không tha!” Ánh mắt Lâm Bình trở nên lạnh lẽo. Anh thực sự không rảnh để tốn thời gian ở đây. Bởi vì Lâm Bình cũng không thể phán đoán khi nào thì Thiên Ma hoặc Lạc Thần của cung Thần Ma sẽ đuổi tới nơi này.
“Ba giây??!”
Sắc mặt của đám đảo chủ đảo Huyền Ma lại thay đổi, trong lòng hận Lâm Bình vô cùng. Bắt họ tiêu tiền mua mạng sống quả thực là nhục nhã, huống thi họ cũng biết rõ nếu không trả giá đắt thì chắc chắn Lâm Bình sẽ không hài lòng.
“Mẹ, ông đây chưa bao giờ uất ức đến thế.” Đảo chủ đảo Ma Vân là cường giả chân thần trung kỳ, thậm chí đã sớm bước nửa chân vào chân thần hậu kỳ, trong lòng không cam nguyệt, không muốn mình bị tổn thất vì tiền mua mạng sống gì đó.
“Ta không tin! Lão phu tung hành vùng biển Loạn Ma một trăm tám mươi năm, hôm nay còn có thể chết trong tay thằng oắt con nhà ngươi!” Đảo chủ đảo Ma Vân hét lên, sau đó đấm một phát, đánh bay hai thanh phi kiếm trong Tru Thần Kiếm Trận, sau đó rời khỏi Tru Thần Kiếm Trận.
Thấy thế, đám đảo chủ đảo Huyền Ma cả kinh, đồng thời lộ rõ vẻ vui mừng, chuẩn bị tư thế sẵn sàng. Nếu đảo chủ đảo Ma Vân dám làm chim đầu đàn, chỉ cần Lâm Bình đuổi giết đảo chủ đảo Ma Vân thì những người khác sẽ có cơ hội bỏ chạy. Dù gì lúc trước Lâm Bình đuổi giết Nhan Thái Khôn cũng tốn chút tời gian, mà thực lực của đạo chủ đảo Ma Vân lại hơn xa Nhan Thái Khôn.
Đảo chủ đảo Ma Vân cũng nghĩ thế. Nhan Thái Khôn đều có thể chạy ra như thế, bị Lâm Bình đấm một lát mà không chết ngay tại chỗ, vậy thì ông ta lại càng tin tưởng mình hơn. Bởi vì trước đó ông ta chưa từng đánh nhau với Lâm Bình, chẳng qua là vì Lâm Bình một cú đấm đánh tan đại trận chim đen, sau đó liên tục giết chết Hồ Dĩ Mi và Nhan Thái Khôn, lại thêm chiến tích liên tục giết bốn chân thần của Lâm Bình, khiến đám đảo chủ đảo Ma Vân này nảy sinh lòng sự hãi mà thôi.
Việc đã đến nước này, nếu đảo chủ đảo Ma Vân đã quyết định thì đương nhiên sẽ không tiếp tục sợ đầu sợ đuôi.
Nhưng ngay khi đảo chủ đảo Ma Vân vừa rời khỏi Tru Thần Kiếm Trận thì bỗng một tia sáng vàng đâm xuyên qua thiên địa hiện lên trước mặt mọi người, cứ như mặt trời rơi xuống, khiến đám đảo chủ đảo Huyền Ma, Tần Vô Song nhất thời không dám nhìn thẳng. Mà đúng vào lúc này…
“Á!!!” Tiếng hét thảm thiết vang lên.
“Sao vậy?” Đám đảo chủ đảo Huyền Ma nhanh chóng nhìn sang bên đó, cảnh tượng trước mắt khiến họ sợ ngây người. Chỉ trong giây lát, đảo chủ đảo Ma Vân đã máu văng tung tóe. Đầu tiên là bị Lâm Bình đấm trúng ngực khiến bộ ngực bị lõm sâu vào, sau đó một luồng kình khí đâm xuyên qua từ sau lưng, ngay cả quần áo cũng bị rách thành hình nắm đấm. Chỉ một nắm đấm trực tiếp khiến đảo chủ đảo Ma Vân bị thương nặng.
Rồi trong phút chốc, một tia phủ ý cho người ta uy thế như khai thiên lập địa hiện lên. Tiếng kêu đau đớn của đảo chủ đảo Ma Vân cũng ngưng bặt, thi thể bị chém làm đôi, chết không toàn thây.
Mọi người đều im phăng phắc, cả thế giới yên tĩnh đến mức chết lặng.
“Ba giây đã đến.” Đúng lúc này, Lâm Bình lên tiếng. Sắc mặt của đám đảo chủ đảo Huyền Ma tràn đầy kinh hãi, không một ai dám cả gan chần chờ.
“Tôi có Bạch Ngọc Tiên Chi dưới biển sâu ngàn năm…”
“Quả Linh Lung…”
“Thần binh…”
“Công pháp…”
Đám đảo chủ đảo Huyền Ma lần lượt lên tiếng nói những thứ mà mình muốn dùng để “mua tính mạng”, đồng thời lấy ra từ không gian bổn nguyên. Lần này trước bờ vực sống còn, nhất là kết cục của Hồ Dĩ Mi, Nhan Thái Khôn và đảo chủ đảo Ma Vân rành rành trước mắt, đám đảo chủ đảo Huyền Ma không dám chơi thủ đoạn, lấy ra rất nhiều báu vật quý giá.
“Tốt.” Lâm Bình gật đầu, vung tay lên hấp thụ hết mấy thứ đó vào không gian bổn nguyên.
“Chúng tôi có thể rời đi được chưa?” Ba người đảo chủ đảo Huyền Ma thấy Lâm Bình đã nhận những chí bảo khiến trái tim mình nhỏ máu, cuối cùng thử thăm dò.
“Được.” Lâm Bình gật đầu.
Cả đám nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Lần này, họ quả thực là hối hận xanh cả ruột. Sao lại dại dột chạy tới chỗ này? Chẳng những không thể cứu Tần Vô Song mà ngược lại còn mất hết thứ tốt, suýt nữa mất luôn tính mạng. Điều duy nhất đáng được ăn mừng là mình vẫn còn sống. So với đảo chủ đảo Ma Vân bị Lâm Bình đánh chết tại chỗ thì coi như là của đi thay người.
Thấy Lâm Bình gật đầu đồng ý, ba chân thần đảo chủ đảo Huyền Ma không dừng lại mà xoay người rời đi, bay về phương xa với tốc độ nhanh nhất, chỉ sợ Lâm Bình sẽ đổi ý.
“Lâm… Lâm Bình… Tôi… Tôi cũng có thể trả ‘tiền mua mạng sống’…”
Thấy đám đảo chủ đảo Huyền Ma an bình rời đi, Lâm Bình lại nhìn mình, Tần Vô Song vừa mừng vừa lo. Mừng là nếu có thể lấy ra “Tiền mua mạng sống” khiến Lâm Bình hài lòng thì Lâm Bình sẽ giữ lời hứa tha cho mình rời đi. Nhưng lo là Lâm Bình có chấp nhận tiền mua mạng sống của mình không? Mặc dù rất uất ức, rất sỉ nhục, nhưng trước mặt mạng sống, những thứ khác đã không còn quan trọng nữa
“Trong này là mười giọt linh nhũ vạn năm được sản xuất từ mắt linh tuyền, trên đời khó tìm, chỉ cần một giọt liền có thể giúp chân nguyên bị cạn kiệt hồi phục lại trong chớp mắt. Mặc dù hồi phục căn nguyên không bằng chân nguyên, nhưng cũng có thể sinh ra hiệu quả thần kỳ…”
“Đây là…”
Tần Vô Song cũng bất kể Lâm Bình có đồng ý hay không, trực tiếp lấy hết thứ tốt của mình ra, kể cả đôi cánh sau lưng. Thấy “tiền mua mạng sống” của Tần Vô Song, Lâm Bình không thể không nói Tần Vô Song có quá nhiều thứ tốt.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!